Sampal - Chương 113

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 113

“Chính tôi đã xem mặt mà tuyển đấy chứ. Doanh thu tăng vù vù, tăng vù vù luôn.”

“Cái đó thì hơi phiền phức.”

Moo Kyung hít một hơi qua kẽ răng, nghiêng đầu tỏ vẻ không hài lòng.

“……Vâng?”

Không đáp lời, anh chắp tay sau lưng, lướt mắt qua quán rồi dừng lại ở Hong Ju. Sau đó bất ngờ đưa tay trái ra.

“Rất vui được gặp.”

Moo Kyung chào hỏi như thể đây là lần đầu tiên gặp cậu. Anh còn đeo cả găng tay mà dạo gần đây anh không bao giờ đeo. Lúc nãy anh còn không đeo mà? Hong Ju đứng ngây ra, người quản lý huých nhẹ vào sườn cậu.

“Hong Ju.”

Người quản lý không mấp máy môi mà chỉ lặng lẽ ra hiệu cho cậu.

“À… chào anh.”

Chẳng phải những lúc như thế này thường bắt tay bằng tay phải sao? Hong Ju nghĩ vậy rồi đưa tay trái ra. Hai bàn tay đeo nhẫn của họ lồng vào nhau, rung rung vài lần trong không trung.

“À, bắt tay phải bằng tay phải à?”

Buông tay Hong Ju ra, Moo Kyung đưa tay ra bắt tay Kyung Han một cách đàng hoàng. Dù ánh mắt cậu ta có chút ngỡ ngàng, Moo Kyung vẫn chỉ cười. Anh gọi người quản lý rồi đi đến một bàn ở góc quán.

“Người đẹp trai thì cũng nhiều tiền, cuộc đời thật bất công đúng không?”

“……”

Kyung Han thì thầm, thấy Hong Ju không phản ứng thì tiếp tục lẩm bẩm.

“Sao bố mẹ tôi lại không phải là chủ tòa nhà nhỉ.”

Tiếng thở dài của cậu ta không lọt vào tai cậu. Vì liên tục chạm mắt với Moo Kyung, Hong Ju vội vàng đi vào một góc, gõ điện thoại.

[Đây là quán của anh à?]

Vậy tại sao ngay từ đầu anh không nói? Dù có nhiều điều muốn hỏi nhưng Moo Kyung không trả lời.

Sau hơn 20 phút nói chuyện với Moo Kyung, người quản lý quay lại.

“Có vẻ ông chủ sẽ ở lại thêm một lúc. Anh ấy bảo có hẹn. Pha một ly Einspanner mang ra cho ông chủ.”

“Vâng.”

Kyung Han với Hong Ju nhanh chóng làm việc. Cậu tự nguyện mang cà phê ra phục vụ. Moo Kyung đang xem điện thoại, khi Hong Ju đến gần bàn anh mới ngước mắt lên.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Em không có ý định đổi cách xưng hô mà. Vậy anh phải trở thành Giám đốc thật sự thôi.”

Anh nhún vai. Sau đó, anh cầm cốc Einspanner lên, khẽ lắc rồi cười.

“Em bảo uống ở quán sẽ ngon hơn mà.”

“……”

Đúng lúc đó, khách hàng ồ ạt kéo đến, Hong Ju không thể đáp lời, đành quay về vị trí của mình. Sau khi hoàn thành một đơn hàng lớn và rửa chén xong, một gương mặt quen thuộc nữa bước vào. Đó là Độc Xà. Hắn ta cũng giả vờ như không quen biết.

“Quản lý không có ở đây à. Dạo này món nào bán chạy nhất?”

Ánh mắt Độc Xà hướng về Hong Ju đang đứng sau lưng Kyung Han chứ không phải Kyung Han đang nhận order. Cậu rất bàng hoàng, không hiểu sao những người này không phải là tay chơi mà lại giỏi lừa gạt đến thế.

Lần này, Hong Ju lại là người phục vụ.

“Người anh thân thiết mà anh nói là Giám đốc Moo Kyung à?”

Cậu đặt cốc xuống trước mặt Độc Xà, hỏi. Độc Xà cũng đáp lại với giọng điệu tương tự.

“Ừm. Người anh ấy cứ khoe hoài, cái đó là Hong Ju tặng à?”

Hắn ta chỉ vào bàn tay trái không đeo găng của Moo Kyung. Trên ngón út, chiếc nhẫn đang lấp lánh. Cảm giác xấu hổ ùa đến nhưng Hong Ju không hề sợ hãi.

“……Thì sao?”

Hong Ju với Độc Xà nhìn nhau bằng ánh mắt đầy vẻ bị phản bội. Hắn ta tu ừng ực ly cà phê đá, lẩm bẩm đủ to để Moo Kyung nghe thấy.

“Đằng sau thì tỏ rõ thái độ không thích làm việc, vậy mà có quà thì lại thích như thế. Đeo cả găng tay, thật buồn cười và trẻ con. Làm gì mà sợ xước chứ.”

“Ai đã nói là khi còn trẻ thì nên làm những gì mình muốn chứ?”

Moo Kyung nhún vai, xoay xoay chiếc nhẫn.

“Anh nghe lời em từ bao giờ vậy?”

“Im lặng. Nhân viên xinh đẹp thì làm việc đi.”

Moo Kyung gõ gõ vào đùi Hong Ju. Cậu vội vàng quay đầu nhìn quầy. May mắn là Kyung Han không để ý đến phía này. Cậu nắm chặt khay, bước đi.

Độc Xà và Moo Kyung đã ngồi thêm một tiếng nữa.

“Mọi người vất vả rồi.”

Anh vẫn giả vờ như không quen biết cho đến khi rời đi. Tất nhiên, khi ánh mắt chạm nhau, anh cũng khẽ nháy mắt. Cứ như thế này thì giống hệt những lần hẹn hò bí mật ở sòng bạc.

“Ôi.”

Khoảng 30 phút trước khi tan làm, người quản lý nhìn điện thoại rồi kêu lên.

“Ông chủ bảo sẽ thưởng cho chúng ta.”

“Thưởng ạ?”

“Ừ. Quả nhiên ông chủ trẻ tuổi có gu thật đấy.”

Người quản lý vội vàng thông báo tin này vào group chat của nhân viên. Có lẽ tiền đã được chuyển nên phòng chat trở nên ồn ào.

Hong Ju cũng kiểm tra điện thoại. Tin nhắn từ Moo Kyung nổi bật hơn hẳn những tin nhắn trong group chat.

[Tiền boa vì nhân viên làm thêm xinh đẹp.]

“……”

Cậu phát điên mất. Chỉ vì một chiếc nhẫn mà tâm trạng anh lại tốt đến mức nào chứ. Hong Ju đành phải khẽ thở dài, không để ai nghe thấy.

***

Khi mùa hè đến gần, công việc ở quán cà phê cũng dần quen thuộc. Dù đã mua quà tặng cho Moo Kyung, tiền lương của Hong Ju vẫn đều đặn được tích lũy. Nhờ vậy, cậu đã bắt đầu đi khám tai mũi họng một thời gian. Ban đầu, cậu đi cùng Moo Kyung nhưng gần đây thì đi cùng Độc Xà.

“Anh ấy có biết về chuyện cậu đi mua máy trợ thính không?”

Gần đây, Moo Kyung khá bận rộn với việc tái thiết sân golf. Dù có đủ cơ hội để nói chuyện trên xe hay ở nhà, cậu vẫn không nói.

“Tôi chưa nói. Chắc sẽ nói sau khi có máy.”

“À, lại muốn tạo bất ngờ sao? Hong Ju có vẻ muốn làm nhân viên công ty tổ chức sự kiện à?”

Hong Ju bật cười trước giọng điệu châm chọc. Mới ngày nào cậu còn sống mà không có bạn bè hay người thân thiết, vậy mà giờ đây, nhờ có Độc Xà, cậu có nhiều chuyện để cười hơn.

[Em đang đi bệnh viện với Độc Xà.]

Một khi đã quen một cách xưng hô thì thật khó để thay đổi. Đặc biệt là từ anh, nghe thật gượng gạo. Vì vậy, Moo Kyung vẫn là “Giám đốc,” còn Độc Xà vẫn là “Độc Xà.”

[Haha.]

[Nếu thằng đó lại nói vớ vẩn thì ghi âm lại.]

Tin nhắn đến liên tiếp. Trước đây cậu chỉ viết rồi xóa nhưng giờ đã có thói quen nhắn tin cho Moo Kyung về những chuyện nhỏ nhặt.

[Vâng.]

Chiếc nhẫn trên ngón tay trái của cậu lấp lánh khi gõ bàn phím.

Máy trợ thính không phải thứ muốn là có ngay. Có rất nhiều thứ cần kiểm tra và điều chỉnh. Cậu phải nghe những âm thanh có cao độ khác nhau để điều chỉnh máy trợ thính cho phù hợp với tai mình. Đặc biệt, để không bỏ lỡ giọng nói trầm thấp của Moo Kyung, cậu đã phải kiểm tra thêm vài lần nữa.

“Đeo máy trợ thính có khác biệt nhiều không?”

Có vẻ Độc Xà rất tò mò vì chưa trải nghiệm, hắn ta hỏi nhiều thứ.

“Có ạ. Có rất nhiều âm thanh mà trước đây tôi không nghe thấy.”

Tiếng điều hòa chạy, tiếng đế giày cọ xát trên sàn, tiếng rung của điện thoại, thậm chí cả tiếng quần áo sột soạt khi di chuyển. Có rất nhiều âm thanh lạ mà cậu đã quên từ lâu.

“Vậy thì lúc làm việc cũng sẽ thoải mái hơn nhỉ?”

“Chắc vậy ạ. Có lúc bật nhạc tôi không nghe rõ được.”

Khi quán đông khách, ồn ào hoặc khách đeo khẩu trang gọi món, Hong Ju thường không thể hiểu ngay lập tức.

Nếu thấy vẻ khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt khách, cậu lại cảm thấy e ngại. Vì vậy cứ thấy hơi ồn một chút là cậu lại để Kyung Han nhận order, còn mình thì pha cà phê.

“Vậy thì chúng ta cùng đi dạo một vòng các sòng bạc nhé? Hong Ju nghe thấy tiếng rút bài, còn tôi thì dùng thủ thuật. Cậu thấy sao?”

“Tuyệt đối không được.”

“Tại sao. Người ta nói học được gì thì dùng cái đó mà. Hai chúng ta chắc sẽ càn quét hết đấy.”

Bài hoa một khi đã nghiện thì dù có bị chặt tay cũng vẫn chơi. Guppy là minh chứng sống. Dù mục đích của Độc Xà là trả thù nhưng hắn ta cũng đã chơi bài hoa lâu năm nên Hong Ju cũng có chút sợ hãi.

“Càn quét gì chứ. Thật sự không được. Anh muốn sống giống Trưởng phòng Yang sao?”

Nghe vậy, Độc Xà liếc nhìn cậu. Hắn ta suýt bật cười khi thấy Hong Ju kiên quyết như vậy nhưng vẫn cố gắng nhịn.

‘Anh đã định giúp cậu ta trả thù rồi để cậu ta sống một mình. Nhưng anh lo cậu ta sẽ bị lợi dụng ở đâu đó. Cứ phải giữ cậu ta bên mình thôi.’

Đó là lúc hắn ta hiểu được lời nói của Moo Kyung. Bởi vì giờ hắn ta đã hiểu rõ rằng, dù Hong Ju có vẻ đáng sợ và lạnh lùng như vậy, bên trong lại là một người yếu đuối cùng mềm lòng hơn bất cứ ai. Độc Xà cố tình tỏ ra tức giận hơn.

“Nói chuyện với tôi lúc nào cậu cũng lôi Trưởng phòng Yang ra chứ không phải Guppy.”

“Vì tôi ghét Trưởng phòng Yang hơn.”

“Càng nhìn càng thấy tính cách giống Sung Moo Kyung.”

Hong Ju không trả lời, quay mặt đi.

Sau lần chơi bài hoa ở nhà kho vào khoảng mùa xuân, cậu không biết Guppy với Trưởng phòng Yang đã ra sao. Cậu chỉ nghe Moo Kyung nói kế hoạch là sẽ tống cả hai vào tù sau khi lấy tiền. Sau đó, Moo Kyung với Độc Xà cũng không nói gì thêm.

Ngày ghi trên giấy nợ mà Guppy đã đặt cọc sòng bạc cũng đã qua. Vì không trả được nợ, sòng bạc chắc chắn đã thuộc về tay Moo Kyung. Và nó cũng đã được chuyển sang công ty của anh.

Nơi trú ngụ của Guppy với Trưởng phòng Yang đã hoàn toàn biến mất. Hong Ju không muốn hỏi về sự bất hạnh của họ.

“Cái gì vậy?”

Độc Xà đang đậu xe gần nhà buột miệng nói một câu ngớ ngẩn.

“A, chết tiệt.”

Hắn ta vội vàng quay vô lăng, đậu xe thật nhanh. Hong Ju thắc mắc, tháo dây an toàn thì cửa ghế phụ bật mở. Một giọng nói trầm thấp vang lên trước, sau đó là một bàn tay đeo găng thô bạo.

“Tài xế Won, vất vả rồi?”

“……”

“Muốn ăn cơm với cặp đôi à? Nếu muốn nghẹn thì cứ thế đi.”

Ư. Tiếng ghét bỏ của hắn ta bị lấn át bởi tiếng tháo dây an toàn.

Dù hành xử như muốn đuổi đi nhưng cuối cùng cả ba lại cùng ăn tối. Tất nhiên, không ai có vẻ thích thú.

Sau bữa ăn, Độc Xà bảo có hẹn rồi đi, còn Hong Ju thì đi thẳng đến quán cà phê. Và Moo Kyung…

“Ông chủ? Không báo trước mà cũng đến sao?”

Anh cũng đi theo Hong Ju vào trong quán cà phê. Người quản lý mở to mắt, bước ra khỏi quầy. Anh ta liếc nhìn Hong Ju đang đứng cách đó vài bước.

“Anh đi cùng Hong Ju à?”

“Gặp nhau ở trước cửa. Tôi có chút việc gần đây, tiện thể ghé qua.”

Moo Kyung rất giỏi nói dối mà không thay đổi sắc mặt.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo