Regas - Chap 24

“Haa, haa, haa.”

Dù không có nhiều cử động, nhưng lồng ngực của hoàng hậu vẫn run lên dữ dội. Cô chỉ biết dán mắt vào đôi tay của người hầu như một con chó nằm rạp dưới đất. Trong tầm nhìn của cô, chỉ còn lại chiếc lọ nhỏ trên tay hắn ta.

“Nhanh… đưa cho ta…”

Đó là loại thuốc cô đã không được nhìn thấy suốt nhiều tháng qua. Không có thuốc, cô chỉ biết co ro một góc trong sợ hãi. Tất cả mọi thứ, dù là hạt bụi nhỏ nhất, cũng trở nên đáng sợ và kinh hoàng, khiến cô không thể cử động nổi cơ thể. Khát nước không ngừng và những ảo giác ghê rợn hành hạ thân xác gần như chỉ còn da bọc xương.

Nhưng cuối cùng, cô đã nhìn thấy nó. Thứ thuốc không khác gì sự sống. Khi hoàng hậu run rẩy đưa tay lên, người hầu lại nâng lọ thuốc lên cao hơn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ van xin, nhưng cô không dám lại gần. Cô chỉ biết ngoan ngoãn như một con thú cưng, mong chờ hắn đưa cho mình thứ chất lỏng đen kia. Và khi sự kiên nhẫn của cô gần như cạn kiệt, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Người nghĩ người xứng đáng có được thứ này sao? Người định cứ để con quỷ mà người tạo ra tồn tại như vậy à?”

Con quỷ? Trong tâm trí mịt mù của cô, từ đó hiện lên rõ ràng. Người hầu mỉm cười trước sự bối rối của cô.

“Đúng vậy, một con quỷ. Giờ tôi sẽ đưa cái này cho người, hãy làm điều cần làm. Người biết rõ nó có ý nghĩa gì, đúng chứ?”

Khi người hầu chìa lọ thuốc ra, hoàng hậu run rẩy mở nắp và uống một ngụm. Chỉ một ngụm là đủ. Một luồng sinh lực mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể cô, mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng. Cơ thể cô tràn đầy sức mạnh, đến mức như muốn nổ tung.

Năng lượng dâng trào khiến cô không kiểm soát nổi bản thân, chỉ muốn phá hủy mọi thứ. May mắn thay, cô vẫn còn nơi để xả cơn cuồng nộ đó. Cẩn thận nhét phần thuốc còn lại vào túi, cô đứng dậy, đôi môi nở một nụ cười đầy khoái trá.

“Đi thôi, đi dạy dỗ con quỷ ấy nào. Haha.”

____

Những gì Melmon ghi lại kéo dài từ việc hoàng hậu sử dụng thuốc cho đến khi Hoàng tử có Regas đầu tiên.

[Vì bị mẹ kế ngược đãi tinh thần, hoàng tử sẽ được đưa đến một Regas đặc biệt.Hoàng tử sẽ mở lòng, Regas đó sẽ dịu dàng với ngài và trở thành Regas duy nhất của ngài. Nhưng ngay sau đó, họ sẽ gây ra cú sốc tinh thần thứ hai cho hoàng tử.

Họ giết Regas ấy và vứt xác ở lối vào Rừng Rồng. Từ đó, rừng rồng trở thành vùng đất chết trong tâm trí hoàng tử. Điều họ chú ý nhất là không để Regas sử dụng sức mạnh thông qua hoàng tử. Vì vậy, họ luôn nhanh chóng loại bỏ Regas đầu tiên ngay khi hoàng tử mở lòng.

Thường thì sau vài ngày, chậm nhất là một tháng, Regas sẽ bị loại bỏ. Sau đó, họ sẽ đưa đến một Regas mới, có khuôn mặt, giọng nói và hành động giống hệt Regas cũ.]

Không còn dòng nào nữa. Nhìn vào nét chữ run rẩy, có thể thấy Melmon không thể viết tiếp được nữa. Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên, khẽ thì thầm với giọng nặng trĩu:

“Chạy đi, Abel.”

“……”

“Họ sẽ giết cậu. Chạy đi. Tìm đường thoát thân. Đi đâu cũng được. Tôi… tôi sợ. Tôi không thể đối mặt với chuyện này.”

“Tôi đã mơ một giấc mơ.”

Abel nhẹ nhàng ngắt lời Melmon. Melmon nhìn cậu bối rối, nhưng Abel lại khẽ mỉm cười.

“Tôi mơ thấy một vương quốc bị thiêu rụi, giống như giấc mơ của sư phụ tôi.”

“Cái gì?”

Melmon kinh ngạc, nín thở thốt lên.

“Những giấc mơ như vậy… chẳng phải chuyện gì quá đặc biệt.”

“Nhưng tôi mơ thấy nó mỗi ngày.”

Giọng của Abel rất bình tĩnh, nhưng Melmon lại run lên vì sợ hãi. Anh nhớ đến chuyện sư phụ của Abel cũng từng mơ thấy giấc mơ đó mỗi ngày trước khi chết, khiến giọng anh lạc đi.

“Từ khi nào?”

“Kể từ ngày tôi gục ngã trong rừng.”

Ah.

Melmon ngỡ ngàng, đẩy ghế lùi lại rồi đứng bật dậy.

“Vậy là hơn hai mươi ngày rồi! Cậu... không, không. Chỉ là giấc mơ thôi mà. Chẳng là gì cả. Vì vậy, hãy chạy đi. Giờ tôi có thể giúp cậu trốn thoát.”

“Không sao đâu.”

“Cái gì? Không sao cái gì? Dù có chết ở đây thì cũng không sao sao?”

Cuối cùng, Melmon không thể kìm nén nữa mà hét lên. Nhưng Abel chỉ cúi đầu như thể xin lỗi. Khi ngẩng đầu lên, giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh.

“Khác với giấc mơ của sư phụ tôi, nhưng từ ngày thứ hai sau khi gặp người ấy, tôi bắt đầu mơ một giấc mơ khác. Và nó đang dần thay đổi.”

“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?”

Nhưng Abel chỉ khẽ cười kỳ lạ, nhìn vào khoảng không một lúc rồi trả lời.

“Tôi chưa biết, nhưng tôi nghĩ đó là điều tốt.”

“…”

“Đó là lý do tôi không thể rời đi.”

Giọng nói của cậu kiên quyết.

Melmon nhìn cậu trân trân như đang đắm chìm trong suy nghĩ, rồi lại ngồi xuống ghế, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.

“Nếu cậu cứ nhất quyết ở lại đây, tôi chẳng giúp được gì cả. Tôi còn có một đứa trẻ cần lo... và tôi...”

“Không sao đâu. Và xin lỗi. Nhưng…”

Abel khẽ xin lỗi, nhưng còn định nói tiếp thì một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên. Trước khi kịp trả lời, cửa bật mở và một binh sĩ quen thuộc thở hổn hển chạy vào.

“Cậu Regas, có chuyện lớn rồi!”

Ngoài phòng ngủ của hoàng tử, Ursula đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt lo lắng. Cậu ta lúc nào cũng sẵn sàng rút kiếm, nhưng lại không thể cử động. Không, cậu ta không được phép cử động. Cậu ta đã nhận lệnh.

Nhưng mỗi khi trong phòng vang lên một âm thanh nhỏ, đôi tay cậu ta lại run rẩy. Hai tháng trước, Ursula có thể đã bỏ mặc mọi chuyện và ra ngoài. Có lẽ sẽ trò chuyện với đồng đội rồi về phòng nghỉ ngơi như mọi khi.

Không. Ursula thầm phủ nhận điều đó. Vấn đề không phải là thời gian. Nếu bên trong không còn ai, dù bao lâu đi nữa, những gì xảy ra với hoàng tử cũng chẳng quan trọng. Ursula không thể cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào với một hoàng tử không thay đổi. Nhưng cho dù mọi thứ có thay đổi, Ursula vẫn không thể làm gì.

Ầm.

Một tiếng động nữa vang lên từ trong phòng. Ursula cảm thấy cơn giận trào dâng trong lòng. Trước khi đến đây, Ursula từng nghe về hoàng hậu. Cậu biết cô ta ngược đãi hoàng tử, nhưng vì chưa từng tận mắt chứng kiến nên dần quên mất.

Nhưng đêm nay, khi hoàng tử cuối cùng cũng ngủ yên sau khi gặp Abel, những bước chân nặng nề vang lên từ cuối hành lang. Một mùi hôi thối, mái tóc rối bù, gương mặt hốc hác như hộp sọ, và đôi mắt điên loạn run rẩy. Ursula cố rút kiếm nhưng người hầu đã ngăn cậu lại. Tiếng quát của người hầu khiến cậu ta không thể làm gì được.

“Ôi... đó là hoàng hậu.”

Hoàng hậu. Dù là tiếng cười kỳ quặc hay những âm thanh đáng sợ, cũng không ai dám trái lệnh rằng cô ta không được quấy rầy. Ở cuối hành lang, quản lý mới và người ghi chép chỉ khoanh tay đứng nhìn, rõ ràng là đang quan sát.

Thật sự không có cách nào sao?

Khi Ursula còn đang vật lộn với câu hỏi đó, tiếng bước chân vội vã vang vọng khắp hành lang. Cậu ta nhận ra người đang chạy đến khi họ đến gần.

“Haa, haa… Xin hãy tránh ra.”

Ursula quay người lại và kinh ngạc khi thấy người đó.

“Abel? Sao cậu...?”

Dù khi ra khỏi rừng trông như sắp gục ngã, nhưng gương mặt tái nhợt của Abel khi chạy đến lại càng giống một cái xác hơn. Nhưng sau khi khẽ gật đầu chào Ursula, cậu không hề do dự, nắm lấy tay nắm cửa. Ursula hoảng hốt giữ lấy cổ tay cậu để ngăn lại.

“Cậu định làm gì? Bên trong là hoàng hậu. Không thể tùy tiện vào đó được.”

“Ừ, tôi biết.”

Ursula nghẹn lời. Khuôn mặt xanh xao như sắp ngã của Abel lại nở một nụ cười vô cùng bình thản.

“Nhưng dù sao đi nữa, tôi phải cứu hoàng tử.”

“…”

“Không sao đâu, tôi sẽ làm được. Xin hãy chờ ở đây, Ursula.”

Ầm.

Abel mở cửa và nhanh chóng biến mất vào bên trong. Ursula đứng sững, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Abel đã dễ dàng vượt qua.

Ursula không thở nổi. Nhưng Abel cũng không thở nổi khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Nhờ vào những bản ghi chép Melmon đưa, cậu biết hoàng hậu hành xử kỳ lạ vì lý do gì, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn quá khủng khiếp. Hoàng hậu đang nắm lấy tóc một đứa trẻ, kéo lê nó trên sàn. Giọng cười khanh khách lạnh buốt khiến Abel gần như đông cứng.

“Mày dám mở mắt đi loanh quanh, phải không? Phải không? Mày cũng là một con quỷ không thể cứu vãn. Lần này tao sẽ dạy dỗ mày cho tử tế.”

Cô ta cố ném cơ thể yếu ớt của hoàng tử xuống đất. Nhưng ngay trước khi điều đó xảy ra, một bóng người xuất hiện, đỡ lấy cậu bé đang rơi.

“Hả! Mày là ai?!”

Hoàng hậu giật mình lùi lại, nhưng Abel lập tức đứng dậy, kiểm tra tình trạng của hoàng tử. Trán cậu bé đang chảy máu, gương mặt nhỏ bé sưng đỏ vì bị đánh. Bên dưới chiếc áo rách nát, những vết bầm tím sẫm màu phủ đầy cơ thể.

“Điện hạ, ngài có ổn không?”

Abel ôm hoàng tử vào lòng, nhẹ nhàng hỏi. May mắn thay, một giọng nói yếu ớt vang lên.

“…Eppel?”

“Vâng, Eppel đến rồi đây. Xin lỗi vì đã đến muộn, thưa Điện hạ.”

Abel thì thầm, ôm lấy hoàng tử như muốn che chở cho cậu bé. Hoàng hậu nhìn Abel với ánh mắt như muốn giết chết cậu.

“Kẻ nào dám cản đường tao?”

“Thưa Hoàng Hậu, xin thứ lỗi. Nhưng không thể dạy dỗ hoàng tử như vậy được, ngài ấy còn quá nhỏ.”

“Câm miệng! Mày dám... mày dám cắt ngang lời tao?!”

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn phòng. Abel vội vàng bịt tai hoàng tử lại và ôm chặt hơn.

“Thưa hoàng hậu, xin hãy nghe thần nói. Hiện tại sức khỏe của ngài không ổn, nên mới có những quyết định sai lầm như vậy.”

Nhưng hoàng hậu hoàn toàn không nghe thấy. Cô ta thở dốc từng hơi nặng nề, đôi mắt điên loạn đảo quanh. Khi ánh mắt cô dừng lại ở một vật gì đó, cô ta liền chộp lấy.

Đó là một mảnh gỗ vỡ của chiếc ghế đổ nát trong phòng. Đầu gỗ sắc nhọn như một vũ khí nguy hiểm. Với nụ cười đắc thắng, hoàng hậu từ từ tiến về phía Abel.

“Ồ, tao hiểu rồi. Nhìn mày ôm lấy con quỷ ấy, chắc chắn mày cũng là kẻ tội lỗi. Vậy thì, tao phải dạy dỗ cả hai tụi bây, đúng không?”

Hoàng hậu nhấc chân lên trước, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung. Abel lập tức ôm lấy hoàng tử, cúi người che chắn cho cậu bé. Khi họ ngã xuống đất, chân hoàng hậu liên tục đá mạnh vào người Abel. Ngay sau đó, tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp căn phòng.

“Ha, ha, chết đi, đồ quỷ dữ! Hee hee hee – chết đi! Chết đi!”

Dù bị đá liên tục, Abel vẫn gồng mình để không đè lên hoàng tử bằng trọng lượng của chính mình. Rồi cậu vòng tay ôm lấy đầu hoàng tử, thì thầm vào tai cậu bé.

“Thưa Điện hạ, xin hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng về khu rừng. Hãy đi dọc theo con đường quen thuộc trong rừng. Cuối con đường đó, ngài sẽ thấy một bãi cỏ, phải không? Ngài còn nhớ nơi chúng ta thường ăn trưa ở đó không? Gió thổi qua và…”

Giọng nói thì thầm vào tai hoàng tử, như thể đang thôi miên cậu bé, đột ngột dừng lại một lát. Phía trên, hoàng hậu đang gào thét điên loạn, nhưng trong tai hoàng tử, chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của Abel. Nó như một phép màu. Khi hoàng tử lắng nghe lời cậu, trong đôi mắt nhắm nghiền của cậu bé hiện lên hình ảnh một khu rừng thực sự. Giọng nói dịu dàng ấy tiếp tục vang lên.

“Gió thổi bay tấm khăn trải mà thần đã trải ra. Ngài và thần cùng chạy trên bãi cỏ để đuổi theo nó. Tấm khăn bị mắc vào một cành cây trong rừng…”

Giọng của Abel, dù có phần đứt quãng vì mệt, vẫn nhẹ nhàng tiếp tục thì thầm. Nhưng rồi, chiếc chân ghế vỡ mà hoàng hậu đang cầm, đâm mạnh vào lưng cậu, khiến Abel run rẩy. Máu thấm đẫm lưng cậu khi những cú đá của hoàng hậu tiếp tục giáng xuống, nhưng giọng nói của Abel lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo