Projection - Chương 90

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 90

 

Lời nói của Se Jin sắc như dao găm. Cậu trừng mắt nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt như bị phản bội. Đôi mắt cậu ướt nhòe. Với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, Se Jin đang giận dữ với anh. Cheon Se Joo chậm rãi hạ tay xuống nắm lấy tay Se Jin. Anh đan các ngón tay vào nhau, siết chặt rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay cậu. Anh an ủi.

“Ừ, mẹ nhóc bảo tôi làm thế đấy. Nhưng nhóc nghĩ kỹ xem. Nếu nhóc cứ thế này rồi thi trượt đại học thì mẹ nhóc sẽ nghĩ gì? Mẹ nhóc sẽ nghĩ là ‘Chắc Se Jin nhà mình thấy đề khó quá’, nhóc nghĩ vậy sao? Nhóc biết rõ là không phải mà. Chẳng phải mẹ nhóc sẽ nghĩ ‘Tại mình ốm đau mà con mình không học hành được, bị mình giữ chân ở bệnh viện nên mới thi trượt’ đúng không? Nhóc biết rõ tính mẹ nhóc mà. Mẹ nhóc đã khổ sở vì bệnh tật rồi mà nhóc còn khiến mẹ nhóc cảm thấy tội lỗi thì sao được.”

“Mẹ… mẹ…”

Giọng Se Jin nghẹn lại. Nhìn cậu cắn chặt môi, thở dốc, Cheon Se Joo nói tiếp.

“Trong thời gian ở bệnh viện còn phải tắm rửa nữa, nhóc đâu có giúp mẹ được mấy việc đó. Dù Kim Hyun Kyung có thể tự làm được hết thì có người giúp đỡ bên cạnh vẫn thoải mái hơn nhiều đúng không? Bây giờ không có ai giúp nên chị ấy mới phải tự làm thôi, chứ có người giúp thì đương nhiên sẽ đỡ vất vả và thoải mái hơn rồi.”

“……”

“Và nhóc nghĩ xem, mấy ngày gần đây nhóc ở bệnh viện với mẹ, có ngày nào hai mẹ con không cãi nhau không?”

Khi Cheon Se Joo đến, Kim Hyun Kyung cũng đang nổi giận với Se Jin. Tình trạng này đã kéo dài mấy ngày rồi nên Se Jin không nói được gì trước lời chỉ trích của Cheon Se Joo. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt lã chã rơi xuống má. Se Jin không giấu được vẻ buồn bã như thể rất hận bản thân vì không thể giúp đỡ mẹ.

“Tôi sẽ tìm một người bằng tuổi mẹ nhóc. Như vậy hai người sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn. Tôi sẽ tìm một người tốt để nhóc không phải lo lắng gì cả, rồi nhóc cứ giao mẹ cho người chăm sóc, còn nhóc thì đi học nhé. Hử?”

Se Jin dùng bàn tay còn lại không bị nắm lau vội nước mắt trên má, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Cheon Se Joo. Lúc này, hai người đã vào đến bãi đỗ xe. Cheon Se Joo đỗ xe vào đúng vị trí của mình, tắt máy rồi quay người sang nhìn Se Jin.

“Nhóc sẽ làm như vậy chứ?”

“……”

Se Jin im lặng cúi đầu. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi. Cheon Se Joo nhận ra mình vẫn đang nắm tay Se Jin nên định rút tay ra, nhưng Se Jin không buông. Bàn tay phải ướt đẫm của cậu đặt lên mu bàn tay Cheon Se Joo. Chỉ có Cheon Se Joo mới có thể xoa dịu được Se Jin. Trong tình huống khó tin này, chỉ có Cheon Se Joo là người mang lại sự an ủi cho cậu.

Se Jin im lặng nắm chặt tay anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“…Mẹ có khỏi bệnh được không?”

“Đương nhiên là được chứ.”

Cheon Se Joo trả lời không chút do dự. Tỷ lệ sống sót sau 5 năm của bệnh ung thư tuyến tụy giai đoạn 3 chỉ khoảng 10%. Ở Trung tâm Ung thư Bệnh viện Đại học Hàn Quốc thì hơn 15% một chút, nhưng dù sao đó vẫn là một con số quá thấp để có thể lạc quan về sự sống. Nhưng dù gì thì việc điều trị cũng có nghĩa là cứ 100 người thì có 15 người sống được hơn 5 năm. Cheon Se Joo tin chắc rằng Kim Hyun Kyung sẽ là một trong số đó. Kim Hyun Kyung còn trẻ hơn những bệnh nhân khác và bệnh vẫn chưa di căn.

“Chị ấy sẽ khỏi thôi, đương nhiên là vậy rồi nên nhóc đừng lo lắng gì cả, cứ nghĩ đến chuyện thi đại học đi. Không có gì tốt hơn việc khiến bệnh nhân cười cả. Nhóc thi tốt cũng giống như đang giúp mẹ nhóc điều trị vậy.”

“……”

Nghe lời Cheon Se Joo, cuối cùng Se Jin cũng chậm rãi gật đầu. Cậu đã ngừng khóc và ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe ướt át nhìn Cheon Se Joo chăm chú. Se Jin cảm nhận được hơi ấm từ tay Cheon Se Joo truyền qua bàn tay đang nắm chặt của mình và thầm nghĩ.

Tại sao Cheon Se Joo lại tốt bụng đến vậy? Tại sao người này lại quan tâm đến mình như thế?

Anh là người đàn ông trưởng thành đầu tiên mà Se Jin gặp trong đời. Những người đàn ông cậu từng gặp trước đây đều là những kẻ thú tính đội lốt người, không xứng đáng được gọi là người lớn. Se Jin chợt nghĩ, nếu Cheon Se Joo đến với cuộc đời cậu sớm hơn một chút thì mọi chuyện sẽ ra sao. Chắc chắn sẽ không phải như bây giờ.

“…Nếu một người như chú là cha tôi thì sao nhỉ.”

Suy nghĩ sâu xa biến thành một câu hỏi. Se Jin vừa thốt ra đã cảm thấy câu hỏi đó thật kỳ lạ nên lại im lặng. Và có vẻ như không chỉ một mình Se Jin cảm thấy như vậy.

“Đừng nói những điều kinh khủng như vậy, hạng 21.”

Nghe Cheon Se Joo nheo mắt cười nói vậy, Se Jin cụp mắt xuống. Se Jin không thực sự muốn trở thành người nhà của Cheon Se Joo. Nhưng đó cũng là một chuyện đáng để suy nghĩ. Nếu một người như Cheon Se Joo là cha cậu thì sao? Một người đàn ông trách nhiệm, dịu dàng và tuyệt vời như vậy là cha cậu thì như thế nào? Mẹ cậu và cậu có lẽ đã sống hạnh phúc hơn.

Nghĩ vậy, Se Jin lại càng nhận ra Cheon Se Joo là một người tốt đến nhường nào. Chầm chậm ngẩng đầu lên, Se Jin bắt gặp ánh mắt Cheon Se Joo đang mỉm cười nhìn mình, cậu chợt cảm thấy nghẹn ngào.

Se Jin thích Cheon Se Joo rất nhiều. Nhưng mỗi khi nhận ra điều đó, lòng cậu lại quặn thắt. Mẹ đang ốm mà cậu lại nghĩ đến việc nắm tay Cheon Se Joo thêm một lần nữa, cậu thấy mình thật đáng trách. Thời gian đau buồn vì nỗi đau của mẹ còn không đủ, vậy mà cậu lại xao xuyến chỉ vì một nụ cười của anh, cậu thấy mình thật tồi tệ.

Liệu như vậy có ổn không? Cảm giác tội lỗi dâng trào khiến Se Jin quay mặt đi. Cậu cảm thấy mình không nên lẫn lộn bất kỳ cảm xúc nào khác vào nỗi buồn này.

Sau khi thuê được người chăm sóc, mấy ngày liền Se Jin sáng nào cũng cùng Cheon Se Joo đến trường ở Gangdong Gu, rồi trước khi về nhà lại ghé qua bệnh viện. Se Jin vẫn rất lo lắng dù đã có người chăm sóc. Nhưng sau vài lần trò chuyện với người chăm sóc chu đáo và tràn đầy năng lượng, biết được bà ấy đối xử với mẹ cậu như bạn bè, Se Jin cũng bớt lo lắng hơn. Sau ba ngày rời bệnh viện, cậu quyết định chỉ đến thăm mẹ vào thứ ba, thứ năm và cuối tuần.

Cuối tuần đó là lần đầu tiên hai người cùng nhau đón cuối tuần sau khi Kim Hyun Kyung ngã bệnh. Se Jin đã ở bệnh viện mấy tuần liền nên Cheon Se Joo cảm thấy mùi thức ăn thoang thoảng từ bếp vào buổi chiều muộn có chút xa lạ.

Vì sức khỏe không tốt nên anh khó có thể rời khỏi giường. Cheon Se Joo nằm trên giường, nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay đang run rẩy. Anh cố đoán xem Se Jin đang nấu món gì trong bếp. Mùi dầu mè thơm lừng. Có lẽ cậu đang trộn rau. Nghĩ vậy, anh mở cửa bước ra, Se Jin nghe thấy tiếng động liền quay lại nhìn anh.

“Rửa mặt rồi ăn cơm đi.”

Se Jin đeo tạp dề, dùng đũa đảo chảo nói với anh. Dù đã quá trưa nhưng Cheon Se Joo vẫn chưa tỉnh táo hẳn, anh chỉ đứng ở phòng khách nhìn Se Jin ở đằng xa. Phần sau của chiếc tạp dề vốn vừa vặn với Se Jin giờ đã bị hở ra. Cậu đã lớn đến nỗi miếng dán không thể dính lại được, trông như Se Jin đang bị kẹt trong chiếc tạp dề vậy. Cheon Se Joo vừa cười một mình vừa nhìn cậu, rồi thấy Se Jin đang nhìn chằm chằm mình như muốn hỏi sao anh còn chưa đi rửa mặt, anh mới chậm rãi bước đi. Vào phòng tắm rửa mặt qua loa rồi ra ngoài, Se Jin đã dọn cơm xong vừa đúng lúc.

Cheon Se Joo lấy hai chai nước suối từ tủ lạnh đặt lên bàn rồi ngồi xuống đối diện Se Jin. Ngày thường anh thường uống shake vào buổi sáng để cơ thể nhẹ nhàng, nhưng vào cuối tuần anh thường dậy muộn và ăn trưa. Vì vậy mà Se Jin cũng chuẩn bị bữa trưa cuối tuần kỹ lưỡng hơn, khiến bàn ăn sau bao lâu lại trở nên đầy đặn.

Có món khoai tây xào thái miếng to mà Cheon Se Joo thích, nộm củ cải, rong biển trộn và cả món rau câu mà Se Jin thích nữa. Tất cả đều là những món ăn mà Se Jin đã dậy sớm làm một cách cần mẫn. Cheon Se Joo uống hết nửa chai nước rồi cầm đũa lên.

“Tôi ăn đây.”

“Ừ.”

Se Jin liếc nhìn Cheon Se Joo rồi cầm thìa lên. Cậu xúc một thìa cơm đầy ắp rồi đưa vào miệng, sau đó gắp một nắm rau rồi nhai ngấu nghiến. Nhìn hành động thì có vẻ như một bữa ăn chiến đấu, nhưng có lẽ vì không phát ra tiếng động nên trông cậu ăn rất ngon miệng. Nhìn đôi má trắng nõn phồng lên rồi lại xẹp xuống, Cheon Se Joo cũng chậm rãi nhai thức ăn của mình.

Khi Se Jin ăn hết bát cơm thứ hai và bắt đầu xới bát thứ ba, Cheon Se Joo mới chỉ ăn hết nửa bát và đặt đũa xuống. Anh uống nước rồi chống cằm lên bàn, nhìn Se Jin vẫn còn vẻ đói dù đã ăn hai bát cơm, rồi nói.

“Hình như phải mua tạp dề mới cho nhóc rồi. Cái đó bé quá.”

“Vẫn dùng tốt mà, mua làm gì. Không chật đâu. Dùng tiếp vẫn được.”

“Hay là mua cho nhóc cái có ren nhé. Tôi nghĩ sẽ hợp với nhóc đấy.”

“……”

Nghe giọng trêu chọc của anh, Se Jin đang ăn cơm thì trợn mắt nhìn. Cảm nhận được ánh mắt sắc lẻm như mèo đang nhìn mình, Cheon Se Joo im lặng mỉm cười với cậu. Se Jin không phản ứng gì.

“Đừng nói linh tinh nữa, ăn thêm cơm đi.”

Se Jin nhiều mặt còn già đời hơn Cheon Se Joo. Cậu không thích nói chuyện khi ăn cơm, ghét những trò đùa vô nghĩa. Nhìn theo cách nào đó thì có vẻ như cậu thiếu kỹ năng giao tiếp vì không có bạn bè… Hay là vì không có bạn bè nên cậu mới thiếu kỹ năng giao tiếp?

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo