Projection - Chương 92

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 92

 

Nghe Se Jin nói vậy, người ngơ ngác là Cheon Se Joo. Anh bật cười như thể vừa nghe thấy điều gì đó vớ vẩn rồi hạ tay xuống đứng trước mặt Se Jin. Nhìn thẳng vào mắt cậu, anh nói như muốn cậu tỉnh táo lại:

“Tôi đã bảo rồi mà. Khoảnh khắc bị bắt cóc là cơ hội duy nhất để nhóc phản kháng đấy. Một khi đã bị lôi đi rồi thì khó mà sống sót trở ra lắm. Phải cố gắng hết sức chống cự ngay khi bị đe dọa lần đầu tiên. Vậy mà nhóc lại đầu hàng?”

“……”

Se Jin không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ chớp mắt rồi im lặng. Thấy cổ cậu ửng đỏ, tránh né ánh mắt mình, Cheon Se Joo nghĩ có lẽ mình đã siết cổ cậu hơi mạnh. Rồi anh thở dài đưa con dao cho cậu.

“Nhóc thử xem. Tôi sẽ chỉ cho nhóc phải làm thế nào.”

“…Vâng.”

Con dao vẫn còn hơi ấm từ tay Cheon Se Joo nằm trong tay Se Jin. Se Jin làm theo Cheon Se Joo, đi vòng ra sau lưng anh. Bóng lưng Cheon Se Joo đứng đó không một chút phòng bị hiện ra trước mắt cậu. Mái tóc được cắt tỉ gọn gàng, bờ vai vạm vỡ thẳng tắp. Chiếc áo phông của Se Jin không mỏng như áo anh mặc nên không nhìn thấy hình xăm sau lưng, nhưng nó cũng đủ để lộ ra hai bả vai hơi nhô lên của anh. Se Jin nhìn tấm lưng gân guốc như có cánh của anh rồi tiến lại gần anh một bước.

“Nhóc vòng tay qua cổ tôi như tôi vừa làm, rồi kề dao vào cổ tôi như bắt cóc con tin ấy. Nhóc xem phim nhiều rồi mà đúng không?”

Thấy Se Jin còn ngập ngừng, Cheon Se Joo giải thích thêm. Se Jin khẽ “Ừ” rồi vòng tay qua cổ anh.

Ngực Se Jin chạm vào lưng Cheon Se Joo, má phải cậu chạm vào bên trong cánh tay anh. Se Jin cúi đầu nhìn để chắc chắn rằng đầu con dao đang hướng về phía bên trái cổ anh.

Rồi cậu nhìn thấy một thứ. Hai chấm nhỏ xíu dính liền nhau, nhỏ đến nỗi nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Có một ngày cậu đã lén hôn vào chỗ đó. Anh chắc không biết đâu. Se Jin nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, khẽ cúi đầu. Môi cậu gần như chạm vào đường viền cổ áo Cheon Se Joo.

“Giỏi lắm. Giờ thì xem tôi làm thế nào đây.”

Nhưng cái ôm chặt đó chỉ là thoáng qua. Vừa lúc Cheon Se Joo nắm lấy cánh tay phải của Se Jin và nghiêng người, thân hình đang nằm gọn trong vòng tay cậu đã thoát ra, và con dao Se Jin đang cầm lại hướng về phía ngực cậu. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cậu không kịp phản ứng. Như thể trong giấc mơ, Cheon Se Joo đã ở xa cậu. Se Jin há hốc miệng nhìn Cheon Se Joo đã thoát ra một cách dễ dàng đến lạ kỳ. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, Cheon Se Joo nhíu mày hỏi:

“Nhóc không tập trung đúng không?”

“Không… tôi có mà. Chú đã làm thế nào vậy?”

“Rõ ràng là không mà…”

Cheon Se Joo thở dài lẩm bẩm rồi lại trở về vòng tay Se Jin. Anh kéo tay cậu vòng qua cổ mình, cảnh báo Se Jin phải nhìn kỹ rồi lại chỉ cho cậu cách thoát khỏi sự khống chế. Đó là một cách đơn giản đến khó tin. Se Jin kinh ngạc, cậu đã dùng mọi cách để không cho Cheon Se Joo trốn thoát, nhưng dù lặp lại mười lần, cậu vẫn không thể ngăn anh thoát khỏi vòng tay mình.

“Cái gì thế này?”

Thời gian trôi qua, ham muốn trong lòng Se Jin tan biến, thay vào đó là sự bất mãn trào dâng. Mặt cậu đã xị xuống từ lúc nào, Se Jin nhìn Cheon Se Joo đang lách người thoát ra như một con lươn rồi chất vấn anh như thể anh đang giở trò gian xảo gì đó.

“Đừng làm trò kỳ quặc.”

“Trò kỳ quặc gì chứ. Nhóc vẫn chưa hiểu nguyên lý à? Trọng tâm đã thay đổi rồi mà. Haizz… đúng là thằng nhóc toán có hạng 8 thì biết cái gì.”

“Sao chú lại lôi chuyện đó vào đây?”

Bị tấn công bất ngờ, Se Jin đỏ mặt quát lên. Mặc kệ cậu, Cheon Se Joo tặc lưỡi rồi cầm tay Se Jin vòng lại qua cổ mình. Sau đó, anh dùng cả hai tay nắm lấy bắp tay cậu rồi kéo người xuống dưới. Trong quá trình đó, trọng tâm chuyển từ Se Jin sang Cheon Se Joo, và con dao lại hướng về phía Se Jin chứ không phải Cheon Se Joo. Có vẻ như vẫn chưa nắm bắt được nguyên lý đơn giản, Se Jin lại có vẻ mặt ngơ ngác. Cứ như đang xem ảo thuật vậy.

“Haa……”

Nhìn Se Jin như vậy, Cheon Se Joo cảm thấy đau đầu. Anh đã giải thích hơn mười lần rồi mà cậu vẫn không hiểu, điều đó khiến anh kiệt sức. Đây có phải là người không vậy? Cheon Se Joo vươn tay gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Se Jin.

“Trong này rốt cuộc chứa cái gì vậy?”

“……”

Nghe anh thở dài nói vậy, Se Jin lại bĩu môi. Cheon Se Joo thôi không trêu chọc Se Jin nữa. Dù cậu to xác nhưng vẫn hành động như một đứa trẻ. Anh ném con dao vào trong tủ. Anh muốn dạy cậu đến khi nào cậu hiểu thì thôi nhưng đã đến giờ phải đến bệnh viện rồi. Thời gian tập luyện đã quá một tiếng đồng hồ từ lâu.

“Lần sau mình tập lại nhé. Giờ thì đi rửa mặt rồi ra đây. Mình đến bệnh viện thôi.”

Nghe vậy Se Jin vẫn không nhúc nhích. Cậu đứng nguyên tại chỗ, hết đưa tay sang bên này rồi lại đổi sang bên kia, cố gắng nắm bắt động tác của Cheon Se Joo nhưng dường như vẫn không hiểu nên cậu nghiêng đầu, bĩu môi. Cheon Se Joo nhìn cậu như vậy không khỏi bật cười rồi rời khỏi phòng.

Se Jin không phải là người vụng về, nếu được dạy thì cậu sẽ làm rất tốt, nhưng Kwon Se Jin bướng bỉnh có xu hướng không chịu học một cách nghiêm túc cho đến khi nào cậu hiểu rõ nguyên lý. Khả năng ghi nhớ kém của Se Jin cũng là vì điều này. Cậu khó có thể ghi nhớ những gì mình không hiểu. Nhìn theo một cách nào đó thì đó là tính cách của một người cầu toàn, nhưng nhìn theo một cách khác thì đó lại là một tính khí bực bội.

Dù sao thì Cheon Se Joo cũng không còn sức lực để làm gì nữa, anh liền vào phòng tắm ở phòng khách tắm rửa rồi ra ngoài. Anh khoác áo choàng tắm, trở về phòng sấy tóc rồi thay quần áo cẩn thận hơn bình thường. Dù sao thì sau khi đưa Se Jin đến bệnh viện rồi đến khách sạn anh cũng sẽ cởi ra thôi, nhưng anh vẫn cố gắng thể hiện sự tôn trọng tối đa.

Khi anh chải tóc và xịt nước hoa xong bước ra, Se Jin cũng đã thay quần áo xong và đang ở phòng khách. Se Jin mặc chiếc áo phông dày và quần dài quen thuộc, nhìn thấy Cheon Se Joo mặc vest thì mặt cậu liền sa sầm. Cheon Se Joo nhận thấy ánh mắt sắc bén của cậu, khẽ nhếch mép hỏi “Sao?” rồi hất hàm về phía cửa ra vào. Se Jin đứng im tại chỗ trừng mắt nhìn bóng lưng Cheon Se Joo, rồi sau đó đi theo anh.

“Chú có hẹn à?”

“Ừ.”

Se Jin đột nhiên hỏi khi anh đang xỏ giày. Anh đáp lại một cách nhẹ nhàng, Se Jin đang xỏ giày thể thao liền ngẩng đầu lên. Cậu nhìn Cheon Se Joo với ánh mắt dò xét rồi lại hỏi:

“Chú đi gặp cái người tên Kang Do Yoon đó à?”

“……”

Nghe Se Jin nhắc đến cái tên đó, Cheon Se Joo nghiêng đầu nhìn Se Jin. Ánh mắt hai người chạm nhau ở cự ly gần. Cheon Se Joo nhận ra Se Jin dạo gần đây quan tâm đến mình quá mức nên im lặng. Ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua Se Jin như muốn nhìn thấu cậu. Kwon Se Jin không né tránh ánh mắt đó. Đôi mắt đen láy của cậu chứa đựng một sự phản kháng không rõ nguồn gốc, hướng thẳng về phía Cheon Se Joo.

“…Không.”

“Vậy thì sao?”

Khoảnh khắc đó Cheon Se Joo không hiểu tại sao mình lại nói dối. Nhưng anh cũng không có tâm trạng muốn nói thật. Nghe Se Jin hỏi lại, Cheon Se Joo nhíu mày im lặng một lúc rồi nói với cậu.

“Tôi định đi uống rượu.”

“…Sao đột nhiên lại thế?”

“Nghĩ đến việc nhóc nhận được bảng điểm thi đại học là tôi lại phát cáu lên rồi.”

Se Jin mím chặt môi khi Cheon Se Joo vừa mở cửa vừa trả lời. Hai vành tai cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Để lại Se Jin đang ngượng ngùng, Cheon Se Joo liền bước vào thang máy đã đến tầng 41. Se Jin mặt mày ỉu xìu đi theo anh vào trong, Cheon Se Joo nhìn chằm chằm vào cái gáy tròn xoe của Se Jin đang đứng trước mặt khi thang máy đi xuống tầng hầm đỗ xe.

Se Jin và Do Yoon đã gặp nhau từ mấy tháng trước rồi. Kể từ đó, Cheon Se Joo không đưa Do Yoon về nhà nữa. Anh cũng không nhắc đến cậu ta trước mặt Se Jin nên Do Yoon chưa từng là chủ đề bàn tán giữa họ. Vậy mà Kwon Se Jin vẫn còn nhớ tên Do Yoon và hỏi thẳng anh như vậy. Cheon Se Joo không biết đây là sự quan tâm cá nhân của Se Jin hay chỉ là sự tò mò của một người ở cùng nhà, anh chỉ nhìn chằm chằm vào gáy cậu. Nhưng nghĩ vậy cũng không có câu trả lời, nên cuối cùng anh không đi đến kết luận nào và bước ra khỏi thang máy.

Hai người lên chiếc SUV rồi ghé vào trung tâm thương mại trước khi đến bệnh viện. Họ mua đồ ăn vặt cho Kim Hyun Kyung và những bệnh nhân khác. Bình thường Se Jin sẽ không thèm nhìn những món ăn vặt đắt tiền như vậy, nhưng kể từ khi mẹ cậu ốm, cậu chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho bà. Nhờ đó mà số tiền cậu tiết kiệm được từ Cheon Se Joo cũng vơi đi ít nhiều, nhưng cậu không để ý.

Trong khi Cheon Se Joo đi mua cà phê ở một quán trong khu ẩm thực của trung tâm thương mại, Se Jin suy nghĩ kỹ rồi chọn đồ ăn vặt. Một chiếc tiramisu lớn, dacquoise và bánh tart phô mai. Sau khi thanh toán ở từng cửa hàng và nhận những món đồ được gói ghém cẩn thận, một gian hàng trước thang cuốn thu hút ánh mắt Se Jin.

Gian hàng đó đang bán cream cheese mà Cheon Se Joo thích. Đó là loại cream cheese hun khói với cá hồi xông khói và thì là. Nó được làm và bán ngay tại chỗ nên thời gian để ăn ngon không được lâu. Chắc chỉ khoảng một ngày thôi.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo