Sampal - Chương 11

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 11

“Ghi nhớ mật khẩu nhé.”

Hong Ju từ từ bấm mật khẩu cửa. 989796. Sau khi bấm phím hình ngôi sao cuối cùng, cậu kiểm tra xem hắn ta có nhìn đúng không.

“Vâng vâng, Hong Ju.”

Độc Xà gật đầu lia lịa. Hắn ta có giọng điệu nhẹ nhàng khác hẳn các nhân viên sòng bạc. Không phải những tiếng gọi thiếu tôn trọng như “Này, Hong Ju, thằng khốn kia!” mà lúc nào cũng gọi là “Hong Ju”.

Khác với những nhân viên khác đã xác nhận tuổi tác và thoải mái nói chuyện, Hong Ju không hề hỏi Độc Xà bất cứ điều gì.

“Vào đi.”

Hong Ju đi trước. Vừa bước vào cửa đã thấy ngay chiếc chăn chưa gấp. Mùi mì gói chưa dọn cùng mùi kim chi chưa đậy nắp trộn lẫn vào nhau, xộc thẳng vào mũi. Choi hay tên côn đồ không phải là người gọn gàng nên việc dọn dẹp nhà cửa hoàn toàn là phần của Hong Ju.

Cậu bực bội giậm chân thình thịch bước vào, vén rèm cửa đen rồi mở cửa sổ. Qua khung cửa sổ hình vuông, cậu thấy nền đất phủ tuyết cùng bánh xe ô tô đang đỗ.

“Khá hơn tôi nghĩ đấy chứ?”

Không biết hắn ta đã nghĩ gì, nhưng thấy hắn ta có vẻ hài lòng dù nhìn thấy cảnh tượng này thì Hong Ju cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu chỉ dọn dẹp qua loa những thứ chướng mắt rồi tiếp tục giới thiệu nhà cho Độc Xà. Mà thực ra cũng chẳng phải giới thiệu gì, chỉ là chỉ tay vào từng chỗ thôi.

“Đây là nhà vệ sinh, còn quần áo bẩn thì để ở kia.”

“Chúng ta cùng dọn dẹp à?”

“Ai rảnh thì làm thôi. Hai tuần một lần chúng tôi đi mua đồ, nhưng đa số đều ăn mì gói cho no bụng.”

“Ồ ồ, tôi thích mì gói đấy.”

Dù bị ngắt lời bởi những tiếng cảm thán xen kẽ, Hong Ju không hề phản ứng mà chỉ tiếp tục nói phần mình.

“Để đồ ở kia đi.”

Đồ đạc hắn ta mang theo chỉ có một cái túi xách cùng một túi mua sắm. Độc Xà không cởi áo khoác mà lấy ra một bộ vest sạch sẽ từ túi mua sắm. Hắn ta bảo Guppy đã mua cho hắn ta bằng tiền đặt cọc. Vì Guppy cứ khoe khoang nên Hong Ju đến mức thuộc lòng cả giá tiền cùng cách giặt giũ nó.

“Tôi đi tắm trước nhé. Nước nóng phải một lúc nữa mới có.”

“À. Vậy thì được rồi.”

Hong Ju bước vào phòng tắm sau Độc Xà, cảm thấy rất lạnh lẽo. Vặn vòi nước, nước lạnh buốt như băng đổ xuống. Để nước chảy, cậu nhìn vào gương kiểm tra bộ dạng của mình. Những vết bầm trên người tưởng chừng đã mờ đi lại bắt đầu chuyển sang màu tím sẫm, môi sưng và má sưng cũng bết bát.

“Cứ tưởng đỡ hơn rồi chứ.”

Hong Ju nhắm chặt mắt, dội nước lên người. Cả người ướt lạnh. Hơi thở dài cũng trôi đi hết theo nước lạnh.

***

Cậu lau khô tóc bằng khăn rồi ra khỏi phòng tắm. Độc Xà đang nói chuyện điện thoại trong bộ áo cộc tay.

“Bây giờ sao? À, tôi tắm xong rồi ngủ đây.”

Giỏ quần áo gần như đầy ắp. Chắc Độc Xà tắm xong thì cậu phải giặt luôn cả đồ của hắn ta. Hong Ju ném quần áo vào giỏ, rồi kéo hết những bộ quần áo cứng đơ phơi trên sào xuống.

“Nếu ổn, ngày mai tôi đi cùng được không?”

Xem ra là Guppy đang gọi điện thoại. Tay Hong Ju đang gấp khăn bỗng khựng lại. Cậu vô thức lắng tai nghe.

“Ôi, chúc ông toàn thắng nhé.”

Độc Xà kết thúc cuộc gọi bằng một câu nói đùa rồi đứng dậy.

“Guppy bảo giờ này đi chơi game. Chắc là ở bể bơi hay công trường gì đó.”

“Đó là một sòng bạc ở khu phố bên cạnh thôi.”

Trung tâm thể thao bị phá sản đã đóng cửa, ít người qua lại. Nơi đây vắng vẻ và hoang tàn nên rất thích hợp cho những con bạc tụ tập bày sòng.

“Lại đi móc túi mấy ông chú đáng thương à. Ừm, tôi đi tắm đây.”

Hong Ju chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục gấp khăn.

Cạch. Cửa phòng tắm khóa lại, không lâu sau tiếng nước chảy vang lên. Hong Ju từ nãy vẫn liên tục gấp rồi lại mở một chiếc khăn lặng lẽ đứng dậy. Với đôi tay cẩn thận, cậu mở túi áo khoác lông vũ ở ngực rồi lấy điện thoại ra. Sau vài lần màn hình nhấp nháy, màn hình mới hiển thị rõ ràng. Cậu vội vàng vào hộp tin nhắn.

[Đi đánh bài rồi. Tòa nhà Trung tâm thể thao Biển.]

Sau khi điền rồi gửi tin nhắn bằng những ngón tay không quen, cậu bắt đầu xóa dấu vết. Đúng lúc đó, một tin nhắn đến trên màn hình đã được cài đặt chế độ im lặng.

[Haha.]

Cậu đang nghiêng đầu thắc mắc thì nghe thấy tiếng rung. Điện thoại của Độc Xà sao? Hong Ju lặng lẽ phán đoán hướng phát ra âm thanh, rồi vội vàng lục túi áo khoác lông vũ. Chiếc điện thoại mà Trưởng phòng Yang đưa đang nhấp nháy.

“Vâng.”

Đệt, sao không nghe máy nhanh lên? Thằng ranh này mất hồn à. Ở đâu mà chậm chạp thế?

Trưởng phòng Yang với Guppy thường xuyên gọi điện thoại bất ngờ như vậy để kiểm tra vị trí. Không biết có cài thiết bị theo dõi hay không, chỉ cần nói sai vị trí một chút là họ sẽ chửi xối xả ngay. Lần này cũng vậy. Cậu nghĩ, chỉ đợi có vài lần rung chuông mà có cần phải tức giận đến mức này không.

“Ở khu trọ ạ. Tôi đang gấp quần áo.”

Thằng đó có ở cùng không? Không đi đâu lung tung chứ?

Ánh mắt Hong Ju hướng về phía phòng tắm. Khi tiếng máy sấy tóc từ bên trong nhỏ dần, Hong Ju cũng hạ giọng.

“Vâng. Đang tắm, chắc sắp ra rồi.”

Giám sát nó kỹ vào. Có gì bất thường thì gọi ngay, và nghe máy nhanh lên. Rõ chưa?

“Rồi ạ.”

Ngón tay cậu bấm nút kết thúc cuộc gọi đầy bực bội.

“Hừ.”

Dù sao cũng phải tỉnh táo để không mắc sai lầm. Hong Ju nhìn hai chiếc điện thoại đang cầm trên tay luân phiên, khẽ thở dài.

***

Cảm thấy mùi đã bay bớt, cậu đóng cửa sổ đã mở rồi lấy thêm một chiếc chăn với gối. Trong lúc đó, Độc Xà bước ra khỏi phòng tắm. Hắn ta lấy điện thoại từ túi quần đùi đã thay ra, ném bộp lên chăn. Màn hình điện thoại ẩm ướt. Hắn ta mang điện thoại vào phòng tắm ư. Hong Ju nghiêng đầu thắc mắc, rồi đặt chiếc gối mới nhất vào góc trong cùng.

“Lát nữa ngủ ở đó. Tên côn đồ phải đến chiều mới về nên ngủ thì kéo rèm vào nhé.”

“Được rồi. Mà ba người ngủ có chật không? Anh côn đồ to con lắm mà.”

“Chỉ chợp mắt một lát rồi đi nên không bất tiện đâu.”

Hong Ju bấm nút khởi động máy giặt rồi mới ngả mình xuống chiếc chăn ngoài cùng. Độc Xà cựa quậy một lúc rồi tắt đèn, kéo rèm đen xuống. Hong Ju nhìn chằm chằm lên trần nhà đen kịt, chậm rãi chớp mắt.

“Tôi không ngủ ở đây mỗi ngày đâu, thỉnh thoảng chỉ ghé qua nghỉ ngơi thôi.”

Nếu vậy thì ở motel trả theo tháng sẽ tiện hơn. Nhưng cậu không muốn bắt chuyện hay tiếp tục cuộc trò chuyện.

“À, vâng.”

Sau đó, Độc Xà còn nói chuyện với cậu vài lần nữa. Giọng Hong Ju cứ trả lời một cách qua loa dần trở nên mờ nhạt. Có lẽ vì đã ra khỏi sòng bạc nên căng thẳng được giải tỏa, hay vì tác dụng của viên thuốc vừa uống đang ngấm dần, đầu óc cậu mơ hồ. Trong tầm nhìn mờ mịt, chiếc áo khoác lông vũ đang nín thở hiện ra. Ánh mắt cậu hướng về vết cháy đen xì do tàn thuốc lá cạnh khóa kéo.

“……”

Tin nhắn trả lời của Moo Kyung lúc nãy có ý nghĩa gì nhỉ. Trưởng phòng Yang gọi điện thoại nên cậu chưa trả lời được tử tế. Nghĩ vậy, cậu nhắm mắt lại.

***

Tên côn đồ bảo đi gặp bạn gái rồi cuối cùng cũng không về nhà, còn Độc Xà thì nói sẽ đi xông hơi nên đã bỏ đi giữa chừng. Hong Ju mãi đến chiều muộn mới một mình đến sòng bạc.

Sau một ngày, tuyết lại dày hơn. Qua lớp giày thể thao mỏng manh, cậu cảm thấy hơi lạnh buốt, chân tê cóng. Bước chân vội vã để thoát khỏi cái lạnh dừng lại ở lối vào sòng bạc. Đôi mắt cậu nhanh chóng lướt qua những chiếc xe đang đỗ.

“……”

Không có xe của Moo Kyung. Không biết là anh chưa đến hay không đến chút nào. Hong Ju nhìn quanh một lần nữa rồi giậm chân thình thịch ở lối vào. Cục tuyết mắc dưới đế giày chuyển sang màu đen, vỡ vụn trên nền đất. Dấu chân của Hong Ju khi bước lên cầu thang, những vũng nước bùn dần dần nhạt màu.

“Hong Ju đến rồi à? Sao lại một mình thế?”

“Độc Xà bảo đi xông hơi, còn tên côn đồ chắc sẽ đến đúng giờ. Anh ta không về nhà đêm qua.”

Guppy cùng Trưởng phòng Yang ngồi cạnh nhau, nở nụ cười kỳ lạ, quan sát từng cử động của Hong Ju. Ánh mắt khó chịu đó khiến Hong Ju nhăn mặt, vuốt tóc rối.

“Nhìn gì thế?”

“Ai bảo tò mò về bọn chúng đâu? Giám đốc Moo Kyung đâu?”

“Sao tôi biết được ạ?”

Hong Ju dữ tợn trừng mắt, nếp mí mắt hằn sâu hơn. Guppy như không quan tâm đến tâm trạng của Hong Ju, cười khúc khích rồi vươn tay ra. Bàn tay chai sạn bất ngờ túm lấy mông cậu. Bàn tay nắn bóp dần tiến sâu hơn.

“Bỏ tay ra!”

Chát! Hong Ju thô bạo gạt tay lão ta ra. Guppy rít qua kẽ răng, làm ra vẻ mặt nghiêm nghị.

“Hừ, thằng ranh con. Mày dám cứng đầu như vậy trước mặt Giám đốc Moo Kyung à? Phải nói là ‘mời anh sờ thêm nữa’, rồi dạng chân ra chứ.”

“Cuối cùng Hong Ju cũng giúp ích được gì à? Mới nuôi từ bé tí mũi dãi mà bây giờ mới trả ơn sao?”

Hai người họ rất hợp cạ. Khi Trưởng phòng Yang cười khúc khích, chiếc răng bọc vàng lấp lánh, còn Guppy thì cười khàn khàn như có đờm.

“Hừm. Hay là thử thỏa thuận xem sao? Mấy đứa nhân viên gửi đến cũng đủ để sòng hoạt động tốt rồi mà.”

“Khẩu vị Giám đốc Moo Kyung chắc là cao cấp lắm. Đang ăn đồ đắt tiền tự dưng thỉnh thoảng lại thèm đồ rẻ tiền ấy mà. Không phải sao? Có khi nào lại thực sự móc ví cho một thằng đàn ông chứ?”

Hong Ju không muốn nghe thêm những lời tục tĩu về mình. Nếu cậu xen vào thì chỉ càng khiến hai người đó thách thức thêm mà thôi.

“Không có chỗ nào cần thu tiền nữa sao?”

“À.”

Trưởng phòng Yang vào căn phòng liền kề bên trong rồi mang ra thứ gì đó. Một giấy vay nợ được lập sơ sài cùng một chứng minh thư. Trên đó có dán một tờ ghi chú ghi tên, địa chỉ cùng số điện thoại của con nợ.

“Hai trăm. Lần đầu giao dịch nên chắc nhầm ngày trả nợ. Có vẻ sẽ trả ngay thôi, dù sao thì cứ đi đi.”

Ánh mắt Hong Ju kiểm tra địa chỉ mà không đáp lại, vẻ mặt có chút chán nản.

“Tôi đi đây.”

Hong Ju tránh ánh mắt khó chịu của họ, rời khỏi sòng bạc.

Đúng như Trưởng phòng Yang dự đoán, con nợ trả tiền ngay lập tức. Hắn ta nói rằng đã ở quán PC người lớn vài ngày nên không biết đã đến ngày trả nợ. Hắn ta còn mua cà phê nóng đưa cho Hong Ju rồi xin lỗi. Nhìn là biết hắn ta mới tham gia vào sòng bạc, cầm tiền chưa lâu. Hong Ju không đáp lời, chỉ cầm tiền rồi quay đi.

Khi trở lại trước sòng bạc, xe của Moo Kyung đã đỗ ở đó.

“Chắc mới đến thôi.”

Hong Ju dừng lại ở lối vào, giậm chân thình thịch như mọi khi. Từ tai Hong Ju khi bước lên cầu thang cũ nát, những âm thanh mờ nhạt vọng đến. Đó là giọng của Moo Kyung cùng Guppy.

“……Có vẻ như đang đến?”

Vì tai không lành lặn nên cuộc đối thoại không nghe rõ hoàn toàn, nhưng chắc chắn là họ.

“……”

Hong Ju dừng bước, tựa lưng vào lan can. Không hiểu sao, cậu có linh cảm rằng bây giờ không nên ra mặt. Cậu nín thở, bịt tai trái lại. Với chiếc tai còn lại, giọng nói nghe rõ hơn một chút.

“Cũng không tệ lắm.”

Hong Ju nhẹ nhàng gãi khóe miệng đang bị thương, lắng tai nghe. Lẽ ra phải bật ra tiếng rên rỉ, nhưng từ kẽ môi chỉ thoát ra hơi thở yếu ớt.

“Bây giờ thằng bé đang bầm dập như vậy thôi. Nhưng cũng là con át chủ bài của sòng đấy? Mặt mũi cũng xinh xắn, lại còn trẻ nữa!”

Lúc nãy Trưởng phòng Yang cùng Guppy còn xì xào bàn tán việc có nên bán cậu hay không. Cuối cùng thì cũng thực hiện. Trước sự thúc đẩy ngấm ngầm và tục tĩu đó, Moo Kyung chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

“Đây đâu phải quán rượu hay chỗ bán thân. Thích thì làm gì?”

“Nếu Giám đốc chúng tôi có hứng thú thì sẽ ra giá rẻ thôi. Mua rẻ, rồi chơi đã đời. Hả?”

Giọng cười khúc khích khiến phát âm không rõ ràng, nhưng chắc chắn ông đang nói sẽ “bán rẻ” cậu.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo