Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 20
Hong Ju miễn cưỡng bị kéo đến bàn. Lon cà phê trên tay cậu bị Guppy giật lấy một cách thô bạo rồi đưa cho Mi Jin.
“Em thua rồi. Mấy anh này không nhường em dù em là lính mới toanh.”
“Đám tay chơi lão luyện định lột sạch tiền của công dân lương thiện à?”
Guppy cười khà khà, lấy áo khoác ngoài cho Mi Jin. Ông không quên gom đống tiền chất một bên.
“Anh đi đến chỗ Gwang Pal, tiện đường thả em xuống. Này, bạn của Mi Jin cũng gói ghém đồ đạc đi.”
Không khí dọn dẹp cuộc chơi bao trùm. Ngay lúc đó, Độc Xà ngồi vào chỗ của Mi Jin rồi lên tiếng:
“Ấy, định chơi không dùng kỹ thuật sau bao lâu mà đã đi rồi sao?”
“Chơi nữa đi. Ai bảo gì đâu?”
Trong khi Guppy cùng Độc Xà đang khuấy động không khí, Hong Ju cứ đứng ngồi không yên, liếc nhìn Moo Kyung. Anh kẹp một quân bài hoa vào ngón tay, chỉ chạm nhẹ vào đống tiền chất chồng.
“Vậy chơi thêm vài ván nữa nhé? Sao hả, Giám đốc Moo Kyung? Hình như tiền mặt cũng còn nhiều mà.”
“Tùy thôi.”
“Cần thêm một người… Hong Ju, mày không bận chứ? Lại đây.”
Hong Ju nuốt khan khi nghe Trưởng phòng Yang gọi. Cậu nhẹ nhàng bước tới, Moo Kyung vẫn dõi theo ánh mắt. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, buông ra một câu hỏi như mật mã.
“Cậu bảo cậu không phải dân chơi mà. Biết đánh không?”
Đó là điều Hong Ju muốn hỏi. Không cầm bài mà sao lại tham gia cuộc chơi, biết là sẽ bị phạt mà sao lại có suy nghĩ đó. Nhưng vì có nhiều người nhìn nên cậu không thể nói ra bất cứ lời nào.
Trưởng phòng Yang kéo Hong Ju ngồi phịch xuống ghế bên trái của Moo Kyung. Có lẽ vì khoác áo khoác ngoài nên dáng vẻ cùng khí chất uy nghiêm của anh càng lớn hơn.
“Thằng bé này chơi seotda cũng được đấy. Tôi bắt nó chơi vài lần để đủ người. Giám đốc Moo Kyung có biết chơi seotda không?”
Moo Kyung nhìn thẳng vào Hong Ju rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“….”
Biết thế đã không chỉ cách chơi. Hong Ju cảm thấy nghẹt thở.
“Hong Ju không có tiền mà. Chị cho cưng tiền tiêu vặt, cưng phải làm ra gấp ba lần đấy nhé?”
Mi Jin đặt vài xấp tiền 10.000 won đang cầm xuống trước mặt Hong Ju. Người bạn của Mi Jin ngồi bên cạnh cũng đặt một xấp tiền lên trên.
“Chúng tôi xin phép rút lui trước. Chúc mọi người đổi đời với Sam Pal Gwang tteng nhé.”
“Guppy! Mang cho tao một bộ bài hoa mới.”
Guppy đang dẫn Mi Jin cùng bạn của cô ta ra khỏi phòng, gật đầu. Ngay sau đó, tiếng ông sai bảo đàn em vang lên từ hành lang. Khi Moo Kyung trả lại tiền cược mà Độc Xà đã để lại, bộ bài hoa mới đã được mang đến.
Dưới sự chỉ dẫn của Trưởng phòng Yang cùng Độc Xà, luật chơi đơn giản đã được thống nhất, và Trưởng phòng Yang là người chia bài đầu tiên. Tách tách tách, những quân bài hoa dính chặt vào nhau theo những động tác tay điêu luyện.
“Giri?”
*giri: Thời gian kéo dài của ván bài: Có thể là người chơi đang muốn hỏi liệu ván bài có nên được kéo dài thêm hay không (bằng cách tăng tiền cược, hoặc tiếp tục các vòng cược).
Hoặc mức độ cam kết/tham gia vào ván bài: Kiểu như "Bạn có muốn tiếp tục đi hết ván này không?" hoặc "Bạn có đủ kiên nhẫn/tiền để theo đến cùng không?".
Khi Trưởng phòng Yang đưa một tay cầm bài về phía Moo Kyung, anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào giữa quân bài hoa. Có nghĩa là anh sẽ bỏ bài.
“Okay. Đi học thôi.”
Mỗi người ném một xấp tiền mặt của mình lên bàn. Trưởng phòng Yang chia từng quân bài hoa với động tác nhẹ nhàng.
“Nhận bài đi.”
Bài được chia ngược chiều kim đồng hồ, Hong Ju kéo quân bài trước mặt mình về rồi kiểm tra. Đó là quân bài tháng 7.
“Bắt đầu nhẹ nhàng thôi nhé?”
Độc Xà đặt thêm một xấp tiền lên đống tiền, báo hiệu bắt đầu.
“Call.”
*Call: Đồng ý đặt số tiền cược bằng với người chơi trước đó. Đây là hành động phổ biến khi người chơi muốn tiếp tục ván bài mà không tăng tiền.
Hong Ju, đến lượt mình, cũng đặt thêm một triệu won. Ván bài phải tiếp tục nhưng Moo Kyung ngồi bên cạnh im lặng. Hong Ju liếc nhìn anh, nghĩ rằng anh định bỏ bài, rồi ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của anh. Như thể anh đã nhìn cậu suốt từ nãy đến giờ.
“….”
Ánh mắt khó hiểu khiến Hong Ju thoáng vẻ ngạc nhiên. Moo Kyung cười khẩy với vẻ mặt không rõ ràng.
“Tôi cũng call.”
Tiền cược cứ thế chất chồng cho đến lượt Trưởng phòng Yang. Ai nấy đều có vẻ khởi động nhẹ nhàng cho lần đầu tiên.
“Đi thôi, đi thôi.”
Trưởng phòng Yang chia thêm mỗi người một quân bài nữa. Hong Ju giấu quân bài của mình trong lòng bàn tay, liếc nhìn hình ảnh.
Quân bài thêm vào là quân tháng 5. Quân tháng 7 với tháng 5. Tổng là 12, tức là 2 kkeut. 2 kkeut thì không phải là quân bài có thể thắng được. Có lẽ Độc Xà cũng cầm bài không tốt nên hắn ta tặc lưỡi rồi bỏ bài.
“Aizz, bỏ.”
Nhưng Hong Ju không bỏ bài mà tăng tiền cược.
“Tôi đặt thêm ba trăm.”
Cậu quyết định rằng thà mình all-in để ván này lật ngược còn hơn.
Xoẹt. Đống tiền đã chất kha khá cứ thế trượt nghiêng mỗi khi đặt thêm. Moo Kyung liên tục bật ra tiếng cười khẩy rồi nắm lấy tiền.
“Tôi cũng call.”
“Hừm.”
Trưởng phòng Yang vuốt cằm kéo dài thời gian rồi ném hai quân bài ra một cách tùy tiện. Đó là đầu hàng.
“Tôi bỏ. Hai người lật bài đi.”
Hong Ju lật quân bài hoa đỏ rực của mình trước. Động tác đó chứa đựng sự chắc chắn rằng cậu sẽ thua.
“2 kkeut.”
Moo Kyung kiểm tra quân bài hai nút của Hong Ju rồi lật từng quân bài của mình. Nhìn anh đã theo đến cùng số tiền cược thì chắc hẳn anh đã cầm bài không tệ. Ánh mắt Hong Ju hướng về đầu ngón tay của Moo Kyung.
“1 kkeut.”
Quân bài tháng 2 với tháng 9. Tổng là 11, số kkeut là 1. Đúng nghĩa thắng sát nút.
“Ôi chà, Giám đốc Moo Kyung cầm 1 kkeut mà sao gan thế? Có biết chơi không đấy?”
“….”
Cầm bài không ra gì mà sao không chịu bỏ bài? Còn biết cách nhìn bài nữa chứ. Hong Ju siết chặt răng hàm mà không dám để lộ ra. Cậu gom bài lại với động tác khó khăn. Động tác xáo bài của Hong Ju dù không nhanh nhưng cũng khá tự nhiên. Tách tách. Vài tiếng chát chúa vang lên. Cậu cầm bài đã xáo trong một tay rồi đưa cho Độc Xà. Hắn ta bớt vài quân bài từ trên xuống, đặt sang một bên bàn.
Moo Kyung giờ đã chống cằm và bắt đầu quan sát Hong Ju. Trưởng phòng Yang đang đặt tiền cược lên tiếng, có vẻ nhận ra Moo Kyung.
“Giám đốc Moo Kyung. Đừng nhìn chằm chằm như thế. Thằng bé đó không biết gian lận đâu.”
“Tôi nhìn không phải vì thế.”
Hong Ju liếc nhìn về phía Moo Kyung. Anh vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cậu ngay cả khi đặt tiền cược.
“….”
Moo Kyung lúc này không cảnh giác vì sợ cậu gian lận. Nếu nghi ngờ, anh sẽ nhìn vào tay chứ không phải mặt. Hong Ju lúng túng tránh ánh mắt rồi chia bài. Cuối cùng, cậu đặt phần bài của mình xuống, sau đó mới đặt tiền cược.
Cậu kéo quân bài hoa về, giấu dưới lòng bàn tay để kiểm tra. Quân tháng 3 Gwang. Có một “viên đạn” không tệ, vậy thì ván này cứ bỏ bài thì hơn.
“Đi.”
Moo Kyung đặt một xấp tiền. Trưởng phòng Yang khẽ mỉm cười, tỏ vẻ phấn khích.
“Từ từ nâng tiền lên thôi.”
“Trưởng phòng Yang, anh cầm bài tốt à? Sao lại lộ liễu thế?”
Trưởng phòng Yang cười để lộ hàm răng vàng, đẩy đống tiền chất chồng gọn gàng vào giữa. Số tiền khá lớn nên động tác khá nặng nề.
“Tôi call và thêm năm trăm.”
“Wow, chắc anh ăn được con to thật. Vậy tôi cũng call.”
Độc Xà đếm xấp tiền rồi đặt năm xấp. Đến lượt Hong Ju, cậu ném bài ra.
“Tôi bỏ.”
Giờ đây là cuộc chơi của ba người. Hong Ju chia thêm mỗi người một quân bài nữa. Mọi người đều kiểm tra phần bài của mình, nhưng Moo Kyung không kiểm tra mà cứ thế đặt thêm tiền. Đống tiền chất giữa bàn tạo thành một gò đất khá dày.
“Call và năm trăm nữa.”
Hong Ju khẽ nhíu mày. Nếu cứ chơi liều như thế từ nãy đến giờ thì sẽ mất hết tiền. Tiền cược của Moo Kyung vẫn còn chất đống, nhưng chỉ một thoáng là mất hết.
“Ồ ô.”
Trưởng phòng Yang nhướn mày, kéo dài thời gian. Chính ông ta là người đã tăng tiền cược, nhưng không ai nao núng mà theo đến cùng, nên có thể thấy rõ ông ta đang tính toán.
“Mấy người làm sao thế. Hừm, sợ quá không dám theo. Bỏ!”
“Tôi call.”
Độc Xà cũng theo đủ số tiền cược mà Moo Kyung đã đặt. Sau một vòng, hai người lật bài. Lần này Moo Kyung là người lật bài trước.
“Gapo đấy.”
Quân tháng 7 cùng quân tháng 2. Tổng là 9 kkeut, được gọi là Gapo. Đây là một trong những kkeut cao nhất.
Anh chỉ kiểm tra một quân bài mà đã đặt cược cao như vậy ư? Không biết là gan to hay không có cảm giác. Nhưng đối thủ là Độc Xà đang tại vị nên không thể lơ là. Moo Kyung thì bình thản nhưng Hong Ju một mình căng thẳng dõi theo đầu ngón tay của Độc Xà.
“Aizz, 7 kkeut! Đáng lẽ ra có thể quét sạch rồi.”
Độc Xà lật từng quân bài hoa xuống, thở dài tiếc nuối. Ván này, tiền cược thuộc về Moo Kyung.
Anh gom những quân bài tản mát lại một chỗ rồi ra hiệu bằng cằm với Hong Ju. Ý là bảo cậu dọn dẹp tiền cược thay anh.
“….”
Cái này lại học được từ khi nào. Hong Ju cẩn thận sắp xếp đống tiền chất chồng giữa bàn trước mặt anh. Chẳng mấy chốc, một bức tường khá cao đã hình thành giữa hai người.
Tách tách, Moo Kyung bắt đầu xáo bài chậm rãi nhưng chính xác. Có lẽ vì không đeo găng tay? Hong Ju cảm thấy anh đã thành thạo hơn so với lần trước cậu thấy. Tuy nhiên, quân bài hoa vẫn trông nhỏ bé trong bàn tay to lớn của anh.
“….”
Bảo không phải Giám đốc mà tiền thì nhiều, bận rộn. Bảo không phải xã hội đen mà đánh đấm thì giỏi. Bảo không phải dân chơi, không có hứng thú mà lại biết xáo bài khá tốt. Thân phận thật của Moo Kyung là gì? Hong Ju liếc nhìn tay anh.
“Cậu nhìn tay tôi à?”
Tách tách. Moo Kyung cười nhẹ, tiếp tục động tác kéo quân bài kẹt ở giữa lên trên.
“Trên sòng bài không nhìn tay thì nhìn gì chứ?”
Hong Ju giả vờ sắp xếp tiền cược, chỉnh lại tư thế. Ngay lúc đó, Độc Xà cười đồng tình với lời của Hong Ju.
“Hong Ju, cậu đang sợ Giám đốc Moo Kyung rút bài dưới à? Ấy, có dân chơi chuyên nghiệp ở bên cạnh thì phải nghi ngờ tôi chứ!”
“Mày chẳng có gì đáng để mắt tới cả.”
Trưởng phòng Yang giả vờ trách móc nhưng xen lẫn sự thật. Rồi ông ta đột nhiên tu ừng ực phần bia còn lại. Rõ ràng là ông ta đang giả vờ nóng ruột. Khi Hong Ju yên lặng nhìn Trưởng phòng Yang, bàn tay của Moo Kyung bất ngờ xen vào tầm nhìn của cậu. Có nghĩa là bảo cậu Giri.
“Bỏ bài.”
Hong Ju dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào quân bài hoa. Đó là một động tác ngắn nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào tay cậu hồi lâu.
“Đi học thôi.”
Độc Xà ném một xấp tiền một triệu won vào giữa. Nghe vậy, mọi người đều đặt tiền cược. Đồng thời, Moo Kyung cũng chia từng quân bài. Mỗi người kéo quân bài của mình về và kiểm tra.
“Hừm, phải thấy ngôi sao thì mới ăn được tiền chứ.”
Độc Xà lẩm bẩm rõ to, kéo dài giọng điệu. Ngôi sao có lẽ là ý nói quân bài của tháng 10 có hình lá phong. Không biết hắn ta đang giả vờ cầm quân tháng 10 hay thật sự đã cầm được nó. Chắc chắn là Trưởng phòng Yang đã phản ứng.
“Đừng mơ mộng ăn được tiền, quân bài xấu thì mau bỏ đi.”
Trưởng phòng Yang giả vờ không nao núng, đẩy hai xấp tiền cao năm xấp vào. Tiền đổ ầm ầm chất chồng vào giữa.
“Vâng vâng, tôi xin call nhé?”
Độc Xà cười khẩy, đẩy số tiền tương tự. Bài của Hong Ju là tháng 10. Nếu Độc Xà cũng cầm quân tháng 10 thì khả năng cậu ra Jang tteng sẽ thấp. Vậy thì, quân bài tiếp theo không được là quân tháng 4. Vì sự kết hợp giữa quân tháng 10 với tháng 4 là một bộ bài cao hơn tất cả các kkeut khác.
*Jang tteng: bộ đôi mạnh nhất, 2 lá tháng 10
“Tôi cũng call.”
Sau khi tính toán sơ qua, Hong Ju bắt đầu đặt cược để thua.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.