Projection - Chương 91

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 91

 

Phân tích lý do Se Jin không có bạn bè, Cheon Se Joo ngơ ngẩn nhìn cậu. Se Jin đột nhiên đỏ mặt ngẩng đầu lên.

“Chú thôi nhìn tôi đi. Bộ muốn tôi nghẹn cơm hả?”

“Tôi ở trước mặt nhóc thì tôi nhìn thôi, nhóc để ý làm gì. Ăn cơm đi.”

“Vậy chú đi chỗ khác đi. Tại chú mà tôi chẳng biết cơm trôi đi đâu nữa.”

“Nhóc cũng biết nói câu đó cơ à?”

“Chẳng biết cơm trôi đi đâu nữa.” Cũng ra gì phết chứ, không phải là một câu nói dựa trên thành ngữ sao. Se Jin đáng yêu quá, Cheon Se Joo vươn tay xoa đầu cậu. Se Jin quên cả bực bội, cụp mắt xuống để anh xoa đầu mình rồi khi Cheon Se Joo rút tay về, cậu hất hàm về phía ghế sofa.

“Chú ra kia đi.”

Cuối cùng cũng bị đuổi, Cheon Se Joo đứng dậy. Anh vào phòng tắm đánh răng rồi nằm xuống sofa, cầm điện thoại lên. Anh ngơ ngẩn nhìn ngày tháng.

Ngày 14 tháng 9, ngày trước ngày giỗ của Hye In. Nhớ ra điều đó, lòng anh trào dâng một nỗi buồn nôn nao, đầu anh đau như búa bổ. Cheon Se Joo dùng đầu ngón tay hơi run ấn vào trán rồi quay người về phía TV.

Đã khá lâu kể từ khi Hye In qua đời, nhưng anh chưa từng làm lễ cúng hay cầu nguyện cho cô một lần nào. Không phải vì cô đã tự tử, đi ngược lại giáo lý của Công giáo. Anh không cầu nguyện vì cảm giác tội lỗi của mình. Anh không đủ mặt dày để cầu nguyện cho cô khi đang sống một cuộc đời mà cô không hề mong muốn.

Vì vậy, Cheon Se Joo chọn cách quên đi ngày giỗ của cô, nhưng điều đó không hề dễ dàng. Anh thường uống rượu hoặc gặp Do Yoon để vượt qua khoảng thời gian này. Năm ngoái, năm kia cũng vậy, và năm nay anh cũng định làm như thế.

Kang Do Yoon

[Em đang ở nhà chị hai, tối em về nhà! Anh đến nhà em chơi nhé? XD]

12:59

Có lẽ anh nên gặp Do Yoon vào buổi tối và ở bên cậu ta đến sáng thứ hai. Cheon Se Joo nhắn tin trả lời cậu ta là hẹn ở khách sạn rồi vứt điện thoại sang một bên.

Ngẩng đầu lên, anh thấy Se Jin đã ăn xong và đang dọn dẹp bàn ăn. Cheon Se Joo nhìn cậu giặt giẻ lau rồi phơi lên, sau đó đứng dậy.

“Nhóc đi bệnh viện luôn à?”

“Không, mẹ bảo đang chơi với mấy cô ở phòng nghỉ, lát nữa tối rồi đến.”

“Ừ. Vậy một tiếng nữa mình tập luyện nhé.”

“Tập luyện?”

Nghe Cheon Se Joo nói vậy, Se Jin khẽ nhíu mày. Tháng bảy họ cũng đã tập luyện khá nhiều. Thời gian tập luyện của hai người, được gọi là huấn luyện tự vệ. Thực chất đối với Se Jin gần như là đấu vật, nhưng Cheon Se Joo lại dạy cậu rất nghiêm túc. Suốt thời gian qua, Se Jin đã học được cách gỡ tay đối phương khi bị túm cổ áo, và cách khống chế đối phương sau khi chịu một đòn không đau để tránh bạo lực một chiều.

Ban đầu, Se Jin chỉ toàn bị Cheon Se Joo đánh bại nên cũng có lúc phản kháng, tự hỏi những thứ này thì dùng vào đâu. Nhưng sau khi bắt đầu nắm vững cách đối phó với bạo lực, Se Jin cũng bắt đầu thích khoảng thời gian đó. Tuy nhiên, vấn đề là trong khi tập luyện, cậu và Cheon Se Joo có quá nhiều tiếp xúc cơ thể. Cậu không tự tin mình có thể phản ứng một cách bình thường với những tiếp xúc đó.

“Phải tập. Phải tập thôi. Không tập là quên ngay đấy.”

Thấy Se Jin do dự, Cheon Se Joo nói với giọng kiên quyết rồi quay người đi, nằm lại xuống sofa. Nhìn anh như vậy, Se Jin cuối cùng không thể nói không. Cũng như cậu không muốn Cheon Se Joo phát hiện ra những phản ứng cơ thể của mình, cậu cũng muốn chạm vào anh.

Se Jin nhanh chóng dọn dẹp xong bếp rồi trở về phòng mình. Cậu cần tiêu hóa thức ăn trước khi tập luyện, và còn nữa…

“Haa…”

Se Jin nhắm nghiền mắt, đập đầu vào cửa rồi thở dài.

Mẹ cậu từng nói, đàn ông phải kín đáo và dịu dàng. May mắn thay, Se Jin là một người đàn ông rất kín đáo. Cậu chưa từng nắm tay bất kỳ người phụ nữ hay người đàn ông nào khác, và hiếm khi nói chuyện tử tế với người khác. Tính hướng nội quá mức không phải là điều đáng tự hào, nhưng dù sao thì như vậy cũng đủ rồi đúng không? Se Jin nghĩ một cách tích cực.

Nhưng dù tinh thần Se Jin kín đáo, cơ thể cậu lại tràn đầy năng lượng. Nếu cậu dựng đứng “cậu nhỏ” trong giờ tập luyện thiêng liêng thì Cheon Se Joo sẽ nghĩ gì về cậu?

Không muốn bị coi là biến thái, Se Jin vội vàng vào phòng tắm, nghĩ rằng cậu không thể để Cheon Se Joo nhìn thấy bộ dạng đó của mình. Cậu đóng cửa buồng tắm để bên trong không bị nhìn thấy ngay cả khi cửa phòng tắm mở. Cậu bật nước nóng để che khuất tầm nhìn, rồi giải tỏa hết mọi năng lượng trong cơ thể.

Khi cậu xong việc thì cũng gần đến giờ Cheon Se Joo nói. Se Jin tắm rửa sạch sẽ để không có mùi gì rồi bước ra ngoài. Cậu đứng trước gương vuốt nhẹ mấy lần lên đôi má ửng hồng rồi mặc áo phông tay ngắn và quần thể thao dài bước ra khỏi phòng.

“Sao nhóc tắm lâu thế? Tắm cả tiếng đồng hồ à?”

“……”

Rồi khi bước vào phòng đã trải thảm, Cheon Se Joo đang vừa tận hưởng gió điều hòa vừa duỗi người. Ánh mắt Se Jin hướng về phía bụng dưới đang lộ rõ của anh.

“Sao… sao chú lại cởi áo?”

Trên cơ thể săn chắc của anh chỉ còn độc một chiếc quần. Nghe Se Jin hỏi với vẻ bối rối, Cheon Se Joo liếc nhìn nửa thân trên của mình rồi nhún vai.

“Tôi tập thể dục ở phòng bên đổ mồ hôi, lười thay đồ.”

Từ phòng tập đến phòng Cheon Se Joo chưa đến một phút. Thay đồ rồi quay lại cũng chỉ mất hai phút, vậy mà anh lại bảo lười nên cởi áo ra, điều đó khiến Se Jin phát điên.

Việc Cheon Se Joo thích đàn ông mà lại hành động vô tư như vậy trước mặt cậu khiến Se Jin cảm thấy anh tuyệt đối không coi cậu là đối tượng hẹn hò, và sự oán hận trong lòng cậu trào dâng. Se Jin phồng má, mặt mày khó chịu nhìn anh hỏi:

“Đến cả việc đó chú còn lười thì cơm chú ăn thế nào, thở chú thở kiểu gì?”

“Ừ nhỉ. Hay là tôi đặt mua một cái máy thở oxy nhỉ?”

“……”

Se Jin bực bội trước câu trả lời thản nhiên của anh, thở dài rồi giơ tay lên. Thoáng chốc, cậu cởi chiếc áo phông đang mặc ném về phía Cheon Se Joo. Cheon Se Joo bắt được chiếc áo giữa không trung, nhíu mày nhìn cậu như muốn hỏi “Rồi sao?”.

“Mặc cái đó vào.”

“Nhóc… nhóc tự tin thế cơ à?”

Cheon Se Joo nhếch mép cười, vẻ mặt khó tin nhìn Se Jin từ trên xuống dưới. Ánh mắt trắng trợn đó khiến Se Jin cảm thấy như có ngọn lửa bùng cháy trong lòng. Se Jin nghĩ ba lần vẫn chưa đủ, cậu đỏ mặt quay đầu đi. Cậu đáp lại với giọng hằn học.

“Tôi không muốn nhìn cơ thể người khác.”

“Nhóc bị bệnh sạch sẽ quá mức đấy.”

“Biết thì mặc vào đi.”

Cậu chỉ buột miệng nói vậy thôi, nhưng may mắn thay, lời biện minh có vẻ đã có tác dụng. Có lẽ là do trước đây cậu đã không ít lần cằn nhằn Cheon Se Joo về vẻ ngoài lôi thôi và bảo anh mặc quần áo vào.

Se Jin nhìn Cheon Se Joo mặc chiếc áo phông của mình vừa vặn một cách hoàn hảo với ánh mắt run rẩy, rồi cậu quay người chạy nhanh về phòng mình. Cậu lấy một chiếc áo phông mới mặc vào rồi quay lại phòng trải thảm, quay lưng về phía anh rồi bắt đầu duỗi người. Cheon Se Joo cười như thể cậu đang làm quá lên, rồi anh đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Anh tăng nhiệt độ lên một chút và giảm tốc độ quạt để Se Jin không bị lạnh quá. Một lát sau, anh đứng đối diện với Se Jin, người đã duỗi người xong.

“Tôi đã nói với nhóc lần trước rồi đấy. Nếu có người cầm dao xông vào thì phải làm thế nào?”

“Chú bảo chạy trốn.”

“Ừ. Giỏi lắm.”

Cheon Se Joo khẽ cười rồi lấy một con dao giả từ trong tủ ra. Se Jin nheo mắt nhìn con dao nhựa trên tay anh. Lúc đầu, khi anh bảo sẽ dạy cậu cách đối phó với người cầm dao, cậu đã ngạc nhiên đến mức nào. Nhưng khi cậu hỏi anh định dạy cái gì, Cheon Se Joo đáp lại rằng dạo này trên tin tức toàn thấy những kẻ điên rồ. Sau khi xem hàng trăm bài báo về các vụ tấn công bằng dao mà anh tìm được và cho cậu xem, Se Jin cuối cùng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời dạy của anh.

Nhưng không phải ngày nào hai người cũng cầm dao đánh nhau. Cheon Se Joo chủ yếu dạy những kỹ năng tự vệ cơ bản vào buổi sáng các ngày trong tuần, và cách đối phó với đối phương có vũ trang vào cuối tuần. Nhưng kể từ khi Kim Hyun Kyung ốm, họ chưa từng tập luyện, nên con dao đó cũng là lần đầu tiên Se Jin nhìn thấy sau cả tháng trời. Se Jin nuốt khan, nhìn thẳng vào mắt Cheon Se Joo khi anh tiến lại gần cậu.

“Nhưng tình huống đâu phải lúc nào cũng giống nhau. Có thể nhóc đang ở trong ngõ hẻm, hoặc không dễ dàng chạy trốn. Hoặc người đó đã áp sát nhóc rồi.”

Cheon Se Joo vừa nói vừa đi vòng ra sau lưng Se Jin. Vừa lúc Se Jin nghĩ mình cảm nhận được hơi thở của anh trên gáy, ngực anh áp sát vào lưng cậu, cánh tay vòng qua vai đặt dưới cằm Se Jin. Se Jin giật mình nín thở.

“Nếu hắn túm nhóc từ phía sau như bắt cóc con tin thì nhóc sẽ làm gì? Hắn định lôi nhóc đến một chỗ vắng vẻ đấy.”

Con dao anh cầm chạm vào bên trái cổ Se Jin. Nhưng cậu không còn thời gian để lo lắng về điều đó. Se Jin nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm của Cheon Se Joo trên lưng. Tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cảm thấy choáng váng vì mùi hương của người đàn ông đang đứng sát bên cạnh.

“Kwon Se Jin, nhóc sẽ làm gì? Nhóc định chết à?”

Thấy Se Jin im lặng không nói gì, Cheon Se Joo thúc giục cậu. Se Jin lúc này mới hoàn hồn, nuốt nước bọt. Cậu hắng giọng trả lời.

“Tôi xin hàng. Chú muốn làm gì thì làm.”

“Thằng nhóc này điên rồi.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo