Regas - Chap 25

Khi Abel vừa rời đi, Ursula nhận ra điều gì đó kỳ lạ ở những binh lính vừa đến. Họ không phải là người chịu trách nhiệm bảo vệ cung điện của hoàng tử, nhưng lại đang đứng đó với tay đặt lên kiếm, như thể đã sẵn sàng xông vào. Giống như đang chờ đợi điều gì đó.

“Ai gọi các người đến đây?”

Ursula hỏi, một trong số lính hạ giọng trả lời, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía sau. Ở lối vào hành lang, những người quản lý và thư ký vốn đang theo dõi từ nãy giờ đã biến mất.

“Lệnh của Hầu tước Norhox.”

“Với lý do gì?”

“Chuyện đó… ờ…”

“Trả lời ngay.”

Giọng Ursula hạ thấp nhưng đầy uy lực, khiến binh lính không thể lẩn tránh.

“Có kẻ phản loạn đe dọa đến sự an toàn của Hoàng hậu, nên chúng tôi nhận lệnh bắt hắn.”

Phản loạn?

Ursula khó khăn lắm mới kiềm chế được cơn cười chua chát, ánh mắt nhìn về cuối hành lang. Lúc đó cậu ta chợt hiểu tại sao Abel lại bất ngờ xuất hiện. Tất cả chỉ là kế hoạch để tách vụ việc ban ngày trong rừng ra khỏi Abel, đổ tội phản loạn cho cậu ấy. Một sự đảo ngược trắng trợn.

“Thế tại sao các người còn đứng đây, không vào trong bắt phản loạn?”

Ursula nghiến răng hỏi, binh lính cũng không hài lòng, cau mày đáp.

“Chuyện đó... Tôi nhận lệnh phải chờ thêm một lúc nữa mới được vào. Họ bảo chỉ được vào khi chắc chắn phản loạn đã làm hại Hoàng hậu.”

Ánh mắt họ dán chặt vào cánh cửa hơi hé mở nơi Abel vừa bước vào. Ồ, có lẽ nhóm quan sát đang nghỉ giải lao. Ursula hiểu ra mọi chuyện, nắm chặt tay thành nắm đấm. Họ nghĩ Abel sẽ không chống lại Hoàng hậu, dù bị cô ta hành hạ đến chết cũng sẽ bảo vệ hoàng tử. Nhưng họ đã nhầm.

Abel sẽ không bao giờ ra tay với Hoàng hậu, dù điều đó đồng nghĩa với cái chết của chính mình.

Từ cánh cửa hé mở, tiếng cười và lời chửi rủa điên loạn của Hoàng hậu vẫn vọng ra.

“Rút lui.”

Ursula ra lệnh rồi bước vào trong. Sau lưng cậu ta, tiếng kêu ngạc nhiên của binh lính vang lên, nhưng Ursula biết mình phải đánh giá tình hình. Khả năng cao là Abel đang bị Hoàng hậu đánh đập khi bảo vệ hoàng tử.

Dù gì đi nữa, không thể nào chết chỉ vì bị một người phụ nữ đánh, đúng không...

Đang nghĩ đến đó, trước mắt cậu ta hiện ra một cảnh tượng khủng khiếp. Một người nằm dưới đất, lưng bị cắm một mảnh gỗ nhọn. Hoàng hậu, chưa dừng lại, rút mảnh gỗ ra rồi đâm lại vào đúng chỗ cũ.

“Ugh, ugh, chết đi! Đồ quỷ dữ, chết đi!!!”

Ngay khi cô ta chuẩn bị đâm lần nữa, một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay cô. Hoàng hậu thở dốc, quay đầu lại nhìn kẻ dám cản mình.

“Mày dám cả gan ngăn tay ta sao?”

Cô ta giật mạnh cổ tay, thoát khỏi tay Ursula, rồi vung mảnh gỗ đẫm máu về phía cậu ta. Đúng lúc đó, những lời Ursula thốt ra khiến cô ta khựng lại.

“Có lẽ người nên bỏ chạy đi thì hơn.”

Ursula nhìn Hoàng hậu, nhớ lại câu chuyện từng nghe về cô ta. Có lần Hoàng hậu nói rằng cô ta rất sợ một người.

“Ngài ấy đang ở đây.”

Lời nói có tác dụng ngay lập tức. Sắc mặt Hoàng hậu tái mét, như chưa từng biết cười.

“Ah!”

Cô ta nghẹn thở, toàn thân run rẩy.

“Ta... không... không có gì cả. Ta...”

“Vâng, nhưng trước hết, xin để tôi hộ tống người về Cung điện Hoàng hậu.”

Ursula chỉ tay về phía cửa. Hoàng hậu ném mảnh gỗ xuống đất rồi hoảng loạn bỏ chạy. Ursula từ tốn bước theo sau và ra lệnh cho hai binh lính trước cửa:

“Các người còn đứng đó làm gì, không đi theo phục vụ Hoàng hậu sao?”

“Dạ? Nhưng mà…”

“Tôi nghe nói Hoàng hậu đã trở về cung. Mau theo đi!”

Không gian lập tức trở nên tĩnh lặng. Abel chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng của Ursula, nhưng không rõ Ursula nói gì. Cậu lặng lẽ ngẩng đầu. Trong vòng tay cậu, hoàng tử đã thiếp đi, miệng hơi hé mở. Giữa tiếng ồn ào náo loạn, cậu bé vẫn ngủ được – đúng là trẻ con thật.

Abel nhìn hoàng tử rồi khẽ mỉm cười, và bất chợt, cậu nhận ra một vật gì đó dưới đất. Một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu đen – thứ mà Hoàng hậu đã đánh rơi. Abel với tay nhặt lấy và cẩn thận giấu vào người.

Khi Ursula còn trẻ, rời quê lên kinh thành làm kỵ sĩ hoàng gia, cậu ta có một mục tiêu. Đó là đạt được vinh quang to lớn, trở thành chỉ huy của đội kỵ sĩ xuất sắc nhất. Là con trai của một lãnh chúa nghèo, đó là giấc mơ cao cả nhất mà Ursula anh có thể nghĩ đến.

Nếu may mắn, Ursula thậm chí hy vọng có thể giành được sự tin tưởng của nhà vua, được ban cho đất đai và tước vị. Nhưng khi tận mắt chứng kiến tình hình trong hoàng cung, Ursula đã từ bỏ giấc mơ ấy. Nếu không được phe cánh của nhà vua chú ý, đó là một điều hoàn toàn không thể thực hiện.

Một cơ hội từng đến, và Ursula đã cố gắng gia nhập đội cận vệ đặc biệt được nhà vua tin tưởng. Nếu là bản thân cậu ta trong quá khứ, chắc chắn không thể hiểu nổi chính mình hiện tại. Nhưng giờ đây, Ursula lại đang muốn từ bỏ vị trí đầy ưu thế đó.

Ursula, ta đã hiểu lầm cậu sao?”

Câu hỏi từ Đội trưởng Cận vệ Hoàng gia khiến Ursula không kịp chuẩn bị. Ursula chỉ cúi đầu, đứng trước mặt ông ta.

“Cậu có biết việc can thiệp vào chuyện của hoàng thất là tội lớn đến mức nào không? Dù đối phương có là Hoàng hậu điên loạn, cậu cũng không nên xen vào!”

Cuối cùng, Đội trưởng lớn tiếng quát. Ông đang khó chịu vì những chuyện xảy ra hôm qua và hậu quả kéo dài đến tận hôm nay.

“Nếu cậu định hành động liều lĩnh như vậy, tại sao lại nói với ta rằng cậu muốn trở thành kiếm sư của hoàng tử? Nếu bên được nhà vua tin tưởng biết chuyện cậu làm trong căn phòng đó, cậu nghĩ họ còn để cậu ở bên hoàng tử sao?”

“…”

Ursula vẫn đứng đó, im lặng như một bức tượng. Đội trưởng thở dài, hạ thấp giọng nói đang gắt gỏng.

“May là ta đã ngăn được binh sĩ chứng kiến việc đó khai báo.”

“…”

Ursula.”

Khi Đội trưởng gọi tên, Ursula cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và trả lời:

“Vâng.”

“Cam kết với ta rằng chuyện này sẽ không lặp lại. Đây là mệnh lệnh.”

“Tôi xin thề.”

Đội trưởng lặng lẽ nhìn cậu ta, rồi dịu giọng:

“Nếu muốn thành công, cậu không được để trái tim mình hướng về hoàng tử và Regas của ngài ta. Khi Regas biến mất, cậu sẽ có cơ hội giành được lòng tin của hoàng tử với tư cách là kiếm sư. Đừng bỏ lỡ cơ hội đó.”

“Ngài nói Regas sẽ sớm biến mất… ý ngài là gì?”

Ursula hỏi, ngạc nhiên, nhưng Đội trưởng chỉ trả lời thản nhiên:

“Đúng vậy. Vì đã can thiệp vào chuyện của Hoàng hậu, nên cậu ta bị giam giữ như một hình phạt. Nhưng với một người đã thất sủng trong mắt vua, cậu ta sớm muộn cũng sẽ bị loại bỏ.”

Đội trưởng ngẩng đầu, thản nhiên kết luận:

“Có lẽ chỉ trong vài ngày nữa, cậu ta sẽ bị tước đi Trái Tim của Nhà vua.”

____

“Hoàng tử hiện tại vẫn ổn. Hoàng hậu... nghe nói cô ta đã nằm liệt giường vài ngày nay để chữa trị vết thương, nhưng hôm nay cô ta đã dậy được và thậm chí còn đi lại. Tuy nhiên, vẫn giữ thói quen lẩn tránh con người như mọi khi.”

Melmon miễn cưỡng nhìn Abel đang khó nhọc mở mắt rồi khẽ thông báo.

“Cậu ổn chứ? Tôi nghe nói vết thương trên lưng cậu khá nghiêm trọng.”

“Anh Melmon.”

Abel khẽ cười, hỏi:

“Anh đã điều tra điều tôi nhờ chưa?”

Melmon không trả lời ngay, vì kể từ ngày đến chữa trị vết thương, hôm nay mới là lần đầu tiên anh tìm được câu trả lời. Nhưng anh vẫn không hiểu tại sao Abel đột nhiên lại quan tâm đến chuyện đó. Dù vậy, anh đã tìm ra thông tin mà Abel yêu cầu.

Thực ra, Melmon cảm thấy sợ hãi. Càng tìm hiểu, anh càng có cảm giác mình đang dấn thân vào một nơi mà lẽ ra không nên bước vào. Abel thật đáng thương, hoàng tử cũng thật tội nghiệp, nhưng Melmon chỉ là một người thủ thư yếu đuối. Điều quan trọng với anh chỉ là sống sót, vậy thì sao anh có thể dính líu vào chuyện to lớn thế này?

Những lý do thực dụng đó giờ đây chỉ còn là lời bào chữa, và anh không thể ngăn mình cảm thấy bản thân thật hèn nhát. Anh chẳng thể làm gì cả. Sau khi lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy, Melmon dè dặt nói ra kết quả điều tra duy nhất mà anh cho là an toàn.

“Điều duy nhất đặc biệt về Suối Nguyện Cầu là câu chuyện về vị vua mà tôi đã kể cho cậu trước đây. Cậu còn nhớ không? Vị vua đã chết khi cầu nguyện để được gặp lại Regas mà ngài yêu quý. Ngoài ra, không còn gì khác. Nguồn gốc của suối dường như có liên quan đến khu rừng…”

Đang nói dở, từ bên ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc:

“Cậu Melmon! Mau đi đi. Nếu không, cậu sẽ bị bắt!”

Đó là tiếng của Nani đang trông chừng ngoài cửa. Dù Abel bị giam giữ vì thương tích quá nặng nên không thể trốn thoát, nhưng ngoài cửa vẫn có lính canh canh giữ.

May mắn thay, Nani một người rất giỏi xã giao – đã quen biết với binh lính nên Melmon mới có thể lẻn vào như vậy. Nhưng thời gian anh có thể ở lại chỉ là trong chốc lát. Melmon nhanh chóng lấy từ trong túi ra một tờ giấy và đưa cho Abel.

“Tôi đã khó khăn lắm mới tìm ra vị trí của Suối Nguyện Cầu trong một cuốn sách cổ, nên chỉ kịp vẽ sơ một bản đồ thô. Tôi không rõ lắm, nhưng vì cậu thường vào rừng, có lẽ cậu sẽ tìm ra nó.”

“Cảm ơn anh.” Abel thì thầm khẽ, nhận lấy tờ giấy.

Bên ngoài cửa lại vang lên tiếng Nani giục giã, Melmon đành phải đứng dậy. Nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi gương mặt của Abel.

Dù miệng nói không tin vào những giấc mơ của Abel, nhưng trong lòng anh vẫn không thể xua đi cảm giác bất an. Các bậc thầy và những người đi trước cũng thường mơ những giấc mơ như vậy vào một thời điểm nhất định – ngay trước khi chết. Anh không biết liệu Abel có chết sớm như vậy hay không. Cảm giác tội lỗi mà Melmon luôn cố đẩy lùi lại trỗi dậy, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể quay người lại.

Để không bị người khác nhận ra, Melmon kéo mũ trùm đầu sâu xuống và mở cửa bước ra.

Tôi không làm được gì cả. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm.

Nghĩ vậy, Melmon đóng cửa và rời đi.

_____

Abel kiểm tra tờ giấy. Cậu ngạc nhiên khi thấy Suối Nguyện Cầu nằm gần cánh đồng mà cậu và hoàng tử thường xuyên đến.

Bên cạnh hồ dài, giữa những cây cối, có một cây sồi đặc biệt to lớn, phía sau nó là một con suối. Suối Nguyện Cầu. Abel vẫn chưa thực sự hiểu tại sao nhà vua lại nhắc đến nơi đó. Có lẽ ngài ấy là người nhiều cảm xúc hơn vẻ ngoài?

Hay ngài chỉ muốn cậu tin vào câu chuyện cổ tích rằng nếu cầu nguyện chân thành, sẽ được gặp người mình mong muốn? Nghĩ vậy thôi đã khiến Abel bật cười. Vì ánh mắt của nhà vua mà cậu từng thấy, không hề có chút ánh sáng nào. Đôi mắt trống rỗng ấy như đang nói rằng ngài đã chết từ lâu trong tâm hồn.

Vậy nên, rất có thể nhà vua nói về Suối Nguyện Cầu chỉ là để chế giễu. Bởi ngài đã nhìn Abel – người dù biết mình sắp chết vẫn nói mọi chuyện sẽ ổn – bằng ánh mắt khinh thường. Nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn phải đến đó một lần.

Vào đêm gặp nhà vua, giấc mơ của Abel đã thay đổi. Giấc mơ ngày đầu tiên hoàn toàn giống như lời sư phụ kể, nhưng từ sau đêm gặp nhà vua, nó đã khác. Thành phố vẫn cháy, những người uống chất lỏng đen trong cung điện vẫn cười điên dại rồi chết cháy. Nhưng kẻ thiêu rụi đất nước không phải là một con rồng.

Mà là một con người.

Chỉ thấy được hình bóng đen mờ, nhưng rõ ràng là hình dáng của một hoàng tử. Trước khi gặp nhà vua, Abel từng nghĩ sẽ trốn đi cùng hoàng tử. Nhưng sau khi gặp ngài, và giấc mơ thay đổi, cậu bản năng nhận ra mình phải ở lại đây.

Và dần dần, mỗi ngày trôi qua, phạm vi hoàng cung bốc cháy trong giấc mơ ngày càng thu hẹp lại.

Tại sao? Điều gì đang thay đổi tương lai?

Điều này thật khó chịu vì không thể đoán được, nhưng rõ ràng là một dấu hiệu tốt. Abel lơ đãng nhìn ra khoảng không và gãi đầu.

“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nếu sư phụ còn sống, chắc chắn sẽ nắm lấy gáy cậu và quát: “Nói gì ngốc nghếch vậy?” Nhưng dù thế, bản tính lạc quan của Abel vẫn không mất đi. Cậu cảm nhận được, mọi thứ cuối cùng rồi sẽ ổn, ngay cả khi bản thân cậu sắp chết, và hoàng tử sẽ phải đối mặt với quãng thời gian cô đơn đầy gian khổ.

Và cậu có một cảm giác chắc chắn khác – chìa khóa để thay đổi tương lai chính là cái chết của cậu.

_____

Cạch cạch, cạch cạch.

Đột nhiên, có tiếng động nhỏ dưới chân giường.

Abel quay đầu lại và thấy một chú chuột nhỏ đang rón rén tiến đến gần giường. Cậu đưa tay ra, bẻ một miếng bánh từ bữa trưa còn sót lại và đặt lên lòng bàn tay.

Thật kỳ lạ, con chuột dường như hiểu ý cậu, bò lên tay và ăn bánh. Abel nhìn nó ăn một lúc rồi lại nhắm mắt lại.

Giờ khi đã biết nơi có Suối Nguyện Cầu, cậu hy vọng đó sẽ là bước ngoặt giúp giấc mơ của mình tiếp tục thay đổi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo