Dẫn đầu đoàn kỵ binh dậy bụi mù trời là Melmon. Anh nhảy xuống ngựa, thở hổn hển và vội chạy đến chỗ người lính bị tấn công. Tuy nhiên, người lính thì vẫn nằm đó, còn người cần phải có mặt cạnh anh ta lại biến mất không dấu vết. Đón anh chỉ là người quản gia đang đứng đó với vẻ mặt hoang mang.
“Haa… Người lính chết rồi sao? Nhưng sao anh lại chỉ có một mình?”
Melmon hỏi lớn, nhưng người quản gia chỉ lặng lẽ quay khuôn mặt tái nhợt lại, khó khăn mở miệng:
“…đi rồi.”
“Hả? Nói rõ đi. Sao anh lại ở một mình? Lại ngất nữa à?”
“C-Cậu ấy… biến mất rồi.”
Melmon đứng bất động, ánh mắt quét quanh rồi toàn thân cứng đờ như đá. Cũng giống như người quản gia, sắc mặt anh trắng bệch, miệng khẽ lẩm bẩm:
“…Biến mất rồi sao?”
Người quản gia chớp mắt liên tục, gật đầu dữ dội. Anh ta nói không ra hơi, chỉ ấp úng:
“Tôi… đi lấy nước… giếng cạn… nên về muộn… và… cậu chủ đã biến mất…”
Giọng anh ta run rẩy như thể sắp khóc, may mắn thay, có một người đồng hành lên tiếng:
“Hả! Sau khi anh lấy nước… cậu ấy… biến mất?”
Melmon nói bằng giọng khàn đặc, và người quản gia nhanh chóng gật đầu với ánh mắt đẫm lệ. Cả hai đứng nhìn nhau không chớp mắt, như đang thách nhau xem ai nín thở lâu hơn. Họ hoàn toàn bất động, cho đến khi Ursula xen vào.
“Anh Melmon, ai đã biến mất?”
Melmon quay sang Ursula, khuôn mặt sốc đến mức như đã thành xác chết, khiến Ursula không khỏi giật mình. Ursula vẫn còn nhớ ngày đầu tiên nói chuyện chính thức với Melmon.
Anh ta từng là một người quen thỉnh thoảng đến thăm Abel, nên khuôn mặt rất quen thuộc. Vì vậy, việc Melmon xuất hiện tại nơi lưu đày của hoàng tử và yêu cầu gặp mặt cùng với Serene là một điều bất ngờ. Với giọng nói bình tĩnh, Melmon đã kể lại lý do cái chết của Abel.
Ursula lúc ấy đã nghi ngờ "Trái Tim của Nhà Vua" là kẻ đứng sau, trong lòng dâng lên cơn giận. Nhưng sau đó, khi phát hiện ra sự thật, mọi giận dữ đều trở nên nhỏ bé. Melmon bình tĩnh đưa ra những tài liệu tìm thấy trong thư viện, rồi mỉm cười:
“Tôi đã mạo hiểm cả mạng sống để nói điều này với cậu. Nếu cậu không giúp được, hãy giết tôi tại đây.”
Gương mặt mỉm cười khi xin được giết đã để lại ấn tượng sâu sắc trong Ursula. Có lẽ vì vậy mà ký ức ấy vẫn rất sống động. Và giờ, Melmon thường rất điềm tĩnh, ngay cả khi đối mặt với cái chết – lại hoảng loạn thế này khiến Ursula không khỏi thắc mắc.
Người ấy là ai?
Thấy người quản gia gọi là "cậu chủ", lại tỏ ra sợ hãi, khiến Ursula nghĩ hẳn là người có địa vị rất cao.
“…Cậu Ursula.”
“Vâng, xin hãy nói.”
Melmon siết lấy tay Ursula.
“…bel.”
Ursula nghiêng người, lắng tai nghe rồi hỏi lại:
“Melmon, anh đang nói đến ai?”
Và lần này, cái tên ấy vang lên rõ ràng – một cái tên không thể tin nổi:
“Abel.”
Hửm. Ursula hơi cảm thấy xa lạ khi nghe cái tên ấy sau bao nhiêu năm. Anh ta tự trách bản thân vì đã sững người và ngay lập tức nhớ đến Abel của 12 năm về trước. Nhưng người mà Melmon nhắc đến có lẽ không phải người đó, có thể chỉ là trùng tên.
Tuy nhiên, những lời kỳ lạ tiếp theo từ miệng Melmon khiến Ursula lạnh sống lưng:
“Ursula, chúng ta phải tìm cậu ấy ngay. Người đó đã tái sinh. Rất yếu ớt… yếu lắm…”
“Anh vừa nói gì cơ?”
Ursula nắm lấy tay Melmon, xoay Melmon lại.
“Abel đã biến mất.”
“Tôi biết. Nhưng anh vừa nói là cậu ấy đã ‘tái sinh’… Chắc anh không đang nói đến Abel cách đây 12 năm chứ?”
Melmon nghiêm túc gật đầu, không chút do dự. Điều đó khiến Ursula ngây người.
“Đúng vậy. Là Abel đó.”
_____
Abel cho rằng mình vừa gặp một phép màu. Thanh kiếm dừng lại cách cổ chỉ một đốt ngón tay, và cậu kịp thốt ra lời nói trước khi bị chém đầu. Nhưng phép màu lớn nhất chính là việc tên hiệp sĩ kinh hoàng kia thực sự dừng lại khi nghe thấy lời cậu.
“Tôi, tôi có thể tìm ra nơi đó.”
Abel lập lại lời mình vừa thốt ra, mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám. Cảm giác quen thuộc mà cậu từng thấy giờ đã biến mất hoàn toàn. Mục tiêu duy nhất của cậu lúc này chỉ là sống sót – không bị giết bởi kẻ như sứ giả đến từ địa ngục kia.
Sống sót suốt hơn 12 năm hẳn là vì cậu còn việc phải làm – vì hoàng tử. Cậu phải sống để giúp hoàng tử. Bám vào niềm tin ấy, dù cảm thấy sắp ngất lần nữa, Abel vẫn cố giữ vững ý thức.
“Tôi… tôi có thể tìm ra Hẻm Đỏ.”
Cậu nói như gằn giọng, ánh mắt cầu khẩn nhìn đối phương. Hy vọng anh ta sẽ quan tâm, và tha cho mình. Nhưng Karas chỉ nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn cậu, không hề tra kiếm lại. Từ miệng anh ta, chỉ một từ duy nhất vang lên:
“Hướng.”
“À… tôi không biết hướng chính xác. Nhưng… Ưa!”
Lưỡi kiếm lạnh lẽo chạm vào cổ. Sự lạnh lẽo rợn người của thanh thép khiến Abel rùng mình, sống lưng như bị chích điện. Cậu cố không run, ánh mắt vẫn dán chặt vào mắt xám của Karas. Anh ta trông như say, nhưng đôi mắt ấy tỏa ra một sinh khí mãnh liệt – thứ chỉ những người cực kỳ mạnh mẽ mới có. Hay là kẻ vô cùng tàn độc?
Dù thế nào, Abel không thể rời mắt khỏi anh ta. Vì thầy của cậu từng dạy rằng:
“Khi đối mặt với tử thần, đừng bao giờ quay đi trước.”
“Khi đối mặt với quái vật, đừng nhìn vào mắt chúng. Nhưng nếu không thể tránh khỏi mà phải nhìn, thì đừng bao giờ là người rời mắt trước.”
“Một số sinh vật cực kỳ tàn bạo, dù không đói vẫn đi săn. Và chúng luôn chọn con mồi là kẻ sợ hãi – kẻ sẽ rời mắt và bỏ chạy đầu tiên.”
Khi xưa, Abel từng nghĩ đó là lời khuyên vô dụng. Cậu hiếm khi gặp quái vật, và lúc đó, điều quan trọng nhất chỉ là chạy nhanh hơn một con lợn rừng. Nhưng giờ đây, những lời ấy vang lên trong đầu cậu bởi vì Karas giống một con quái vật hơn là người. Một kẻ dường như chỉ có tàn bạo, không hề có nhân tính.
Vấn đề là, lời dạy của sư phụ cậu khi ấy chưa hoàn thiện. Abel từng hỏi:
“Nhưng nếu cứ nhìn nhau chằm chằm thì sao? Không thể làm điều đó mãi được.”
Sư phụ cậu đáp:
“Người phải chịu đựng. Ai chịu được lâu hơn, người đó thắng. Người nghĩ một con quái vật sẽ không tức giận khi bị thách thức sao?”
Ngày đó, Abel đã muốn trốn học và cả buổi huấn luyện. Nhưng rồi một con lợn rừng xuất hiện, khiến cậu quên luôn chuyện trốn, chỉ còn biết chạy.
Và bây giờ, đối mặt với một "quái vật" thật sự, cậu mới thấy lời dạy đó thực sự tuyệt vời – dù không hiệu quả lắm với Karas.
Cậu phải tự tìm cách sống sót.
Ngay khi thanh kiếm chuẩn bị chuyển động, Abel giơ tay run rẩy lên:
“Tôi không biết chính xác đường đi, nhưng tôi có thể lần theo dấu chân.”
Abel chỉ về nơi những xác lính nằm rải rác:
“Nếu họ đến từ Hẻm Đỏ, chúng ta có thể lần theo dấu vết và tìm thấy họ.”
“……”
“Khi nhiều người đi qua rừng, họ sẽ để lại dấu vết. Dễ hơn cả việc lần theo dấu động vật. Tôi vốn giỏi theo dấu, và dấu người thì còn dễ hơn nữa….”
Dù đang cố trấn tĩnh, giọng Abel vẫn nhỏ và run. Tuy vậy, cậu vẫn tiếp tục nói, dù Karas hoàn toàn không phản ứng:
“Cỏ bị giẫm gãy, cành cây bị bẻ, tất cả đều là manh mối. May mắn thì còn có cả dấu chân nữa. Dù con người không để lại vết sâu như thú bốn chân, nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy…”
Mình còn có thể nói gì để thuyết phục anh ta? – Abel cố suy nghĩ, nhưng không thể rời mắt khỏi đôi mắt xám ấy.
Và rồi, như thể trong vô thức, Abel buột miệng:
“Tôi thật sự rất nghiêm túc, thưa ngài!”
Đôi mắt xám hơi nheo lại khi nghe từ “thưa ngài”. Biết mình có thể đã làm anh ta không vui, Abel vội vã sửa lại:
“...Đội trưởng?”
“……”
“À! Hay là Chỉ huy? Thật tuyệt vời! Ngài đạt được nhiều thành tựu ở độ tuổi này thật đáng kinh ngạc!”
Lời khen không làm Karas vui. Ngược lại, lưỡi kiếm càng ép sát cổ Abel hơn, khiến cậu ngửa cổ hết mức và khẽ lẩm bẩm:
“Dù sao thì… cảm ơn ngài… đã giúp Hoàng tử… hôm nay. À không, phải gọi là Hoàng Đế.”
“……”
“Tôi không biết rõ, nhưng hình như có người cố gài bẫy Hoàng đế. Một người lính gục ở lối vào rừng đã nói vậy… À, nhưng thật may là ngài đã cứu ngài ấy, cảm ơn ngài, à không, cảm ơn Ngài Chỉ huy.”
“Hoàng đế là một người tử tế, đến mức không nỡ hại cả côn trùng. Nếu gặp kẻ thù, chắc chắn sẽ bị rối trí… rất dễ bị tổn thương…”
Abel nhận ra mình đang lẩm bẩm, và như thể trở lại thực tại. Cậu nhận ra ánh mắt xám kia hơi thay đổi – không còn là sự lạnh lẽo vô hồn mà có chút ánh sáng lạnh bên trong. Nhưng rồi ánh nhìn ấy biến mất và một khoảng lặng kéo dài.
Người đầu tiên cử động là Karas. Đầu anh ta từ từ ngẩng lên, và rồi nhẹ nhàng hạ thanh kiếm, chỉ lướt qua vai Abel mà không làm bị thương.
“A…”
Abel nuốt nước bọt. Và rồi, giọng nói thờ ơ của Karas vang lên:
“Tìm bọn chúng.”
_____
Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc giải.
Đó là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Ursula. Melmon đã thử thuốc đen lên chính cơ thể mình, và Ursula đã lẽ ra phải ngăn lại. Dù chỉ một lượng nhỏ, 12 năm là thời gian quá dài. Melmon rõ ràng đã mất lý trí.
“Anh Melmon, anh cần nghỉ ngơi. Nani!”
Ursula gọi Nani đến giúp đưa Melmon đi. Nhưng Melmon vùng vẫy dữ dội:
“Không! Ây-!”
Melmon suýt hét to tên Abel, nhưng nhận ra có thể bị nghe thấy nên hạ giọng:
“Tôi phải tìm Abel. Cơ thể mới của cậu ấy rất yếu… Tôi không biết cậu ấy có thể ngã xuống đâu nữa!”
Ursula chỉ còn biết gật đầu, cố gắng trấn an Melmon.
Chết tiệt cái thuốc đen đó.
"Trái Tim của Nhà Vua" đã biến một con người tuyệt vời như vậy thành ra thế này.
“Rồi, rồi. Hiểu rồi. Tôi sẽ ra lệnh cho binh lính lập tức tìm kiếm khu vực.”
Ursula ra hiệu bằng tay, sau đó ra lệnh ngắn gọn cho lính trước khi quay đi.
“Được rồi, giờ anh thấy đỡ hơn chưa? Anh Melmon, tạm thời nghỉ ngơi trong xe là tốt nhất cho anh.”
“Không! Tôi cũng phải tìm! Tôi cần tận mắt xác nhận xem cậu ấy có an toàn không!”
Ngay sau đó, người quản gia đứng sau họ cũng hét lớn:
“Tôi cũng sẽ đi tìm!”
Ursula cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu âm ỉ. Lúc đó, Nani từ phía sau bước tới, cũng hô lớn:
“Trời ơi, mọi người đang tìm ai vậy? Cho tôi tham gia nữa!”
Sự cổ vũ của Nani càng khiến Melmon trở nên kích động. Như thể anh thực sự định lao theo các binh sĩ đang chuẩn bị tìm kiếm, cơ thể anh uốn cong lại để lấy đà. Ursula phải giữ anh lại.
“Anh Melmon, để việc tìm kiếm cho lính của tôi lo.”
Giọng Ursula cứng rắn. Melmon nhăn mày như sắp khóc, lẩm bẩm:
“Nhưng… Abel…”
“Abel à? Trời, lâu lắm rồi mới nghe tên đó. Mười hai năm trước, tôi nghe Melmon nhắc suốt.”
Nani xen vào, cười khúc khích. Ursula liếc cô một cái nghiêm khắc, còn Melmon thì đứng chết lặng vì sốc. Tuy nhiên, Nani vốn là người hoạt bát lại hoàn toàn không nhận ra không khí nghiêm trọng xung quanh. Cô quay sang chào người quản gia và cười tươi:
“Xin chào. Người mất tích là Abel sao? Đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra ngay thôi. Nhưng đúng là kỳ lạ thật. 12 năm trước anh Melmon đã lo lắng cho một người tên Abel, giờ lại lo lắng vì một người cũng tên Abel…”
“Là cùng một người!”
“Vâng, cùng một ng… Hả?”
Trái ngược với vẻ mặt ngơ ngác của Nani, Ursula nhíu mày sâu hơn.
Không lẽ… người quản gia này cũng đã thử thuốc đen?
“Chúng ta phải tìm ra cậu chủ đẹp trai nhất thế gian ngay lập tức! Tất nhiên, cậu ấy không chỉ đẹp trai nhất mà còn chính là Abel đã tái sinh sau 12 năm!”
Người quản gia trông còn nghiêm túc hơn cả Melmon. Ai lại tin vào chuyện tái sinh chứ?
“Trời ơi! Abel đã tái sinh! Thật là một phép màu!”
Và Nani… đã tin thật. Quả nhiên là ngây thơ và dễ tin.