Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 19
“……Tôi đâu có làm đến mức đó.”
Hong Ju mấp máy môi, máu rỉ ra từ vết thương hở hòa lẫn với thuốc mỡ, thấm vào những nếp nhăn.
“Tự hào ghê ha.”
Moo Kyung khẽ cười lẩm bẩm rồi cuối cùng cũng buông Hong Ju ra. Lắng nghe tiếng bước chân xa dần, cậu thở hổn hển lấy lại hơi. Trong miệng cậu đắng ngắt vị thuốc mỡ.
“Ơ? Anh ấy vào rồi.”
Độc Xà khẽ lẩm bẩm. Chắc là đã rình ở cửa sổ, Guppy cũng ra khỏi phòng đúng lúc. Ông nở nụ cười tươi rói khi thấy Moo Kyung, như một tên ngốc không nhớ gì chuyện mấy ngày trước đã bị lừa mất ngón tay.
“Giám đốc Moo Kyung đến rồi à? Nhưng mà làm sao đây. Tưởng hôm nay anh không đến nên tôi đã trải một ván bài ở đằng kia rồi.”
Moo Kyung nhún vai nhưng không dừng bước. Có nghĩa là anh không quan tâm. Khoảnh khắc ấy, mắt Guppy lóe lên tia sáng. Đó là tín hiệu cho thấy ván bài sẽ chính thức bắt đầu.
“Bạn gái cũ của tôi đó, giờ mới bắt đầu mê Hwatu…… Trước khi trời sáng sẽ dứt ra thôi. Xin anh thông cảm một chút. Không thấy phiền chứ? Hả?”
“Kinh doanh tốt thì hay chứ sao.”
Guppy nở nụ cười ngốc nghếch, vòng tay qua eo Moo Kyung như thể hộ tống anh. Guppy cũng được cho là khá to con, nhưng đứng cạnh Moo Kyung thì trông chẳng đáng là bao.
“Cà phê đây. À không, Giám đốc Moo Kyung uống bia hả?”
Trước khi bước qua ngưỡng cửa, Moo Kyung dừng lại một lát. Rồi anh nhìn về phía Hong Ju ở hành lang đối diện. Cậu đang rút khăn giấy lau miệng, thấy ánh mắt anh thì như bị trói buộc, ngừng lại mọi cử động.
“Nước đắt tiền.”
“Nước, nước đắt tiền? À à…… Okay! Hong Ju, ra mua cho tao chai nước khoáng ngon vào! Độc Xà thay tao cầm bài.”
“Vâng.”
Chiếc ghế cạnh bàn kéo lê trên sàn. Độc Xà như chờ đợi, chạy về phía căn phòng cuối hành lang. Hong Ju lấy một tờ mười ngàn won trong ngăn kéo bàn. Nhờ một nhân viên gần đó trông chừng chỗ, cậu rời khỏi sòng bài.
Không được cầm bài. Nếu Giám đốc Moo Kyung thua sạch tiền thì cậu sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Cậu đã cảnh báo rồi, chắc sẽ không cầm bài đâu. Là người thông minh nên chắc chắn sẽ hiểu.
“Vì anh ta là người chuyên ngửi thấy mùi tiền mà.”
Tin như vậy thì lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Hong Ju gật đầu, bước nhanh hơn. Nước đắt tiền, nước đắt tiền. Cậu lẩm bẩm như vậy.
“Chào anh về ạ.”
Chẳng hiểu sao có loại nước mà hơn một ngàn won một chai. Hong Ju cho chai nước mua cho Moo Kyung vào túi rồi cậu lấy chiếc điện thoại đã tắt vì hết pin ra. May mà lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi cậu đã kịp nhìn thấy họ bán sạc dự phòng. Cậu cắm sạc dự phòng rồi lại giấu vào túi áo khoác. Đi một đoạn chắc cũng đủ pin để bật điện thoại.
Khi kéo khóa, Hong Ju nhìn thấy một cái lỗ trên vạt áo khoác phao. Cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa chỗ rách. Đó là chỗ bị tàn thuốc lá đốt vào ngày đầu tiên Moo Kyung đến sòng bài, giờ đã thành một cái lỗ hoàn toàn.
“Trả hết nợ rồi sẽ… mua áo khoác phao.”
So với mong muốn đầu tiên khi được tự do thì điều này thật khiêm tốn. Một chiếc áo khoác phao tốt thì giá bao nhiêu nhỉ? Phải làm việc bao lâu mới kiếm đủ tiền mua một chiếc áo khoác phao ấm áp cho mùa đông? Mùa hè thì tạm bợ được, nhưng cứ đến mùa đông là sống qua ngày thật khó khăn.
Hong Ju áng chừng giá cả rồi mở chai nước khoáng của mình. Đó là loại rẻ nhất. Uống cạn nửa chai nước, cậu uống nốt phần còn lại khi gần đến sòng bài. Giờ mà vào trong thì lại phải nhịn khát một lúc lâu nữa.
Nuốt ngụm nước cuối cùng, Hong Ju vừa về đến sòng bài liền đi thẳng đến căn phòng cuối hành lang. Cậu lập tức đảo mắt tìm Moo Kyung. May mắn thay, anh đang ngồi bên cửa sổ, hút thuốc. Ánh mắt anh dán chặt vào ô cửa sổ bị che bằng tấm bạt nhựa.
“Đây ạ.”
Cậu cố ý lên tiếng, nhưng Moo Kyung thậm chí còn không nhìn cậu. Thay vì trả lời, anh chỉ hất cằm về phía bệ cửa sổ. Hong Ju lặng lẽ đặt chai nước lên đó rồi nhìn quanh một lượt. Mọi người đều giả vờ tập trung vào ván bài, nhưng thực ra mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đây. Họ đang chờ đợi cơ hội thích hợp để kéo Moo Kyung vào ván bài.
“……”
Có nhiều người đang nhìn nên cậu không thể đứng lâu được. Hong Ju dùng bàn tay còn ướt lau vào áo khoác rồi quay người. Cậu muốn dặn dò lại một lần nữa. Hay là gửi tin nhắn thì hơn? Vừa suy nghĩ như vậy, cậu vừa liếc nhìn lại phía sau. Lần này, cậu bắt gặp ánh mắt của Moo Kyung.
“Đáng ngờ đấy. Giờ mày không giở trò gì chứ?”
“Trưởng phòng Yang, bị thằng gà mờ vặt lông nên mất mặt à? Ôi, chị sẽ cho mày tiền lãi, thằng em.”
Hong Ju liếc nhìn những bàn bài đang ồn ào trò chuyện, khẽ lắc đầu một cách không lộ liễu. Ý là tuyệt đối đừng tham gia vào ván bài nhưng Moo Kyung chỉ lạnh lùng quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Cứ như thể chưa từng có ánh mắt chạm nhau.
Khi cậu khẽ thở dài rồi bước đi. Độc Xà đột nhiên lấy điện thoại ra.
“Ơ? Tôi có điện thoại quan trọng. Ván này tôi bỏ.”
“Gì chứ! Không được, đang chơi mà có người bỏ dở thì không may đâu.”
“Xin lỗi. Thực sự là điện thoại quan trọng.”
Dù nghe thấy tiếng lẩm bẩm khó chịu, Độc Xà vẫn đặt bài xuống. Hắn ta vội vàng áp điện thoại vào tai rồi đứng dậy.
“Ông chủ, ông khỏe không? Tôi á? Tôi thì lúc nào cũng tốt cả.”
Độc Xà choàng tay qua vai Hong Ju đang đứng ngây người gần lối vào rồi rời khỏi phòng. Bước chân cậu nặng nề khi bị kéo đi một cách ép buộc. Khi đã cách xa căn phòng cuối hành lang một chút, Độc Xà lại bỏ điện thoại vào túi.
“Giờ mới bắt đầu đó.”
Lời nói thì thầm vào tai trái của cậu mờ nhạt lọt sang tai phải.
“……”
Giờ Độc Xà đã bỏ chỗ, ván sau sẽ cần một người chơi. Chỉ có Moo Kyung đang nhàn rỗi ở đó, nên họ sẽ đề nghị anh đầu tiên. Anh sẽ khó mà từ chối và cầm bài, nhưng cậu không thể đoán được Moo Kyung sẽ phản ứng thế nào. Vốn dĩ anh chẳng quan tâm đến cờ bạc, cũng không phải loại người dễ dàng giúp đỡ người khác khi được nhờ.
Thế nhưng, sự bất an vẫn không thể kiểm soát được. Cậu muốn quay đầu lại nhưng Độc Xà siết chặt vai cậu nên không dễ dàng gì. Phía sau lưng không có bất kỳ tiếng động nào.
“Hừ.”
Nếu không có ai sai việc thì cậu cũng không có lý do để vào phòng, nên Hong Ju cứ liên tục cắn chặt môi trong sự lo lắng. Cậu thậm chí còn lén vào nhà vệ sinh rồi gửi vài tin nhắn.
Đừng tham gia vào ván bài.
Đừng cầm bài.
Không có hồi đáp. Thời gian trôi qua bao lâu không biết. Hong Ju cầm chổi giả vờ quét sàn rồi đi về phía căn phòng cuối hành lang. Ngay khi chân vừa chạm ngưỡng cửa. Trưởng phòng Yang bất ngờ lao ra. Hong Ju giật mình lùi lại.
“Làm gì đó? Đi lấy bộ bài mới về.”
“……Vâng.”
Cậu cố gắng nhìn vào bên trong khi quay lưng lại, nhưng Trưởng phòng Yang đứng chắn nên không thể. Hong Ju vội vàng đặt chổi xuống, lấy bộ bài mới. Lần này có lý do chính đáng nên cậu tự tin bước vào phòng.
“……”
Vừa nhìn thấy bàn bài, cậu đã phải nhắm chặt mắt. Một bên bàn đầy những tờ tiền chất đống, Moo Kyung đang ngồi đó. Dưới bàn tay anh cầm bài cũng chất đầy những cọc tiền. Anh ta ngồi đó từ khi nào vậy?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đem đây!”
Giọng quát tháo đầy bực bội. Lúc này Hong Ju mới tỉnh táo, bóc bao bì bộ bài rồi đưa ra. Cậu liếc nhìn Moo Kyung, nhưng anh chỉ nhả khói thuốc.
Đây là con đường phổ biến nhất mà một người bình thường có thể sa chân vào cờ bạc. Bất cứ ai, một khi đã thắng vài ván, thì sự nghi ngờ sẽ nhanh chóng biến thành hứng thú. Chỉ cần chơi thêm một ván nữa là có thể thắng, hai ván nữa. Không, ba ván… Với những hy vọng hão huyền như vậy, vô số người đã mất hết tài sản. Có rất nhiều người dù đã tan cửa nát nhà vẫn không thể dứt ra được. Chính vì vậy mà cậu đã bảo anh đừng động vào từ đầu.
“……”
Hong Ju lại cắn chặt môi nơi máu vừa mới ngừng chảy. Khi cậu chậm rãi lùi khỏi bàn, Moo Kyung liếc nhìn cậu.
“Đúng là. Sao mà chậm chạp thế? Như một con gà vậy.”
Khóe môi anh đang ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên. Hong Ju nhìn nụ cười đó rồi lập tức hiểu ra. Moo Kyung chắc chắn đã lao vào ván bài dù biết rằng mình đang bị nhắm tới.
“……”
Thế rồi, Hong Ju rời khỏi phòng mà không thể ngồi yên được. Anh ta nghĩ gì mà lại tham gia vào ván bài đó chứ? Đặc biệt, Moo Kyung có rất nhiều tiền nên không thể đoán được anh sẽ mất bao nhiêu. Cậu cứ đi vòng quanh bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào căn phòng cuối hành lang.
“Làm cái gì mà cứ lộn xộn thế?”
Guppy cùng Độc Xà đang cùng nhau đi lên cầu thang. Hai người họ lập tức tiến đến gần Hong Ju.
“Mày đi theo tao.”
“Tôi phải trông chỗ mà.”
“Đây! Đây! Trông chỗ cho tao đi, hả?”
Guppy gọi một nhân viên đến ngồi vào chỗ. Rồi ông lấy một lon cà phê từ tủ lạnh thấp, đưa cho Hong Ju. Sau đó, ông kéo Hong Ju đi một cách bất ngờ. Cậu cố gắng thoát khỏi tay ông nhưng sức mạnh chênh lệch khá lớn. Độc Xà chỉ đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Mày vào chơi đi.”
“Tôi á? Ông bảo là sẽ dẫn người đến mà.”
Rõ ràng là họ nói sẽ gọi người đến chơi ván cuối cùng mà. Không tìm được người sao? Hong Ju dừng lại trong sự hoang mang. Không phải chỗ nào khác, mà là bàn của Giám đốc Moo Kyung. Cậu không thể trở thành đồng lõa trong việc moi tiền của Moo Kyung được. Điều đó chẳng khác nào tự cắt đứt sợi dây đang bám víu của mình.
“Không có ai đâu. Mày làm đi.”
Guppy kéo cậu đi một cách vô lý. Khi Hong Ju lớn tiếng phản kháng, ông đưa ngón tay lên môi hoặc vỗ vào đầu cậu. Đồng thời, ông lại lần nữa thuật lại kế hoạch cho Hong Ju nghe.
“Khi Trưởng phòng Yang tìm bật lửa, mày phải nhanh mắt nâng tiền cược lên. Biết chưa?”
“Tại sao tôi phải…”
Chát. Bàn tay tát mạnh vào má cậu. Hong Ju nghiêng đầu, thở hổn hển. Guppy dùng bàn tay phải không có ngón út túm tóc cậu kéo đi.
“Tại sao là tại sao hả, thằng chó này. Mày không muốn trả nợ à? Mày muốn sống mãi như thế này rồi bị moi hết nội tạng mà chết hả? Hay là tao bắt thằng bố mày ở Philippines thay mày hả? Hả?”
Đầu cậu choáng váng vì bị nắm tóc, tiếng ù ù chói tai vang lên. Hong Ju nén buồn nôn, nghiến răng.
“……”
“Phải vặt lông thằng bố đó thì mới bớt một cái miệng chia tiền kiếm được ở sòng bài. Như vậy nợ của mày mới giảm nhanh được. Mày liệu mà suy nghĩ kỹ vào. Hả?”
Lời lẩm bẩm vào tai trái nên cậu hầu như không thể nghe rõ. Nhưng nhìn đôi mắt sắc lạnh của Guppy thì cậu có thể đoán được ông muốn nói gì.
Dù có lọt vào mắt xanh của Giám đốc Moo Kyung đi chăng nữa, thì cậu cũng không bao giờ có thể thoát khỏi cái sòng bạc tồi tàn này.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.