Regas - Chap 16

Khi nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, Ursula nhớ lại cuộc gặp hôm qua với Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia.

“Không có thay đổi gì quan trọng với hoàng tử sao?”

Ursula cố gắng kìm nén vẻ cau có và trả lời một cách khó chịu.

“Không phải là có quá nhiều thay đổi sao? Phòng của hoàng tử giờ đây không còn như hang ổ của quỷ dữ, và cũng không còn chuyện tay ngài ấy dính đầy máu thú vật. Hoàng tử cũng không làm hại con người nữa.”

“Nhưng ngài ấy vẫn không chịu nói chuyện sao? Ngoài việc đọc sách thì không làm gì khác. Nếu không có Regas bên cạnh, ngài ấy vẫn tấn công bất kỳ ai chạm vào. So với trước đây, tôi chẳng thấy khác gì mấy.”

“Điều đó có thể đúng, nhưng...”

“Có lẽ những người ở trên cũng nghĩ như vậy. Vì chưa có kết quả rõ ràng.”

Dù không có ý định bảo vệ Abel, nhưng Ursula vẫn cảm thấy buồn khi nghe những lời đó. Cậu ta muốn nói cho vị đội trưởng biết hoàng tử đã thay đổi nhiều thế nào. Hoàng tử giờ đây bắt đầu giống con người hơn. Chỉ những người thực sự tiếp xúc gần mới nhận ra điều đó. Từ từ, cậu ta bắt đầu hy vọng rằng Abel có thể khiến hoàng tử trở nên giống người hơn nữa. Nhưng câu nói tiếp theo của đội trưởng đã phá tan hy vọng đó.

“Chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn đã hứa. Nếu Regas mới không đạt thêm thành tích gì trong hai ngày tới, cậu ta sẽ bị sa thải.”

Bị sa thải sao? Ursula ngạc nhiên nhìn đội trưởng Cận vệ Hoàng gia.

“Đây là quyết định từ cấp trên sao? Abel sẽ bị sa thải?”

“Đúng vậy. Họ cho rằng sẽ không có tiến triển thêm. Sao, cậu có tình cảm gì với cậu ta à?”

Đội trưởng cười cợt rồi nói thêm:

“Thật đáng tiếc là cậu ta không thành công như mong đợi, nhưng nếu không có tiến triển thì kết thúc nhanh còn hơn. Cậu cũng không cần phí thời gian thêm nữa.”

Thật sự là đang phí thời gian sao? Ursula bất giác chống đầu kiếm xuống đất và đứng yên tại chỗ. Thú thật, việc này ngay từ đầu đã chẳng dễ dàng gì. Không ai muốn cả ngày chỉ ngồi chờ ở lối vào rừng mà chẳng làm gì.

Hơn nữa, ngay từ đầu Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia cũng không đạt được điều mình mong muốn. Kỳ vọng Abel sẽ mở được trái tim hoàng tử, thậm chí chiếm được cảm tình của ngài ấy, có lẽ đã quá xa vời. Nhưng bỏ qua tất cả điều đó, Ursula chỉ muốn ở lại thêm một chút. Nói đúng hơn, cậu ta muốn ở lại bên Abel, người đang ở cạnh hoàng tử.

Dù bề ngoài hoàng tử không có thay đổi gì rõ rệt, nhưng việc ngài ấy không còn tấn công Abel, thậm chí còn chủ động nắm tay Abel thật kỳ lạ. Khi hoàng tử cầm một con côn trùng sống bước ra khỏi rừng, Ursula không nhịn được cười nhẹ.

Khi bị lợn rừng và gấu rượt đuổi, hoàng tử được Abel bế ra khỏi rừng, ngài ngẩng đầu khỏi vai Abel và nhìn quanh đầy tò mò. Hoặc khi chiến đấu cùng vài binh lính để hạ một con gấu lớn, Abel đã quay đầu tìm kiếm ánh mắt của hoàng tử.

Không, ánh mắt họ đã gặp nhau. Dù bị tóc che khuất, nhưng Ursula có thể cảm nhận được ánh mắt đó. Đó là ánh mắt ngạc nhiên, tò mò như của một đứa trẻ, khiến Ursula lại một lần nữa mỉm cười. Dù chưa rõ ràng, nhưng chắc chắn hoàng tử đang dần thay đổi. Ursula nhận ra cảm giác khó chịu này thực ra là lòng thương cảm. Có lẽ cậu ta đã bắt đầu có chút cảm tình. Nếu vậy, có lẽ tốt hơn hết là nên chia tay ngay tại đây.

_____

Sáng hôm sau, Nani vào thư viện với nụ cười tươi, nhưng khi nhìn thấy Melmon, cô không nhịn được cười lớn. Bình thường anh ta vốn ít việc, nhưng không đến mức ngồi thừ ra và nhìn vào khoảng không như thế này.

“Melmon?”

Cô gọi anh rồi tiến lại gần, Melmon mới quay đôi mắt trống rỗng về phía cô.

“…Cô đến rồi.”

“Sao trông cậu thế này? Ngày mai Ursula và Abel sẽ được tự do rồi, cậu nên vui mừng chứ.”

Cô vui vẻ kể về việc tin rằng đội của mình sẽ thắng cuộc thi kiếm thuật. Nhưng Melmon, người thường ngày hay mắng cô vì nói nhiều, hôm nay lại chỉ ngạc nhiên nhìn cô.

“Nếu đội của chúng ta thắng lần này, tôi cũng có công lớn đấy. Hoặc là Melmon, cậu có thể quyên góp chút tiền cho đội chúng tôi.”

“….”

“Melmon? Melmon!”

Sau vài lần gọi, Melmon mới ngẩng đầu lên và “Hả?” một tiếng.

“Cậu đang lo lắng à? Ngày mai Abel sẽ rời khỏi hoàng cung, chẳng còn gì để lo nữa. Cậu nên vui lên mới đúng.”

“Đúng vậy.”

Melmon khẽ lẩm bẩm, mắt cụp xuống. Anh nhớ lại đêm qua. Đã một tháng kể từ khi anh đến thăm Abel. Dù Abel liên tục bị thương vì hoàng tử hoặc bị lợn rừng và gấu gây rối, nhưng cậu ấy vẫn chưa một lần bỏ cuộc.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn, nhưng Melmon không kìm được mà đến gặp Abel. Anh đã hỏi thẳng: “Cậu sẽ kết thúc chuyện này như thế sao?” Nhưng Abel chỉ gãi đầu và cười.

Tên phiền phức này, cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như vốn có sao? Melmon thở dài.

Nhưng rồi người đàn ông đang cười đó lặng lẽ nói: “Tôi muốn ở lại.” Giọng nói quá bình thản khiến Melmon chỉ biết lặng lẽ nhìn cậu. Và cuối cùng, anh hiểu tại sao nụ cười của Abel lại buồn như vậy.

“Tôi biết tôi đang khiến anh lo lắng, Melmon, nhưng tôi muốn ở bên hoàng tử thêm chút nữa.”

Cuối cùng Melmon cũng hiểu, điều quan trọng đối với Abel không phải là thời hạn, mà là lựa chọn giữa việc ở lại hay rời đi. Liệu trong hai ngày còn lại, có thể đạt được kết quả rõ ràng nào không? Anh ngạc nhiên hỏi, nhưng Abel chỉ nở một nụ cười mơ hồ.

Dù vậy, chỉ cần thấy nụ cười của Abel cũng đủ rồi. Rõ ràng là có cách giải quyết cho mọi chuyện. Tuy nhiên, chính Abel lại dường như không thích phương pháp đó. Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Melmon vẫn tiếp tục suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm qua cho đến tận giờ.

Làm thế nào mà Abel có thể thay đổi hoàng tử một cách đột ngột như vậy thực sự là một câu hỏi lớn, nhưng bản thân Abel giờ đây dường như còn là một câu hỏi lớn hơn. Cứ như thể bấy lâu nay anh chưa từng hiểu rõ con người này.

“Cược à… Tôi cũng sẽ cược.”

Cuối cùng, sau một hồi lâu, Melmon lên tiếng và Nani gật đầu đồng tình.

“Haha, thật sao? Chỉ cần Ursula ra sân, đội chúng ta sẽ bất bại và chắc chắn cậu sẽ kiếm được gấp mấy lần số tiền đã cược…”

“Không, tôi cược cho bên kia. Ai là người còn lại sẽ thắng?”

____

Khu rừng rất rộng. Dù Abel đã cùng hoàng tử đi dạo suốt vài tuần, nhưng có vẻ như họ vẫn chưa khám phá hết một nửa khu rừng. Họ không thể đi xa hơn vì khi mặt trời lặn, họ phải quay về, nhưng thực ra, mọi thứ cần thiết đều có thể tìm thấy gần lối vào.

Hôm đó, họ chỉ đi dạo quanh khu vực không quá xa lối vào. Sau đó, họ dừng lại ở lối vào một cánh đồng và lấy hộp cơm trưa ra. Hơn nữa, thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh hơn bình thường. Những đám mây cumulus* dày đặc từ từ trôi, trang trí bầu trời, và gió đầu hè nhẹ nhàng làm dịu đi cái nắng nhẹ.

[Cumulus xuất phát từ tiếng Latin, nghĩa là “đống” hoặc “chồng chất”.]

Abel trải hộp cơm ra cùng hoàng tử, rồi nằm ngửa xuống đất. Khi nhìn lên trời, cậu vui vẻ thốt lên:

“Wow, thưa ngài, hãy nhìn xem. Bầu trời hôm nay thật đẹp phải không?”

Theo lời Abel, hoàng tử cũng từ từ nằm xuống và nhìn lên trời. Abel tiến lại gần và chỉ vào một đám mây.

“Haha, đám mây kia trông giống như mặt của một con vịt. Bên này là cái mỏ dài, phía sau là cái đầu tròn. Có đúng không? Trông giống phải không?”

Hoàng tử không nói gì, nhưng Abel vẫn chỉ vào những đám mây khác và tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

“Cái kia trông giống một con ếch, còn cái kia… haha, giống như cây nấm mà thầy thần rất thích. Ngài có thích ăn nấm không? Tốt cho sức khỏe và rất ngon đấy.”

Cuộc trò chuyện chệch khỏi chủ đề một lúc, và Abel bắt đầu kể cho hoàng tử nghe về thầy của mình. Nào là trèo lên vách đá để luyện tập, học cách theo dõi thú vật, và trốn ven sông từ sáng sớm để bắt vịt... Từng lời của Abel nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cổ tích. Trong số đó, cậu còn kể về cách thầy mình rèn luyện lòng dũng cảm.

“Thầy thần từng nói một Regas không được sợ bất cứ điều gì. Vì vậy, thần đã cố che giấu nỗi sợ của mình, nhưng rồi một ngày bị phát hiện. Và sau đó thầy thần…”

Abel ngừng lại một chút, nhìn lên trời, ánh mắt trầm xuống. Dù giọng cậu vẫn vui vẻ, nhưng có một khoảnh khắc do dự và im lặng, khiến hoàng tử quay sang nhìn cậu đầy thắc mắc. Sau đó, như thể muốn xua tan bầu không khí ấy, Abel chống khuỷu tay ngồi dậy và mỉm cười.

“Thầy nhốt thần vào một cái hộp gỗ và thả vào đó vài thứ mà thần sợ nhất! Haha. Thần sợ đến mức chưa từng sợ như thế bao giờ, mở miệng ra hét lên rồi ngất xỉu. Không biết hoàng tử có sợ không nhỉ? Phải rồi. Haha, đến giờ chắc ngài vẫn chưa biết thần sợ cái gì, đúng không?”

Dù hoàng tử không có biểu cảm gì thay đổi, nhưng Abel vẫn như muốn trêu chọc cậu bé, run lên như thể đang bị nỗi tò mò ăn mòn.

“Ahaha— Thần sẽ nói cho ngài biết thứ đáng sợ nhất trên đời. Đừng lo, thưa ngài. Nó sẽ không xuất hiện đâu, nên ngài không cần sợ. Ở quê thần thì chúng xuất hiện thường xuyên, nhưng ở đây thì không. Thầy thần phải đi rất xa mới bắt được chúng. Giờ thì thần sẽ nói cho ngài biết. Thứ kinh khủng đó chính là... nhện sói...”

Bịch.

Ngay khi Abel vừa dứt lời, một con nhện sói từ trên trời rơi xuống. Nó rơi thẳng vào mặt Abel. Con nhện khổng lồ, to bằng lòng bàn tay người lớn, che kín hết khuôn mặt cậu. Hoàng tử không ngạc nhiên trước hình dáng con nhện, nhưng ngay sau đó cậu bé đã có phản ứng.

Bịch.

Abel ngã xuống đất và ngất xỉu. Hoàng tử nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy. Cậu bé lảo đảo bước tới. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy thân hình Abel và đẩy nhẹ, nhưng cơ thể vô lực đó không có phản ứng gì. Đôi mắt của đứa trẻ lần đầu tiên hiện lên vẻ bối rối.

____

Dù còn một ngày nữa, nhưng Ursula cảm thấy hôm nay mới là ngày cuối cùng. Ngày mai Abel sẽ chia tay hoàng tử và thu dọn đồ đạc, nên sẽ không còn thời gian vào rừng nữa. Đứng canh trước cánh rừng này đã bắt đầu trở nên mệt mỏi, và hôm nay là ngày cuối cùng.

Ursula không nghĩ rằng sẽ còn thú hoang hay đàn ong xuất hiện vào ngày cuối cùng, nhưng để đề phòng, cậu ta vẫn xuyên qua màn sương, cẩn thận quan sát. Cậu tạm ngưng buổi tập kiếm thường lệ, phía sau cậu ta, các binh sĩ đứng xa hơn mọi khi, im lặng như những bức tượng.

Nỗi sợ đàn ong vẫn còn ám ảnh, khiến họ trốn sau hàng rào dựng lên để phòng thủ chống lại thú hoang. Và như mọi khi, khi chờ đợi quá lâu, họ bắt đầu buông lỏng cảnh giác và trò chuyện với nhau. Chính vì vậy, không ai nhận ra tiếng hét của Abel vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.

Chỉ có Ursula, người đang canh gác phía trước, nghe thấy một âm thanh. Nhưng đó không phải là tiếng hét như mọi khi, mà là tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Khác hẳn với những bước chân nặng nề quen thuộc của Abel. Ursula tò mò, nắm chặt thanh kiếm và tiến lên một bước.

Bịch, bịch, bịch.

Tiếng chạy rất nhanh, nhưng nhẹ và nhỏ...

“!”

Ursula sững người khi nhìn thấy người xuất hiện từ trong màn sương. Thân hình nhỏ bé kia đang thở dốc. Tại sao hoàng tử lại chỉ có một mình? Khi Ursula đang định cất tiếng gọi trong cơn ngạc nhiên thì hoàng tử đột nhiên nắm chặt lấy tay cậu. Không nói một lời nào, cậu bé kéo cậu quay về hướng mình vừa chạy đến. Ursula bối rối bước theo và mở miệng định hỏi.

“Thưa ngài, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nhưng bàn tay nhỏ bé đó không trả lời, chỉ kéo cậu ta mạnh hơn nữa. Dù sức của đứa trẻ không thể nào áp đảo được Ursula, nhưng cậu vẫn bị cuốn theo bước chân của hoàng tử.

“Thưa ngài, Abel đâu rồi? Tại sao ngài lại đi một mình...?”

Câu hỏi về lý do vì sao hoàng tử lại một mình đi trên con đường nguy hiểm này còn chưa kịp thốt ra, Ursula đã mở to mắt ngạc nhiên và nghẹn lời. Trước mặt cậu ta là một khu rừng dày đặc. Những hàng cây cao sừng sững như vươn thẳng lên bầu trời, khiến cậu ta phải nín thở. Một thế giới phủ đầy sắc xanh.

Khi nhận ra đây là khu rừng không thể nhìn thấy rõ từ bên ngoài màn sương, Ursula chỉ biết nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mình. À, đúng rồi. Người thừa kế sức mạnh của rồng chỉ có thể vào được khu rừng này nếu có người dẫn đường. Ursula hiểu ra điều đó và nuốt khan.

Cậu cảm thấy như thể mình đang bước vào một nơi linh thiêng đầy phép thuật, nơi mà cậu không nên đặt chân đến. Và Ursula bắt đầu nhìn hoàng tử với một ánh mắt khác.

Giờ đây, hoàng tử đang há miệng thở nặng nhọc, tiếp tục chạy về phía trước.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo