Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 13
"Buông ra."
"Tôi không tham tiền đâu."
Moo Kyung cười khẩy, lạnh lùng gạt bàn tay đang bám víu vào áo khoác.
"Buông ra. Tội của tôi là giao cá cho mèo giữ thôi. Tôi quên mất cậu cũng là kẻ chuyên bài bạc rồi."
"Tôi, tôi không bài bạc. Tôi chỉ giúp đủ người thôi."
"Ồ, vậy sao?"
Như thể rũ bỏ thứ dơ bẩn, Moo Kyung phủi phủi vạt áo rồi đi về phía chiếc ghế. Anh ngồi xuống chiếc khăn tay được trải gọn gàng, vắt chéo chân. Mũi giày da bóng loáng không một vết bùn đất.
"Vâng. Thế nên tôi… khác. Khác với những người đó."
Hong Ju ra sức tự bào chữa. Cậu phải bám víu lấy cuộc giao dịch này. Thoát khỏi sòng bạc một mình sẽ khó, nhưng có sự giúp đỡ của Moo Kyung thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hong Ju linh cảm được điều đó.
"Xin lỗi vì đã lơ là. Tôi sẽ, tôi sẽ tìm ông ta ngay."
Bằng mọi giá, cậu phải tìm ra vị trí của Guppy để chứng minh mình có ích.
"Bằng cách nào?"
"Tôi có thể tìm được."
Moo Kyung lấy điếu thuốc từ túi áo khoác vest. Suốt lúc anh châm thuốc, Hong Ju liên tục lặp lại lời hứa sẽ tìm thấy Guppy. Khói thuốc tản ra từ kẽ môi Moo Kyung khi anh vén tay áo, xem đồng hồ đeo tay. Trong làn khói ấy, lẫn vào là một mệnh lệnh.
"10 phút. Đưa ông ta đến đây."
Moo Kyung chỉ ngón trỏ xuống sàn nhà. 10 phút là quá ít. Càng không đủ thời gian để tìm một người thậm chí không nghe điện thoại.
Thế nhưng, Hong Ju vẫn đáp "Vâng" rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cậu lấy chiếc điện thoại Trưởng phòng Yang đã dùng rồi gọi cho Guppy. Tín hiệu vẫn kiên trì kêu. Trưởng phòng Yang vừa nói chuyện điện thoại cách đây không lâu cũng không thấy đâu.
"Anh có thấy Guppy không?"
"Chẳng biết."
Nhìn Choi ngây ngốc chớp mắt, Hong Ju quay người. Trước tiên, cậu phải kiểm tra xem có xe không. Thấy cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại, cậu lại nhấn số lần nữa. Hong Ju chạy vội xuống cầu thang, ánh mắt cậu chạm phải Trưởng phòng Yang.
"Guppy đâu rồi ạ?"
"Tìm Guppy làm gì?"
"Nhanh lên!"
Trưởng phòng Yang cau mày nhìn Hong Ju đột nhiên gắt lên. Hai tay đang khoanh trước ngực giờ đặt lên hông. Trong lúc đó, Hong Ju nhanh chóng quan sát xung quanh đang tối dần. Chiếc xe màu xanh, màu xanh… Một chiếc xe đỗ gọn gàng ở một bên lọt vào mắt cậu. Có xe mà lại đi đâu được nhỉ.
Tút tút, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên bên tai. Chẳng lẽ ông đang gọi điện mời người chơi sao. Rốt cuộc đang ở đâu làm gì vậy chứ. Cậu cắn chặt môi khô.
"Mẹ kiếp, thằng này điên rồi."
Trưởng phòng Yang sải bước đến gần, như muốn tát vào má cậu. Hong Ju lại bấm số điện thoại, rồi nói ra một câu khiến Trưởng phòng Yang không thể nhúc nhích.
"Giám đốc Moo Kyung đang tìm ông ấy."
"…Giám đốc Moo Kyung?"
Quả nhiên, Trưởng phòng Yang cũng khựng lại, vẻ mặt bối rối. Hong Ju nhìn quanh con hẻm phủ đầy tuyết. Không thấy một sợi tóc của Guppy. Dạo này ông hay đến sòng của Gwang Pal. Lẽ nào đi nhờ xe người khác? Đến đó bằng xe cũng mất 20 phút.
"Ông không biết ông ấy ở đâu sao?"
Trưởng phòng Yang không trả lời mà cứ lẩm bẩm khó chịu khiến cuộc đối thoại không có tiến triển. Chỉ có 10 phút. Cãi nhau với Trưởng phòng Yang đã mất hơn 1 phút rồi.
"Mi Jin. Anh ta bảo đi gặp Mi Jin."
Đó là bạn gái cũ của Guppy. Bảo đi gặp Mi Jin mà lại để xe lại… Hong Ju chợt nhớ ra điều gì đó rồi ba chân bốn cẳng chạy.
Không kịp xem giờ, cậu điên cuồng chạy đến một nhà nghỉ gần đó. Chỉ cách khoảng 5 phút đi bộ, nhưng vì chạy nên chắc ít hơn. Hong Ju xông thẳng vào quầy lễ tân, mở tung cửa.
"Guppy có ở đây không?"
Chủ nhà nghỉ đang ăn quýt xem TV, lấy mu bàn tay lau miệng.
"Thuê theo giờ. Sao vậy?"
"Phòng số mấy?"
Thấy chủ nhà nghỉ chỉ chớp mắt, Hong Ju giậm chân thô bạo. Người đàn ông lớn tuổi chỉ tặc lưỡi.
"Nhanh lên! Gấp lắm!"
"..."
Ông ta mím chặt môi dính nước quýt. Hong Ju nhăn nhó mặt mày, đi thẳng đến phòng đầu tiên ở tầng một. Cậu đặt tay lên tay nắm cửa, định lục tung mọi phòng thì một tiếng gọi gấp gáp từ phía sau vọng đến.
"202, tầng 2! Khụ!"
Tiếng ho khan chói tai tiếp nối. Hong Ju buông tay nắm cửa, lập tức chạy lên tầng 2. Lên cầu thang, rẽ phải, cậu thấy bảng số 202. Cộc cộc. Cậu gõ cửa gấp gáp. Cộc cộc! Mỗi lần Hong Ju gõ, cánh cửa tồi tàn lại rung lên bần bật.
"Tôi biết ông ở đây, Guppy. Ra ngay đi."
Cộc cộc cộc! Thời gian cấp bách, động tác tay càng ngày càng mạnh hơn.
"Cái quái gì vậy, mẹ kiếp!"
Một tiếng chửi rủa sắc lạnh vang lên từ bên trong. Hong Ju thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu nắm tay nắm cửa, lắc mạnh.
"Ra ngay đi. Phải đến sòng bạc."
Sau vài lần thúc giục, cánh cửa bật mở. Guppy chỉ quấn chiếc khăn quanh eo, mặt đỏ bừng, lao ra.
"Cái, cái thằng khốn này điên rồi sao. Đến đây tìm gì?"
Guppy không nghe lời Hong Ju nói, giơ tay lên. Đầu cậu bị cú đánh mạnh làm cho gục xuống, nhưng không kịp cảm thấy đau. 10 phút Moo Kyung cho vẫn đang trôi qua.
"Giám đốc Moo Kyung đang tìm ông."
"…Gì?"
"Tại sao ông không nghe điện thoại? Giám đốc đang tìm ông đấy."
"Giám đốc Moo Kyung?"
Tại sao chứ. Guppy lẩm bẩm khẽ rồi gãi đầu. Ông không có thời gian để cau mày vì khuôn mặt bóng nhẫy mồ hôi cùng làn da đỏ bừng không hợp với thời tiết.
"Anh ấy nói là việc gấp, phải đưa ông đến trong 10 phút."
"Gi, bây giờ? 10 phút?"
Mặc kệ ông bối rối hay không. Hong Ju thô bạo kéo tay Guppy. Ông loạng choạng lùi lại.
"Đợi đã, thằng khốn."
Guppy bước nhanh vào trong, nhưng Hong Ju thì sốt ruột. Cậu không thể đứng yên mà giậm chân, rồi Guppy mặc vội quần áo xuất hiện. Từ bên trong vọng ra tiếng càu nhàu, nhưng Hong Ju bận thúc giục ong.
"Aiz, cái quái gì vậy. Chuyện gì mà loạn thế này!"
"Tôi không biết! Anh ấy bảo tôi đi tìm ông đấy. Tại sao ông không nghe điện thoại chứ!"
Trước lời trách móc khó chịu, Guppy gào lên.
"Mẹ kiếp, đang làm tình thì làm sao mà nghe điện thoại được?"
Hai người lao đi trên con đường phủ đầy tuyết. Không biết đã 10 phút trôi qua chưa. Không kịp cảm thấy sốt ruột, họ đi về phía tòa nhà sòng bạc tạm thời.
Hong Ju đến trước, dẫn đường. Lên đến tầng 3, mùi thuốc lá đã sộc vào mũi. Tiếp theo là Moo Kyung đang tựa vào bàn, vắt chéo chân, nhả khói thuốc. Anh thản nhiên nhìn Hong Ju đang thở hổn hển rồi xem đồng hồ đeo tay.
"Đến muộn mà còn đến một mình nữa sao?"
"Không ạ."
Chưa dứt lời, Guppy đã thở hồng hộc chạy lên cầu thang. Khóe môi Moo Kyung đang ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên.
"Giám, Giám đốc Moo Kyung tìm tôi à. Chuyện, chuyện gì thế? Khụ."
Guppy thở dốc, điều hòa hơi thở. Vạt áo sơ mi nhăn nhúm chưa kịp cài vào quần, lủng lẳng sau lưng.
"Gu madam đi đâu về thế?"
"Tôi, tôi đi gặp bạn gái một lát."
"Gặp bạn gái ở đâu?"
"Ưm..."
Guppy gãi đầu, vẻ mặt ngượng nghịu. Tai ông dường như cũng đỏ lên. Moo Kyung đoán được ý đồ khi thấy ông do dự nên không truy hỏi nữa. Thay vào đó, anh đi thẳng vào vấn đề chính.
"Họ bảo chưa trả tiền đặt cọc. Họ nói ngày mai sẽ không làm việc nữa, ông tính sao?"
"Hả? À chuyện đó, tôi định khi nào công trình xong một nửa thì trả, nhưng nhìn thái độ làm việc của họ… Không làm à? Không, tôi đâu có nói không trả đâu. Mấy thằng khốn nạn này!"
Guppy tức giận lục túi. Nhưng ông không tìm thấy thứ mình muốn, động tác tay càng lúc càng vội vã. Có lẽ vì đi vội nên ông không mang theo điện thoại.
"Họ nói sẽ rút tay. Phải tìm nhà thầu mới, không biết có không. Chỗ đó nổi tiếng là nguy hiểm, mà danh tiếng của Gu madam lại tệ quá nên không ai muốn nhận."
Hong Ju cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong giọng điệu của Moo Kyung. Ánh mắt sắc lạnh lóe lên hướng về Guppy.
"À, chuyện đó..."
"Giao thiệp với đám cờ bạc và côn đồ mà lại hành xử tồi tệ y như bọn chúng thì làm sao được?"
Moo Kyung nhíu mày, nói với vẻ tiếc nuối. Guppy cứng họng, chỉ mấp máy môi. Trưởng phòng Yang có lẽ vừa đi vệ sinh về, vẩy vẩy tay ướt nước bước ra. Ông ta ngạc nhiên trước không khí lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Hong Ju. Nhưng Hong Ju lặng lẽ tránh ánh mắt.
"Ông gọi điện cho mấy thằng khốn đó làm gì? Đánh chúng nó để chúng nó phải làm công trình sao? Trong khi chưa trả tiền? Ai mới là kẻ không biết đạo đức kinh doanh chứ. Tôi không biết ai mới là thằng khốn nạn đây."
Moo Kyung liên tục dồn ép Guppy. Mặc dù là giọng điệu thô tục, nhưng vì giọng nói trầm thấp, nghe cứ như đang ngâm thơ tao nhã. Khói thuốc chưa nuốt vào tản ra từ đôi môi khẽ cong.
"Bảo dùng tiền đầu tư để trả tiền công trình. Vậy mà lại đi làm tình sung sướng."
"Không, không phải thế, Giám đốc Moo Kyung-!"
Moo Kyung đặt cả hai chân xuống đất. Giọng nói lạnh lùng vang lên trong làn khói thuốc dài.
"Tôi bảo làm việc trôi chảy mà. Có nghe lọt tai không vậy?"
"..."
"Nếu cứ thế này thì không thể làm việc cùng nhau được."
Nghe lời đó, Guppy giật bắn người như bị co giật. Đây là lần đầu tiên cậu thấy người đàn ông đó luống cuống như vậy.
"Khoan đã. Nghe tôi giải thích đã!"
Tất cả đồ đạc trong sòng bạc cũ đều đã chuyển đến đây, người chơi mới cũng đã được tuyển, lại còn phải trả tiền thuê tạm thời cho tòa nhà này. Tiền phải chi ra còn chất đống, nếu Moo Kyung rút vốn đầu tư thì tất cả sẽ đổ lên đầu Guppy. Ông tái mặt, vội vàng nói ra.
"Tôi sẽ giải thích rõ ràng và sáng mai sẽ cử tất cả công nhân đến công trường. Được không? Tôi sẽ giải quyết tiền công rồi liên hệ lại, không mất nhiều thời gian đâu!"
Ông không đợi câu trả lời mà đã chạy vội xuống cầu thang. Moo Kyung lặng lẽ nhìn về phía Trưởng phòng Yang đang đứng.
"Làm sao đây. Ông ta nói vậy thì có nên tin không nhỉ?"
"Ha ha. Guppy là người giải quyết mọi việc khá gọn gàng mà."
Trưởng phòng Yang hiểu đại khái tình hình, cười gượng gạo. Hàm răng vàng loáng thoáng hiện ra dưới môi trên run rẩy.
"Ai vừa nãy hỏi vay tiền nhỉ."
Trưởng phòng Yang lẩm bẩm một mình, vẻ mặt gượng gạo, rồi đi về phía hành lang.
Chỉ còn Moo Kyung với Hong Ju. Anh khẽ nhấc tay cầm điếu thuốc. Trước cử chỉ ra hiệu đến gần, cậu bước tới. Anh ngậm đầu lọc thuốc rồi kéo khóa áo phao của Hong Ju xuống. Trong lúc cậu bối rối khựng lại, anh bắt đầu cởi phanh chiếc áo phao ra.
"Sao, sao vậy?"
Lẽ nào anh định lấy lại chiếc điện thoại đã đưa để cậu liên lạc? Định hủy bỏ giao dịch sao? Hong Ju tuyệt vọng nắm chặt áo phao.
Nhưng cậu không thể chống lại sức lực của anh. Moo Kyung lật chiếc áo phao mỏng ra sau vai, rồi đặt tay lên cả chiếc áo sơ mi mỏng manh của cậu. Hong Ju mở to mắt, vùng vẫy. Cậu chống cự dữ dội hơn lúc nãy.
"Xì."
Anh hít một hơi thuốc. Ánh mắt lạnh lùng, cúi xuống nhìn chằm chằm. Hong Ju thở ra từng hơi run rẩy.
Trong lúc cậu hơi chần chừ, Moo Kyung đã cởi vài chiếc cúc áo sơ mi. Vì đeo găng tay nên động tác gần như là xé toạc ra. Sau khi nắm chặt cổ áo đang bung ra rồi kéo rộng, anh dò xét kỹ càng quanh cổ. Cúi thấp người, anh chăm chú nhìn vào bộ ngực gầy guộc của cậu.
"Chưa làm à?"
Hong Ju đứng trên mũi chân, run rẩy vì gần như bị túm cổ áo. Cậu thậm chí không dám nuốt nước bọt, sợ điếu thuốc Moo Kyung đang ngậm sẽ chạm vào xương quai xanh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.