Sampal - Chương 117

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 117

Tút tút tút. Tín hiệu đã kêu khoảng hai vòng. Ngay sau đó, một giọng nói dễ nghe vang lên.

–Xong rồi à?

“Chưa ạ. Cửa sổ ở đây bị nước mưa hắt vào nên dọn dẹp xong thì sẽ trễ một chút. Khoảng 5 đến 10 phút.”

–Em không cần làm những việc đó đâu.

“Phải làm chứ.”

–Ông chủ bảo không cần làm nhưng nhân viên lại cãi à?

Cuộc trò chuyện vô lý ông chủ bảo cứ để bẩn còn nhân viên thì bảo phải dọn dẹp cứ thế tiếp diễn một lúc.

“Dù sao thì, em dọn dẹp xong sẽ xuống ngay.”

–Được rồi. Đến bãi đỗ xe ngầm nhé.

“Vâng.”

Mọi chuyện cần nói đều đã kết thúc. Đây là lúc cúp máy. Bình thường Hong Ju sẽ là người cúp máy trước, nhưng…

“……”

Cậu nhớ đến Kyung Han nói những lời sến sẩm mà mặt không hề đổi sắc.

–Goo Hong Ju?

“Em…”

–Gì thế. Anh lên bây giờ à?

“Không, không phải…”

Cậu không thể mở lời. Không ai bắt cậu phải tỏ ra tình cảm nhưng Hong Ju nhắm chặt mắt, đấu tranh dữ dội trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

“Lát nữa gặp!”

Cậu hét lên. Tút. Vừa cúp máy, mặt cậu đã nóng bừng. Ngay cả câu nói “Lát nữa gặp” tưởng chừng đơn giản cũng khó nói ra đến thế. Không biết mọi người làm thế nào mà có thể thể hiện tình cảm một cách sến sẩm đến vậy.

“Phù. Khó quá.”

Trong phòng có gió điều hòa mát lạnh nhưng mặt Hong Ju lại nóng như vừa đứng dưới nắng gắt.

Cậu vội vàng dọn dẹp rồi đi xuống bãi đỗ xe. Píp! Ngay lập tức, tiếng còi xe gọi Hong Ju vang lên.

“A, quên mang đồ uống rồi.”

Có vẻ đầu óc cậu không được tỉnh táo. Lên xe rồi mới nhớ ra mình không cầm gì cả. Mặc dù một tháng tặng quà một lần là không đủ nhưng cậu muốn mua gì đó mát lạnh cho anh mỗi ngày. Hong Ju đang thất vọng nhìn bàn tay trống rỗng của mình thì một bàn tay rắn chắc không đeo găng tay đặt lên.

“Không cần đâu. Lúc nãy em định nói gì?”

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu. Ước gì anh bỏ qua chuyện đó nhưng Moo Kyung không dễ dãi như vậy.

“Không có gì đặc biệt đâu.”

“Goo Hong Ju, em không lừa được anh đâu. Anh chỉ cần nghe hơi thở của em là biết rồi.”

“……Thật sự không có gì.”

Cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước, sợ rằng nếu nhìn vào mắt anh, vẻ lúng túng sẽ lộ ra.

“Hong Ju à.”

“……”

Lông mi Hong Ju run rẩy. Trước giọng nói trầm thấp và dịu dàng, cậu cắn chặt môi. Chắc chắn anh biết rằng gọi như thế này sẽ khiến cậu yếu lòng.

“Hong Ju à. Lúc nãy anh hỏi em định nói gì?”

“……”

“Anh hỏi tử tế thì nên trả lời cho đàng hoàng, đúng không?”

Giọng nói của anh êm dịu, ngọt ngào như đang dỗ dành một đứa trẻ nhưng nội dung thì không phải.

“……Giọng nói tử tế không phải là tất cả đâu.”

“Ít ra giọng nói còn êm dịu. Giờ em đang giấu diếm điều gì mà anh vẫn còn hiền như thế này là tốt lắm rồi.”

Có vẻ Moo Kyung không có ý định khởi động xe cho đến khi có câu trả lời. Anh dựa đầu vào vô lăng, nhìn chằm chằm vào Hong Ju đang lảng tránh ánh mắt.

“Người quản lý lại làm phiền à? Hay lại có khách hàng kỳ quặc nào đến? Mai lại đi làm cùng anh à?”

Vài ngày trước, vì nghe người quản lý nói có một vị khách kỳ quặc đến, Moo Kyung đã ngồi canh chừng suốt thời gian Hong Ju làm việc.

“Không ạ.”

Rõ ràng là anh rất bận, cậu không muốn làm anh lo lắng hơn nữa. Hong Ju do dự một lúc rồi khó khăn mở lời.

“Kyung Han…”

“Kyung Han là ai?”

Cậu đã nói về Kyung Han hơn trăm lần, lần trước họ còn chào hỏi nhau. Là một ông chủ, không lý nào anh lại không biết tên nhân viên làm thêm. Rõ ràng là anh biết nhưng cố tình giả vờ không biết.

“Là người làm cùng với em ấy. Thấy cậu ấy gọi điện thoại cho bạn gái, em thấy hơi…”

Hong Ju lúng túng sờ tai, ngập ngừng. Thật may là bãi đỗ xe không quá sáng. Cậu lại cảm thấy má mình nóng bừng như lúc nãy.

“Thấy gì? Em có cảm nhận gì sao?”

Moo Kyung cười khúc khích như thể đã đoán được điều gì đó.

“Chỉ là thấy thật kỳ lạ. Cậu ấy thể hiện tình cảm rất tốt, rất thoải mái.”

“Em cũng thử đi. Anh cũng đang cố gắng mà, Hong Ju à.”

Trước cái tên sến sẩm đó, Hong Ju nhắm chặt mắt.

“Nhanh lên, Hong Ju à.”

Giọng nói thúc giục cũng dịu dàng như thể được cố tình. Nhiệt độ nóng ấm không hợp với không khí mát lạnh trong xe chạm vào trán cậu. Trước bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán, Hong Ju nuốt nước bọt.

“……Hôm nay anh vất vả rồi.”

Đó là tất cả những gì cậu có thể nói. Cậu không có đủ dũng khí để nói những lời như “Em nhớ anh,” hay “Em yêu anh.”

“Em đã cố gắng.”

Moo Kyung cười nhẹ. Dù khóe môi hơi méo, nhưng anh trông rất vui. Hong Ju cảm thấy ngực mình nhột nhạt, lén lút gãi bằng đầu ngón tay.

“Ừ, em cũng vất vả rồi.”

“……Vâng.”

Bàn tay vuốt ve trán cậu chuyển xuống sau gáy. Cậu nghĩ mình cảm thấy sự thoải mái từ bàn tay anh.

“Đôi ta mệt mỏi rồi, hôn nhau một chút nhé.”

“Hả?”

Moo Kyung lập tức hôn cậu. Vì anh đang mỉm cười nên môi của họ không hoàn toàn khớp nhau. Từ kẽ môi, có tiếng cười hụt hơi cùng tiếng lưỡi quấn quýt nhau.

Từ sáng sớm đã gặp một giấc mơ kỳ lạ, cả ngày sức khỏe cũng không tốt. Lại còn phải vất vả dọn dẹp quán bị mưa làm cho lộn xộn nhưng cảm giác chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua màng nhầy đã khiến mọi thứ tan biến.

Đôi môi dính vào nhau rồi rời ra.

“Đôi khi ở bên em, anh thấy tiếc vì đã sống chỉ vì tiền.”

“……Tại sao?”

“Vì anh nghĩ, tại sao mình lại sống một cách kiêu ngạo như vậy khi mà mọi thứ lại tốt đẹp như thế này.”

Có lẽ Moo Kyung cũng giống cậu, đã quên đi một ngày mệt mỏi hôm nay. Hong Ju cúi mắt xuống. Ngay lập tức, như đã hẹn trước, môi của họ lại chạm nhau.

“……”

Hóa ra yêu đương, dù khó khăn nhưng cũng thật tốt. Vì thế mà ai cũng muốn yêu. Lông mi run rẩy của Hong Ju khẽ nhắm lại. Cậu nghiêng đầu như để đón nhận chiếc lưỡi đang quấn quýt, nắm chặt ống tay áo sơ mi của Moo Kyung.

Đó là kết thúc của một ngày đặc biệt mệt mỏi.

***

Kính coong. Tiếng chuông treo trên cửa quán cà phê vang lên. Hong Ju đang buộc tạp dề ra phía sau, khẽ giật mình. Đó là vì tiếng chuông nghe có vẻ to hơn bình thường.

“……Chào mừng quý khách.”

Cậu bước qua Kyung Han đang pha cà phê, đứng ở quầy. Cảm giác đeo một thứ gì đó trong tai vẫn còn khá xa lạ.

“Uống gì đây?”

“Hôm nay uống đồ ngọt nhé.”

Hong Ju đứng đối diện với khách hàng, cách một cái máy POS. Từ đôi tai gần như không còn ù, cậu đã nghe rõ cả những lời thì thầm nhỏ nhặt của họ.

*Máy POS: Nói một cách đơn giản, máy POS là một thiết bị điện tử giúp mí bà thực hiện thanh toán không dùng tiền mặt, chủ yếu bằng cách quẹt thẻ ngân hàng (thẻ ATM, thẻ tín dụng,...) hoặc thanh toán qua các hình thức hiện đại hơn như mã QR.

“Ice Vanilla Latte và Americano… đồ lạnh nhé?”

“Ừ.”

“Vâng. Cho tôi cả hai món đó đều là đá.”

“Anh dùng ở đây hay mang đi?”

“Mang đi.”

“Vâng.”

Dù có hơi mệt một chút nhưng tiếng quẹt thẻ, tiếng in hóa đơn đều nghe rõ một cách kỳ lạ.

Buổi sáng, cậu đã nhận máy trợ thính đã đặt 10 ngày trước. Tiền lương của mấy tháng đã đổ vào việc đi lại bệnh viện khiến tài khoản trống rỗng, nhưng cậu không hề tiếc.

Thế giới này thật ồn ào đến mức khiến cậu tự hỏi, trước đây có phải đã từng như vậy không. Tiếng va chạm của đá, tiếng đế giày ướt mưa sột soạt, tiếng mưa rơi mỏng manh trên cửa sổ.

Những âm thanh mà lẽ ra cậu đã nghe chán ngán 6 năm trước. Cuối cùng, những tiếng ồn nhỏ nhặt đó cũng bắt đầu lọt vào nửa thế giới đã bị mất của cậu.

“Đồ uống của quý khách đây.”

Hong Ju đưa cà phê ra rồi kiểm tra đồng hồ. Chỉ trong hôm nay, cậu đã nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần. Đã tròn 20 phút kể từ khi đeo máy trợ thính.

Tuần này là thời gian thích nghi, mỗi ngày đeo 2 lần, mỗi lần 30 phút. May mắn là không quá khó chịu, có vẻ sẽ không mất nhiều thời gian để thích nghi.

“Này, quản lý có dặn đặt thêm đế lót ly không? Hay tôi nghe nhầm?”

Trước câu hỏi của Kyung Han, Hong Ju nghiêng đầu sang trái.

“……Hả?”

Khi quay đầu về phía có giọng nói, cậu giật mình. Cảm giác phản ứng với âm thanh phát ra từ bên trái vừa xa lạ vừa kỳ diệu.

“Sao thế? Sao cậu lại ngạc nhiên? Đế lót ly chưa hết đâu!”

Thấy Hong Ju giật mình, Kyung Han giải thích thêm. Có lẽ cậu ta sẽ không nhận ra. Đây là lần đầu tiên Hong Ju nghiêng đầu sang trái để phản ứng.

“À, không. Tôi đã đặt vào thứ hai rồi.”

“Thật à? Tôi thấy còn có mấy cái thôi.”

Máy trợ thính còn nhỏ hơn một đồng xu. Liệu chỉ đeo một cái nhỏ như thế mà có thể thay đổi nhiều đến vậy sao? Thật là tiện lợi. Cậu cảm thấy tiếc cho 6 năm qua khi vì nợ nần mà cậu không dám mơ ước.

Nhưng vì là ngày đầu tiên, sự khó chịu cũng đến nhanh chóng. Ban ngày thì vẫn ổn nhưng đến tối, cậu lại cảm thấy đau đầu và tai cũng mệt mỏi.

Gần đến giờ tan làm, cậu đã phải uống thuốc giảm đau của Kyung Han.

Sau khi chịu đựng, cuối cùng cũng đến giờ tan ca. Trước khi lên xe của Moo Kyung, cậu dùng mái tóc dài chưa cắt để che tai.

“Sao trông em mệt mỏi vậy. Chắc em phải uống cái này rồi?”

“Anh uống đi.”

Hong Ju lắc đầu để tóc không bị rối rồi bóc lớp giấy bọc ống hút đã cắm một nửa. Ánh mắt cậu hướng về nơi có tiếng sột soạt nhỏ.

Độc Xà bảo chưa nói cho Moo Kyung biết nên chắc anh không biết cậu đã lắp máy trợ thính. Nếu biết giờ cả hai tai cậu đều nghe được chắc anh sẽ ngạc nhiên lắm. Chẳng hiểu sao, cậu lại cảm thấy hồi hộp và tự hào. Vì cậu đã tự mình hoàn thành một trong những điều quan trọng nhất trong danh sách <Những việc muốn làm>.

“……”

Đây là một việc rất có ý nghĩa với cậu nên cậu cũng mong nó có ý nghĩa với Moo Kyung. Vì thế, suốt thời gian làm việc, Hong Ju chỉ chờ đợi khoảnh khắc được gặp anh.

Hong Ju che giấu trái tim đang run rẩy, chuẩn bị mở lời thì… Màn hình điện thoại của Moo Kyung nhấp nháy.

“Khoan đã.”

Có vẻ là việc gấp, ngay khi anh nhận điện thoại, giọng nói của người bên kia vang lên rất rõ ràng. Cậu nghĩ, khi anh cúp máy, mình sẽ nói. Đang suy nghĩ miên man thì Moo Kyung lặng lẽ khởi động xe.

“Vậy giờ mày muốn tao chuyển tiền à?”

Có chuyện gì xảy ra sao. Giọng Moo Kyung đầy vẻ khó chịu và gay gắt.

“Vậy ban ngày mày làm gì mà giờ mới kiểm tra thiếu sót chứ. Kể cả tiền lương bị thiếu thì cũng định phản ứng hời hợt như vậy à?”

“……”

Vầng trán nhăn nhó, ngón tay gọn gàng gãi trán, chiếc đồng hồ trên cổ tay cùng chiếc áo sơ mi được xắn lên hai ba lần.

Trang phục không khác nhiều so với khi đi sòng bạc, anh cũng đang nhăn nhó nhưng giờ đây, cậu không hề nghĩ anh giống một tên xã hội đen. Đây có phải là cái mà người ta gọi là “bị che mắt bởi tình yêu” không? Hong Ju lúng túng gãi lông mày.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo