Sampal - Chương 18

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 18

Hong Ju liếc nhìn hiệu thuốc nơi Độc Xà biến mất rồi vội vàng tiến đến xe. Cậu cúi người, vội vã nói qua cửa sổ đang mở.

“Guppy đang lên kế hoạch đấy. Muốn kéo giám đốc Moo Kyung vào. Đằng nào cũng sẽ mất hết tiền thôi, nên tuyệt đối đừng cầm bài. Họ cũng cố tình để trống chỗ, nhưng dù có bảo anh ngồi vào cũng đừng ngồi nhé. Đó là cách để biến anh thành con mồi.”

“Này, nói chậm lại chút đi.”

Moo Kyung dựa vào vô lăng, nói một cách thoải mái. Mỗi khi anh cười, tấm lưng rộng lại khẽ nhấp nhô. Hong Ju dậm chân sốt ruột, lại mấp máy môi.

“Giám đốc Moo Kyung tuyệt đối không thể thắng ở đó đâu. Nếu dùng thủ thuật có thể mất hàng chục tỉ đấy, nên đừng tham gia làm gì.”

“Sao. Sợ tôi trắng tay thì không giúp được cậu à?”

Anh để lộ hàm răng đều tăm tắp mà cười. Có lẽ vì chưa từng chơi cờ bạc nên không biết mức độ nghiêm trọng của nó. Dù là Trưởng phòng Yang hay Guppy, nếu họ đã quyết tâm lên kế hoạch thì họ có thể khiến cả một gia đình sụp đổ. Hong Ju thở dài, liếc nhìn hiệu thuốc rồi trả lời.

“Vâng. Nên đừng làm vậy. Không, tốt nhất là đừng đến đây một thời gian. Tôi nói thật đấy… Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi mới nói.”

Nếu Moo Kyung cuối cùng không cầm bài, thì mũi tên sẽ chĩa thẳng vào Hong Ju vô tội. Rõ ràng họ sẽ nghi ngờ cậu đầu tiên vì đã tiết lộ kế hoạch. Dù có nói không, họ vẫn sẽ tin như vậy. Cậu có thể bị đánh đập vài ngày liền, và thực sự có thể phải hy sinh thân mình.

Đây là việc truyền tin mà cậu phải chấp nhận mọi rủi ro. Sợi dây cứu mạng mà cậu đã đặt cược tất cả mọi thứ vào không được phép là một sợi dây thối.

“Cứ tưởng là cậu lười biếng, ai dè lại làm việc chăm chỉ đúng như lời tôi dặn.”

“……”

“Lên xe đi. Mặt lại bị đánh nữa à?”

Hong Ju không trả lời mà khẽ ngẩng người lên nhìn ra phía sau. Độc Xà vừa mở cửa hiệu thuốc bước ra. Cậu vội vàng đứng thẳng người rồi ra hiệu cho Độc Xà. Hắn ta vừa nhìn xe vừa nhìn Hong Ju rồi bước đến.

“Ai thế hả?”

“Giám đốc Moo Kyung bảo sẽ đưa chúng ta đi. Lên xe đi.”

“Haha.”

Như thể tức tối vì lời nói ngang ngược của Hong Ju, tiếng cười thoát ra từ khe cửa sổ mở. Cậu nuốt nước bọt, liếc nhìn Độc Xà. May mắn thay, hắn ta không có vẻ gì là nghi ngờ tình hình này cả.

“Lạnh quá, may quá. Vậy tôi đi cửa hàng tiện lợi một lát nhé. Cậu đi cùng tôi đi.”

Hắn ta kéo ống tay áo khoác của Hong Ju. Hắn ta còn hỏi Moo Kyung muốn uống gì qua khe cửa sổ. Cứ tưởng anh sẽ bỏ đi, nhưng anh chỉ khoát tay bảo đi nhanh lên. Dù bị kéo đi, Hong Ju vẫn liên tục liếc nhìn phía sau. Anh đang tựa vào ghế, nhìn chằm chằm về phía này.

Cậu mua một chai nước lọc cùng hai lon bia rồi lên xe của Moo Kyung. Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, lầm bầm những lời nói một mình mà ai cũng nghe thấy.

“Cái quái gì thế. Thật sự gọi taxi sao.”

“Giám đốc, bia của anh đây.”

Độc Xà không sợ Moo Kyung chút nào, mạnh dạn đưa lon bia về phía ghế lái. Anh xoay vô lăng, ra hiệu bằng cằm về phía ghế phụ.

“Để đó.”

“Nhưng giám đốc, uống rượu xong lại phải gọi lái xe hộ chứ?”

Hắn ta thò mặt vào giữa ghế lái với ghế phụ, nói chuyện một cách tự nhiên. Hong Ju lặng lẽ kéo vạt áo của Độc Xà, nhưng hắn ta không hề nhúc nhích.

“Thì cậu lái đi.”

“Ồ? Vậy anh trả tiền lái hộ cho tôi à?”

Độc Xà còn nói đùa rằng “Nếu làm lái xe hộ thì không nên uống bia”. Có lẽ vì chưa từng chứng kiến Moo Kyung bạo lực nên Độc Xà thật sự không hề sợ hãi.

“Trong đó có gì?”

“Cái này là thuốc ạ. Anh nhìn mặt Hong Ju xem. Bị đánh nhiều lắm.”

Mặc dù Độc Xà nói như đang mách lẻo, Moo Kyung vẫn không đáp lại. Không thấy phản ứng gì, hắn ta có vẻ lúng túng, gãi đầu rồi ngồi thẳng dậy. Trong lúc đó, chiếc xe từ từ dừng lại vì đèn đỏ.

“Bị thương nhiều đến mức nào rồi.”

Moo Kyung lập tức quay người, duỗi cánh tay dài qua giữa các ghế. Vì tay anh hướng về phía mình nên Hong Ju khẽ ngẩng người lên. Rồi lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào má cậu. Lớn đến mức có thể ôm trọn vành tai. Đôi mắt lạnh lùng từ từ quét qua khuôn mặt bị thương của Hong Ju. Vừa nãy đã nhìn thấy rồi mà… Cậu không chịu nổi ánh mắt dai dẳng đó, chỉ nhìn chằm chằm vào gối tựa đầu ghế lái.

“Hôm nay đi thu tiền à?”

Môi cậu bị lòng bàn tay đè chặt nên chỉ có thể lắc đầu. Sau đó, cậu mới nhận ra hành động đó giống như đang dụi má vào tay nên ngừng lại. Ánh mắt Moo Kyung đang kiểm tra vết thương dừng lại trên mắt Hong Ju.

“……”

“Chắc bán được giá lắm nhỉ.”

Chậc. Anh tặc lưỡi rồi rụt tay lại. Sau đó Độc Xà vẫn tiếp tục nói chuyện thân mật với Moo Kyung, anh vẫn tiếp tục đáp lại một cách miễn cưỡng. Chỉ có Hong Ju nắm chặt gói thuốc mà Độc Xà đưa cho, im lặng không nói gì.

Hong Ju nhìn khung cảnh khô cằn lướt qua ngoài cửa sổ, nhận ra sòng bạc đang đến gần. Cậu theo thói quen mở chai nước lọc, uống cạn một hơi.

“Nếu khát đến thế thì cứ uống nước đi chứ. Guppy không cho cậu uống à?”

“Không phải đâu.”

Hong Ju lau đôi môi ướt át rồi lắc đầu. Dù sao thì Độc Xà cũng sẽ không hiểu những gì cậu giải thích.

Khi né tránh ánh mắt của Moo Kyung, cậu chợt thấy khó hiểu về hơi ấm còn lại trên má. Nhắc mới nhớ, hôm nay anh không đeo găng tay. Hong Ju thỉnh thoảng liếc nhìn bàn tay đang nắm vô lăng.

“Xuống xe.”

“Giám đốc không vào sòng bạc sao?”

“Tôi cũng bận lắm. Nhanh xuống đi.”

“Anh sẽ quay lại chứ?”

“Không biết, xuống đi.”

Hong Ju gần như bị Moo Kyung đuổi xuống xe. Chiếc xe duy nhất phát sáng trong con hẻm nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

“Đúng là xe đắt tiền, đi êm thật, phải không?”

“……”

Hong Ju chỉ khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào đuôi xe đang khuất dần. Chắc là anh sẽ ngừng ghé thăm một thời gian sau lời khuyên của cậu. Mọi sự tức giận có thể đổ dồn vào cậu, nhưng dù vậy… cậu không hối hận. Cho đến khi trời sáng, giám đốc Moo Kyung cuối cùng cũng không xuất hiện ở sòng bạc.

***

Guppy đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lý do là Moo Kyung đáng lẽ phải đến như thường lệ đã không đến. Hong Ju cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ông đang sốt ruột. Dù sao thì Moo Kyung cũng đã hiểu lời cậu nói.

“Đã liên lạc bảo đến rồi mà sao từ hôm qua đến giờ không đến. Chuyện này không phải đã bị lộ ra ngoài rồi chứ?”

Guppy quay người lại, ánh mắt sắc như dao của ông lập tức chiếu thẳng vào Hong Ju. Đúng như cậu đoán. Dù có chuyện gì không đúng ý, ông vẫn luôn nghi ngờ rồi đổ lỗi cho cậu trước tiên. Hong Ju giả vờ không nghe thấy gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cuối hành lang.

“Hong Ju, không lẽ mày đã nói ra hả? Mày hả?”

“……”

Dù có nói không thì ông cũng không tin. Hong Ju không trả lời mà chỉ xoa xoa bàn tay lạnh cóng.

“Thằng này, lại nói lảng đi rồi. Tai bị điếc rồi hay sao, chết tiệt.”

Guppy nghiến răng chửi rủa, bước đến gần Hong Ju với những bước chân thô bạo như thể muốn đánh đập cậu. Đúng lúc cậu thở dài cam chịu. Độc Xà đột nhiên xen vào, ngăn Guppy lại.

“Không phải đâu. Giám đốc bảo anh ấy có việc bận. Đúng không?”

Hắn ta còn khẽ chạm vào vai Hong Ju như muốn tìm sự đồng tình.

“Cái gì? Sao mày biết được?”

“Hôm qua tôi gặp anh ấy khi đi cửa hàng tiện lợi với Hong Ju. Anh ấy đưa bọn tôi về sòng bạc nhưng bảo bận nên đi ngay.”

“Hôm qua thằng đó đến hả? Ba đứa đi cùng nhau thật sao?”

Giọng Guppy dịu đi một chút sau lời giải thích của Độc Xà.

“Vâng. Hong Ju đã ở cùng tôi suốt.”

Hắn ta khoác vai Hong Ju một cách thân thiết. Một bên áo khoác của Hong Ju xẹp xuống. Ánh mắt nghi ngờ của Guppy vẫn còn đó, nhưng may mắn thay nhờ có Độc Xà mà cậu không bị đánh.

“Chậc, suốt ngày đến làm tao bực bội. Sao bây giờ lại không đến nữa chứ.”

Guppy lầm bầm khó chịu rồi bước vào hành lang. Đang lặng lẽ nhìn bóng lưng người đàn ông bước vào căn phòng cuối cùng. Độc Xà khẽ va vào vai cậu. Hong Ju loạng choạng, khẽ liếc nhìn.

“Ôi, sống rồi. Phải không?”

Cậu không nói lời cảm ơn. Độc Xà không có vẻ gì là khó chịu mà chỉ nhíu mày khi kiểm tra vết thương của Hong Ju.

“Nhưng sao không bôi thuốc? Vẫn y nguyên vậy?”

“Cứ để vậy cũng tự lành thôi.”

Dù sao thì vết thương có lành cũng sẽ lại xuất hiện, mà việc để lại sẹo cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Thôi nào, cũng là tấm lòng người ta mà. Thuốc để ở nhà à? Hay để ở đây?”

Độc Xà mạnh tay mở vài ngăn kéo bàn cũ kỹ. Từ ngăn kéo thứ hai, hắn ta lấy ra gói thuốc được cuộn tròn vẫn còn nguyên vẹn.

“Gì chứ? Chưa bóc cái nào luôn.”

Độc Xà tặc lưỡi, lấy ra vài tuýp thuốc mỡ. Dường như không nghe thấy tiếng Hong Ju thở dài, hắn ta bắt đầu bóp thuốc mỡ ra ngón trỏ. Với thuốc mỡ trên ngón tay, hắn ta quay người lại, ngồi đối diện với cậu.

“Tôi vừa rửa tay xong đấy nhé? Nhìn đây.”

Ánh mắt Độc Xà chạm vào đôi môi rách. Nhíu mày nhìn vết thương đã đóng vảy cùng sưng tấy, hắn ta bôi thuốc mỡ lên.

“Ư, chắc đau lắm nhỉ…?”

Ánh mắt Độc Xà dường như lướt sang một bên rồi lại hướng lên. Cậu định quay đầu lại vì nghĩ có khách đến, thì đột nhiên một cánh tay vươn ra từ phía sau lưng. Hong Ju rụt vai lại khi cảm nhận được bàn tay to lớn cùng nóng bỏng nắm chặt cằm mình. Bàn tay xa lạ càng siết chặt hơn. Đầu Hong Ju ngửa ra sau. Gáy cậu đập vào một vật cứng.

“Sao không bôi thuốc đi?”

Người đang cúi đầu nhìn xuống cậu chính là Moo Kyung.

“……”

Bóng tối của người đứng vững ngay phía sau phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Hong Ju. Đôi mắt mở to nhìn lên khuôn mặt hoàn hảo không chút tì vết.

Cậu cảm nhận được ngón cái đặt trên cằm từ từ vuốt ve da thịt. Hơi ấm nóng ngay lập tức chạm đến đôi môi đã rách. Lớp da mỏng nhói lên, đau buốt ngay cả khi chạm nhẹ.

Hong Ju nhắm một mắt lại, chịu đựng cơn đau, ánh mắt Moo Kyung dừng lại trên hàng mi dài của cậu một lúc.

“Gu Madam không có năng khiếu kinh doanh, nên cậu ít nhất cũng phải tự quản lý tốt bản thân chứ. Đúng không?”

Moo Kyung nghiêng đầu nói. Cậu cảm nhận rõ ràng lớp thuốc mỡ đặc quánh bị vỡ vụn. Dù cái đầu ngửa ra sau cùng vết thương bị đè nén gây đau đớn, nhưng cậu không thể thoát khỏi bàn tay vững chắc đó.

“Ức.”

Hong Ju nhíu mày, khẽ rên rỉ khi bàn tay dai dẳng đè lên vết thương. Moo Kyung không những không buông tay mà còn ấn chặt môi cậu rồi cười khẩy. Khắp nơi ngón tay chạm vào đều nóng ran.

“Âm thanh hay đấy chứ?”

Hong Ju nuốt căng thẳng. Yết hầu nổi rõ khi cậu ngửa ra sau, lên xuống một cách mạnh mẽ. Ánh mắt Moo Kyung dường như hướng về cổ, rồi sau đó bao bọc lấy chiếc cổ thon gọn. Đồng thời, hơi thở của Hong Ju cũng bắt đầu trở nên rối loạn.

“……”

Bàn tay nắm chặt cổ khá mạnh. Cậu không thể rời mắt khỏi anh hay nuốt nước bọt vì sợ anh sẽ bóp cổ mình ngay lập tức. Moo Kyung nhìn kỹ khuôn mặt Hong Ju đang căng thẳng rồi khẽ bật cười. Anh cúi người, đưa môi lại gần tai phải của Hong Ju.

“Cậu cũng rên rỉ như vậy trước mặt Gu Madam à?”

Đó là một lời thì thầm nhỏ đến mức Độc Xà đang ngồi ngay cạnh cũng không nghe thấy. Hơi thở cùng cách phát âm của anh đều chảy vào tai cậu. Thà rằng anh thì thầm vào tai trái để cậu không nghe thấy thì tốt hơn.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo