Sampal - Chương 115

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 115

“Anh đã đưa họ đến nơi xa hơn nơi đó. Để họ không bao giờ có thể lởn vởn trước mặt Hong Ju nữa.”

“Xa… là ở đâu?”

Trước những lời nói vòng vo không rõ ràng, dấu hỏi trong đầu Hong Ju ngày càng lớn. Bàn tay Moo Kyung siết chặt lấy tay cậu. Xương ngón tay đau nhói vì bị chiếc nhẫn chèn ép nhưng cậu không hề rên rỉ.

“Kẻ xấu thì có thể đi đâu ngoài địa ngục chứ.”

Đôi mắt chớp chậm rãi của Hong Ju mở to. Moo Kyung đan các ngón tay mình vào tay cậu một cách thô bạo. Lực siết chặt đến mức mu bàn tay cậu trắng bệch.

“……Họ chết rồi sao?”

Moo Kyung nhìn xuống bàn tay gầy gò không hề giãy giụa trong tay mình rồi mở miệng. Anh buộc phải thừa nhận rằng không thể né tránh chủ đề này nữa.

“Chết rồi.”

“À…”

Mặc dù chuyện này đã xảy ra từ mấy tháng trước.

“Cả Gu Madam và Trưởng phòng Yang, cả hai đều chết rồi.”

Về cái chết của hai người, Min Ho với Jae Hee đã nói rằng đó là một sự trả thù quá đáng. Rằng kế hoạch ban đầu là bỏ họ vào tù rồi lấy tiền sẽ tốt hơn.

Nhưng Moo Kyung hoàn toàn không đồng ý. Nghĩ đến những gì chúng đã làm với Hong Ju khi còn nhỏ, anh có thể làm những điều tồi tệ hơn thế. Anh đã từng có ý định xé xác chúng ra từng mảnh rồi moi cả nội tạng của chúng.

“Họ chết, hay là anh… đã giết họ?”

Vì đã làm quá nhiều việc xấu trong đời, anh không còn cảm thấy tội lỗi hay sợ hãi. Điều duy nhất anh lo lắng có lẽ là sự xa lánh của Hong Ju.

“Câu trả lời có làm thay đổi điều gì không?”

“……”

Có lẽ vì thế mà anh đã không dám nói ra trước. Anh khẽ lắc bàn tay đang nắm chặt.

“Nếu là anh làm, em có hủy bỏ mọi thứ không?”

Liệu cậu có nói rằng hãy xem như lời hứa sẽ luôn ở bên nhau, lời nói sẽ đeo chiếc nhẫn giống nhau vào lần tới, hay lời nói muốn trở thành một người đặc biệt… đều chưa từng tồn tại không. Chỉ một điều đó thôi cũng đủ khiến anh sợ hãi.

“Đáng tiếc là anh không thể tự tay kết liễu chúng, nhưng anh là người đã để chúng chết.”

“……”

“Anh đã bảo vứt xác của Gu Madam với Trưởng phòng Yang sau khi moi hết nội tạng của chúng.”

Nghe nói họ đã chết theo cách giống hệt bố mình, đôi mắt Hong Ju khẽ run lên. Môi cậu mấp máy không thành tiếng. Có phải vì câu trả lời sẽ không hủy bỏ lời hứa đã không được đưa ra ngay lập tức không? Ngay lập tức, anh cảm thấy lồng ngực mình bị nghẹt thở.

“Nghe câu trả lời rồi em thấy thế nào? Em có thay đổi suy nghĩ không?”

“……”

Mặc dù bị thúc giục một cách gay gắt, sự im lặng vẫn kéo dài.

“Thấy giống một tên côn đồ nên ghê tởm à? Thấy anh cũng giống chúng à?”

Khuôn mặt Hong Ju đầy vẻ hoang mang. Sự bồn chồn nghẹt thở khiến hơi thở của Moo Kyung trở nên gấp gáp hơn lúc nãy.

“Kể cả em cảm thấy như vậy thì cũng không còn cách nào. Chuyện đã xảy ra rồi, và anh…”

Moo Kyung khẽ liếm môi. Anh biết Hong Ju có thể sợ hãi khi nghe những lời không chút che đậy đó nhưng anh không muốn nói dối.

“Anh không hối hận vì đã giết bọn chúng.”

Đây là lần đầu tiên anh làm một việc mà phải bỏ cả tiền ra nhưng anh không hối hận. Mặc dù mục tiêu kết thúc mọi chuyện mà không dính máu đã không thành, anh cũng không hối hận.

Ngược lại, anh chỉ tiếc là đã không loại bỏ chúng ngay lập tức. Nhờ quyết định của anh, Hong Ju đã đến gần hơn với tự do, và có thể cắt đứt hoàn toàn quá khứ tồi tệ bám lấy đôi chân gầy guộc của mình.

“Không phải vậy…”

Yết hầu của Moo Kyung chớp mạnh khi anh nuốt nước bọt. Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi mấp máy của Hong Ju.

“Em chỉ lo nếu có chuyện gì xảy ra với Giám đốc thì sao. Anh còn dính líu đến công ty nữa mà.”

Những con bạc vì nợ nần mà bỏ mạng đâu phải chỉ một hai người. Đây là một cái kết rất hợp với Guppy hay Trưởng phòng Yang nên sẽ không ai nghi ngờ.

“Mà lần trước chúng ta đã viết giấy nợ. Trên đó có viết là sẽ không làm những việc nguy hiểm nữa. Anh đã ký tên rồi mà… Anh nhớ không?”

Những lời Hong Ju nói ra không phải sợ hãi anh, mà là lo lắng. Dù là lúc đầu hay bây giờ, Hong Ju vẫn luôn như vậy. Cậu lo lắng cho bản thân Moo Kyung chứ không phải tiền bạc hay những thứ anh sở hữu.

“……”

Vì được đối xử đặc biệt như thế này, nên anh cứ muốn trở thành một người đặc biệt hơn nữa.

“Nếu có chuyện gì xảy ra với Giám đốc vì em, thì em…”

Hong Ju cứ lo lắng nhưng Moo Kyung lại thở phào nhẹ nhõm một cách buồn cười. Bàn tay anh đã siết chặt đến mức không còn cảm giác giờ cũng nới lỏng ra.

“……”

Moo Kyung cúi đầu, vuốt ve mu bàn tay Hong Ju. Dấu tay đỏ in hằn trên làn da mỏng manh. Anh đã hứa sẽ bảo vệ cậu khỏi tổn thương. Anh đã quyết tâm sẽ không làm cậu đau đớn như Guppy. Vậy mà, người tạo ra cảnh tượng này lại là chính anh.

“Bọn chúng đằng nào cũng là rác rưởi cần phải dọn dẹp. Anh chỉ chọn cách chắc chắn hơn để không để lại hậu quả thôi.”

Anh nhíu mày, liên tục vuốt ve mu bàn tay cậu một cách cẩn thận.

“Đây không phải là lỗi của em, mà là do anh muốn làm vậy. Em không cần phải cảm thấy tội lỗi hay lo lắng đâu.”

Nếu em không sợ anh, thì như thế là đủ rồi. Anh nuốt trọn sự bất an đã qua cùng cả sự nhẹ nhõm nóng bỏng với hơi thở không ổn định.

“Anh làm vậy từ bao giờ?”

“Mùa xuân. Trước khi viết giấy nợ, nên anh không vi phạm lời hứa. Những gì đã viết… anh nhớ hết.”

Chiếc thuyền đã chở họ đi đã qua lại trên biển hàng chục lần. Trong khoảng thời gian đó, Hong Ju đã mở lòng với anh, và họ đã trở thành một mối quan hệ có thể gọi là người yêu.

“Anh không có ý định lừa dối. Anh chỉ nghĩ phải đợi đến khi em hỏi.”

“……”

“Vì với một đứa trẻ chưa sẵn sàng, đây có thể là những lời khó nghe.”

Hong Ju hít một hơi dài thay cho câu trả lời. Cậu nhìn xuống mu bàn tay mình một lúc rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu lập tức chạm vào đôi mắt đen đang nhìn mình.

“Em không nghĩ vậy. Giám đốc không lừa dối em. Tất cả đều diễn ra đúng như lời anh nói.”

“……”

“Anh nói sẽ đưa em ra khỏi sòng bạc. Và giờ thì nó đã thành sự thật.”

Một lá bài Sam Pal Gwang tteng trong tay Hong Ju tầm thường và chẳng có gì nổi bật. Lá bài đó chính là Sung Moo Kyung. Dù anh dùng danh thiếp uy tín để che giấu những việc làm đáng sợ và tồi tệ thì điều đó cũng không thay đổi.

Hong Ju đã quyết định đặt cược cả cuộc đời mình vào lá bài mà cậu đang nắm giữ.

“Đáng lẽ em không nên hỏi. Họ giờ đã là những người không còn liên quan gì đến em nữa.”

“……”

“Em nghĩ mình đã làm Giám đốc khó xử rồi.”

Hong Ju đặt bàn tay mình lên bàn tay đang run rẩy của Moo Kyung. Sự run rẩy dần dịu đi, cuối cùng, sự nhẹ nhõm lại ùa đến.

“Kẻ đó không giống kẻ này. Giám đốc khác với Guppy.”

Moo Kyung khẽ bật cười trước lời nói đó. Hong Ju vuốt ve chiếc nhẫn được đeo một cách vụng về trên ngón út của Moo Kyung.

“……Nghe câu đó lúc nào cũng thấy hay.”

Nỗi đau đã dày vò trái tim của hai người như được rửa sạch. Dấu tay đỏ trên mu bàn tay cùng vết thương ở môi bị nghiến cũng biến mất. Nơi đó, chỉ còn lại hai người họ.

***

Dù không thể hiện ra ngoài nhưng có lẽ tin tức bất ngờ đó đã gây sốc. Đêm đó, Hong Ju gặp ác mộng.

Một bàn tay thô bạo túm tóc cậu, kéo vào một căn phòng nhỏ. Dù cậu khóc lóc, van xin nhưng những cú đá thô bạo vẫn trút xuống, tát vào má. Từ khi bắt đầu có ký ức, cậu đã lớn lên trong những trận đòn roi nên không biết mình bao nhiêu tuổi.

“Con không cố ý… không phải! Con, con sai rồi…”

Sai rồi. Xin lỗi. Đừng đánh nữa.

Lời van xin hòa với tiếng khóc nức nở. Dù đã quen với bạo lực nhưng cảm giác đau đớn vẫn như vậy. Hong Ju ôm đầu, cuộn mình lại, nức nở. Cậu van xin hãy cứu mình, hãy dừng lại vì quá đau.

“Thằng khốn ăn hại! Không biết ơn còn dám đâm lén sau lưng tao à?”

Đôi chân trần không đi tất dính đầy đất và máu. Chiếc dép cũ không vừa chân đã bị đứt một nửa, nửa còn lại không thấy đâu.

“Mẹ kiếp, giết tao đi thằng khốn! Giết tao đi!”

“Không phải, con…”

À, nhớ rồi.

Đó là ngày cậu cầm kéo xông vào định giết Guppy. Cậu định đâm chiếc kéo vào ngực Guppy đang ngủ gật nhưng tiếc là ông lăn người, tránh được mũi kéo. Chỉ bị một vết cắt nhỏ nhưng đêm đó Guppy đã đánh Hong Ju suốt đêm.

“Khụ, hức.”

Một cú đá vào bụng khiến hơi thở của cậu đứt quãng. Cơ thể đau đớn co quắp.

“Bố nào con đấy, thằng chó chết!”

“Ưm…”

Nếu lúc đó cậu đâm chiếc kéo vào ngực ông. Liệu sau đó cậu có thể sống thoải mái hơn không? Hay lại bị trói buộc bởi một nỗi tội lỗi khác?

“Goo Hong Ju.”

Một giọng nói trầm thấp lọt vào tai Hong Ju đang nức nở. Lúc đó, cả hai tai cậu vẫn còn bình thường nhưng giọng nói chỉ đánh thức một bên tai.

“Hong Ju à.”

Sau đó, một bàn tay ấm áp chạm vào cậu. Bàn tay, cánh tay, cổ, má. Mỗi nơi bàn tay đó chạm vào, nỗi đau lại biến mất.

“Là mơ thôi. Mở mắt ra.”

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về má, Hong Ju khẽ giật mình. Lông mi nặng trĩu vì nước mắt rung lên, từ từ mở ra.

“Ai lại bắt nạt em nữa vậy.”

Tầm nhìn mờ ảo vì nước mắt dần trở nên rõ ràng hơn. Không khí mát lạnh, ga giường mềm mại, không gian yên tĩnh với ánh đèn ấm cúng. Tiếng mưa rơi trên cửa sổ cũng lọt vào nhận thức.

Ở giữa không gian đó, người có sự hiện diện lớn nhất đang nhìn thẳng vào Hong Ju.

“Vẫn còn thằng khốn nào bắt nạt em à?”

Bàn tay vuốt ve má cậu rất dịu dàng. Tiếng tim đập dồn dập như muốn làm điếc tai khiến cậu không nghe rõ giọng nói. Trong tầm nhìn mờ tối, cậu không thể đọc được cử động môi của anh.

Hong Ju vội vàng bám vào vạt áo của Moo Kyung, đứng dậy.

“Giám đốc.”

“Ừ.”

Moo Kyung vững vàng đỡ lấy cơ thể gầy gò đang loạng choạng của cậu. Anh vụng về vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu lấy lại hơi thở gấp gáp.

“Em… ổn rồi.”

Hong Ju cố gắng tỏ ra bình thường như mọi khi. Mặc dù vậy, Moo Kyung vẫn tiếp tục vuốt lưng cậu. Cứ như thể anh biết rõ rằng cậu không ổn.

“……”

Nhìn xuống bàn tay mình một lúc, Hong Ju mở lời. Cậu bắt đầu kể ra những điều sâu kín nhất mà mình chưa bao giờ nói ra.

“Em chạy đến định giết Guppy nhưng bị phát hiện rồi bị đánh. Dù em nói đau, nhưng ông ta vẫn cứ đánh…”

Cậu dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt, lẩm bẩm kể lể.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo