Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 114
“Ôi, trời nóng quá nhỉ? Để tôi lấy gì đó mát cho anh uống nhé?”
Hong Ju cúi đầu chào quản lý rồi đi vào phòng nhân viên. Sau khi đặt đồ và đeo tạp dề xong, khách hàng ồ ạt kéo đến. Cậu không có thời gian để ý đến Moo Kyung, chỉ liên tục pha cà phê với rửa chén.
“Sao dạo này ông chủ hay đến mà không nói gì vậy. Cứ như đang bị theo dõi ấy.”
Người quản lý lẩm bẩm với giọng có chút bất mãn.
“……”
Anh ta nói vậy vì không biết chuyện. Moo Kyung không phải là người sẽ theo dõi lộ liễu như thế.
“Đúng vậy ạ. Dạo này hay đến thật.”
Kyung Han đáp lại một cách hờ hững.
“Nghe nói là còn kiểm tra cả camera an ninh nữa. Bằng điện thoại ấy.”
Doanh thu đều đặn, không có lời phàn nàn nào, chẳng có vấn đề gì cả nhưng không hiểu sao ông chủ lại làm vậy. Một loạt lời phàn nàn cứ thế nối tiếp nhau.
Hong Ju ho nhẹ, lùi lại vài bước. Giọng cằn nhằn của người quản lý nhỏ dần. Lúc này việc không nghe rõ tất cả mọi thứ lại là một điều may mắn.
“Kem gần hết rồi, tôi làm cho.”
“Ừm.”
Cậu bỏ lại người quản lý đang lầm bầm với Kyung Han, vội vàng đi đến tủ lạnh. Hong Ju thỉnh thoảng quay đầu lại, mỗi lần như vậy, cậu lại chạm mắt với Moo Kyung đang quan sát mình. Đó là ánh mắt có cùng nhiệt độ mà cậu đã cảm nhận được ở căn phòng cuối cùng của sòng bạc tạm thời.
“……”
Mặc dù Moo Kyung ngồi ở quán là vì cậu, nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu như đang bị mắng.
Người quản lý đang nói chuyện thì có điện thoại, anh ta rời đi một lúc. Trong lúc đó, Hong Ju làm kem xong, rửa chén xong rồi tự bỏ tiền ra mua một ly cà phê. Ly cà phê đó đương nhiên được đặt trước mặt Moo Kyung.
“Anh không nhớ là đã gọi món này.”
“Những cái anh dùng xong để em dọn đi.”
“Hai ly cà phê, ý là thức trắng đêm à?”
Anh nói những lời kỳ lạ mà không thay đổi sắc mặt. Hong Ju mân mê cái khay, đáp:
“Vì vậy em đã làm cà phê decaf.”
“Chuẩn bị chu đáo ghê.”
Moo Kyung nhếch mép, cầm ly cà phê lên. Lần này anh vẫn đeo găng tay ở tay trái.
“Anh đeo găng tay có nóng không?”
“Tốt hơn là để nhẫn bị xước.”
Lúc ăn cơm cũng vậy. Chỉ khi ăn thì anh mới tháo ra, còn lại thì chỉ đeo một chiếc. Cậu không hiểu tại sao anh lại làm quá lên như thế, chỉ sợ bị xước thôi mà. Trong khi cậu đeo một chiếc nhẫn đắt hơn gấp mấy chục lần mà vẫn rửa chén, bê đồ.
“Cứ tháo ra đi. Nếu bị xước nhiều, em sẽ mua cái mới cho anh.”
“Thật sao? Vậy lúc đó mua cái giống hệt nhé?”
Anh nói một cách trơn tru rồi dùng mũi giày gõ nhẹ vào bắp chân Hong Ju. Lần này anh cũng chà xát nhẹ lên xuống.
“……”
Hong Ju lén nhìn ra sau. Người quản lý vẫn chưa quay lại, Kyung Han cũng đang nhìn vào điện thoại. Cậu kéo chiếc găng tay ra khỏi tay anh. Mu bàn tay nổi gân xanh lộ ra cùng với những ngón tay có đốt rõ ràng. Trên đó là chiếc nhẫn đang lấp lánh.
“Vâng. Mua cái giống hệt.”
Chiếc găng tay đã cởi ra cậu nhét vào túi tạp dề rồi vội vàng quay lại quầy. Phía sau lưng có tiếng cười hụt hơi nhưng cậu không quay lại.
Sau đó, Moo Kyung vẫn ngồi ở đó một lúc lâu giống như những lần anh thức trắng đêm ở sòng bạc.
Giống như khi đó, thỉnh thoảng anh nhíu mày gọi điện thoại, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn vào điện thoại. Mỗi khi anh cử động, cơ bắp dưới chiếc áo sơ mi căng ra lại cuồn cuộn.
“Tôi đi tập gym đây.”
Hong Ju hiểu tại sao Kyung Han lại đột nhiên nói như vậy. Cậu ta còn đưa cánh tay mềm nhũn của mình ra trước mặt Hong Ju.
“Cứ sống vậy đi.”
“Cậu làm tôi tổn thương đấy. Lúc còn nhỏ tôi là vận động viên điền kinh đấy?”
Cậu ta ưỡn ngực, vỗ vỗ vào ngực bằng nắm đấm.
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“E hèm. Không tin à? Sờ thử đi, sờ thử đi.”
Dù Hong Ju từ chối kịch liệt, cậu ta vẫn nắm lấy cổ tay cậu. Trong tầm nhìn của Hong Ju đang lùi lại, một chiếc ghế trống.
Anh đi đâu rồi? Cậu đảo mắt tìm Moo Kyung. Một tiếng rầm vang lên. Anh đấm mạnh xuống quầy rồi nhô người vào trong.
“Làm việc riêng à?”
“A, không!”
Kyung Han đang ưỡn ngực, giật mình nhảy lên. Dù Kyung Han luống cuống thế nào, Moo Kyung cũng chỉ nhìn vào Hong Ju.
“Ông chủ, anh cần gì không ạ?”
Có lẽ vì xấu hổ khi bị bắt quả tang, Kyung Han hỏi bằng một giọng lí nhí.
“Tôi cần một người bạn.”
“Hả, cậu ấy á?”
Kyung Han nhìn Hong Ju với Moo Kyung một cách bối rối.
Đúng lúc đó, người quản lý vừa rời đi đã quay lại. Thấy ông chủ cùng nhân viên đang tụ tập ở quầy, anh ta vội vàng đi đến.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi cần một người giúp việc. Có thể cho tôi đưa cậu ta đi hôm nay không?”
“À, việc gì vậy…”
Có vẻ anh ta không vui, vì nếu Hong Ju đi thì anh ta sẽ phải lấp vào chỗ trống.
“Cà phê cậu ta pha rất hợp ý tôi. Tôi muốn đưa cậu ta đi mời khách.”
Cách nói này khá giống với cách anh đưa Hong Ju ra ngoài khi ở sòng bạc. Người quản lý không giấu được vẻ khó chịu trước lời nói vô lý đó.
“Tôi có cần giải thích cụ thể hơn không?”
“A, không cần đâu!”
Người quản lý huých vào sườn Hong Ju, đẩy cậu vào phòng nhân viên. Sau khi lấy chiếc găng tay còn lại trong tạp dề, Hong Ju bước ra. Người quản lý vén tay áo lên.
“Hong Ju, hôm nay làm xong thì tan ca đi. Ông chủ đang ở ngoài.”
“Vâng. Tôi về trước đây.”
Cậu cúi đầu chào rồi nắm chặt dây đeo túi. Vừa mở cửa, cái nóng hầm hập đã ập vào. Khác với Hong Ju đang nhăn mặt, Moo Kyung dường như không cảm thấy gì, đút tay vào túi quần.
“Đi thôi.”
Anh nghiêng đầu đi trước. Hai người cùng nhau bước đi trong không khí nóng ẩm.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Không biết.”
Anh trả lời một cách không chắc chắn, kéo dài câu chữ. Dù vậy Hong Ju cũng không hỏi thêm. Cậu nghĩ, đi đâu cũng được miễn là đi cùng với Moo Kyung.
“Trở thành ông chủ của Goo Hong Ju thật tốt. Có thể trốn việc cùng nhau.”
Bên trong xe không khí mát mẻ khác hẳn với bên ngoài.
“Chỉ hôm nay thôi. Lần trước là để trả nợ, nhưng giờ em có lương rồi.”
“Thì sao. Ai bảo em đi sờ ngực đàn ông lạ?”
Moo Kyung chỉ nhún vai. Trước câu trả lời ngang ngược đó, Hong Ju vội vàng biện minh.
“Em đâu có sờ.”
“Anh đã nhìn thấy mà.”
“Anh nhìn nhầm rồi. Tay em không chạm vào.”
Cả hai tranh cãi một cách trẻ con. Tất nhiên Hong Ju là người bị oan. Rõ ràng tay cậu không chạm vào người Kyung Han, thậm chí còn nắm chặt nắm đấm để không chạm vào.
Đang nói chuyện thì Moo Kyung bất ngờ đưa tay ra. Hong Ju nhắm mắt, rồi lại lén nhìn xuống. Đầu ngón tay chỉ chỉnh lại vài sợi tóc mái rối rồi rời đi.
“Cãi lanh lắm. Sao lúc ở trên giường em không đáp lại như vậy?”
Ai đã dồn cậu đến mức không còn sức để đáp lời chứ. Hong Ju nuốt lại câu trả lời đang mắc ở cổ họng.
Vì trời quá nóng nên cả hai bèn trở về nhà. Về nhà cũng không làm gì nhiều. Rõ ràng mục đích của anh là để Hong Ju với Kyung Han không ở gần nhau.
Khi cậu tắm xong và uống nước, cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng. Nhìn xuống chân, thấy dép của Moo Kyung đang đến gần. Có lẽ vì thỉnh thoảng anh chạm vào Hong Ju mà không báo trước khiến cậu giật mình nên anh đã quen với việc tạo ra tiếng động lớn hơn.
“Vậy, khi nào thì em sờ ngực anh?”
Moo Kyung áp sát vào lưng cậu, đan tay vào tay cậu. Anh đan các ngón tay vào nhau, giơ lên rồi hôn lên chiếc nhẫn của Hong Ju. Làn da nóng bỏng chạm vào ngón tay thứ tư của cậu. Và theo thói quen, anh nghiêng đầu, áp sát môi vào tai trái của cậu.
“……”
Cậu không nghe thấy tiếng thì thầm mà chỉ cảm nhận được hơi thở từ kẽ môi.
Dù có hơi bất tiện, Hong Ju cũng không nghĩ sẽ đeo máy trợ thính nhưng chính hành động này của Moo Kyung đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ.
“Em không nghe thấy.”
Lúc này, Moo Kyung mới đứng thẳng dậy, lùi lại.
“Anh biết.”
Dù biết nhưng anh vẫn thường xuyên thì thầm vào tai không nghe thấy của cậu, hoặc lẩm bẩm điều gì đó khi tựa trán vào vai cậu. Rốt cuộc, anh đang nói gì trong thế giới thiếu sót của Hong Ju? Cậu vẫn tò mò về những lời anh lẩm bẩm một mình.
Bữa tối, họ gọi đồ ăn về. Moo Kyung dường như không thích nấu ăn, còn Hong Ju thì chẳng biết nấu gì ngoài mì gói.
“Ngày mai đi, cứ bảo là đến hội thảo pha cà phê.”
Hong Ju gật đầu rồi chớp mắt một cách chậm rãi vì cảm giác quen thuộc. Hình như đã từng có chuyện này xảy ra. Có vẻ anh cũng cảm thấy déja vu.
“Lúc ở sòng bạc anh cũng nói y chang vậy.”
“Thật ra, từ lúc anh ngồi ở quán cà phê, em đã nghĩ vậy rồi.”
Giờ đây, nói về sòng bạc không còn khiến cậu nghẹt thở nữa. Phải chăng vì không còn dấu vết, không còn khả năng quay lại đó? Ký ức về sòng bạc dần phai mờ. Cuối cùng, hai gương mặt quen thuộc hiện lên.
Hong Ju do dự một lúc rồi thận trọng mở lời. Vì Moo Kyung với Độc Xà chưa bao giờ nói gì, cậu cũng không dám hỏi.
“Guppy với Trưởng phòng Yang… họ ra sao rồi?”
Đầu ngón tay đang vỗ nhẹ vào đùi Hong Ju khựng lại. Moo Kyung nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
“……”
Cho đến bây giờ, vì cậu không hỏi nên anh cứ trì hoãn mãi. Giờ thì khó mà giữ im lặng được nữa rồi.
“……”
“À, không nên hỏi chuyện đó phải không?”
Chỉ mới suy nghĩ thôi mà. Cậu thấy anh im lặng nên nghĩ là không muốn nói, đành lúng túng đổi chủ đề.
“Lần trước anh cũng nói đại khái rồi…”
“Với những thằng ngu dốt, phải đối xử y như cách chúng đã làm. Anh đã làm y như vậy.”
Anh đã cắt đi phần dưới của Guppy đã phát dục vì Hong Ju và làm cho tai trái của ông điếc, giống hệt những gì ông đã cướp đi của Hong Ju. Anh nhổ móng tay của Trưởng phòng Yang đã viết tên Hong Ju trên giấy nợ, nhổ răng của ông ta đã nở nụ cười mỗi khi Hong Ju gặp bất hạnh. Anh đã trả lại đúng như vậy mà không hề có cảm giác tội lỗi.
Nhưng tất cả những điều đó, liệu có nên nói cho Hong Ju biết không? Anh luôn không chắc chắn về những chuyện liên quan đến cậu.
“Vâng? Thế nào ạ? Không phải họ đi tù sao?”
Không giống với thường ngày, Moo Kyung không trả lời ngay. Anh nhìn chằm chằm vào Hong Ju với ánh mắt khó hiểu rồi vội vàng nắm lấy bàn tay trái đeo nhẫn của cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.