Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 29
Sau đó, Hong Ju vẫn bận rộn dọn dẹp và làm những việc lặt vặt như bình thường. Thỉnh thoảng, cậu nói chuyện với mấy tên côn đồ, chào hỏi Độc Xà đang chơi bài. Vẫn không ngừng lén lút theo dõi Guppy. Đôi khi, khi đi ngang qua căn phòng cuối hành lang, cậu lại liếc vào bên trong.
"..."
Lần này Moo Kyung vẫn chỉ nhìn vào điện thoại. Cứ mỗi lần nhìn thấy anh như vậy, cậu lại tự hỏi anh đang xem cái gì. Tuy nhiên, Hong Ju thu ánh mắt lại rồi lặng lẽ quay đi.
"Lại đi à?"
Giọng nói của anh níu chân cậu. Hong Ju chậm rãi quay người lại, nhìn vào bên trong một lần nữa. Anh vẫn nhìn điện thoại, nhưng khóe môi lại nhếch lên.
"Gu Madam thì sao?"
"Đang chợp mắt một lát."
"Đúng là giỏi chịu đựng."
Moo Kyung cười khẩy, lần này đưa điện thoại lên tai.
"Ừ, Gu Madam."
Đầu Hong Ju đang nhìn xuống sàn bỗng ngẩng phắt lên. Chưa đầy 30 giây sau khi cậu nói ông đang ngủ. Anh cố tình gọi điện để làm phiền giấc ngủ sao?
"Có thể kiểm tra xem khoản nợ đã được trừ chưa? À, không phải cái đó."
Moo Kyung nhịp nhịp mũi chân đang bắt chéo. Đó là một thái độ bất cần, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài sang trọng cùng lịch thiệp của anh.
“Tôi không tin mấy tên cho vay nặng lãi lắm.”
Hong Ju vẫn đang nhìn chằm chằm vào mũi giày từ từ ngẩng đầu lên. Rõ ràng giọng nói có vẻ vui vẻ, nhưng khuôn mặt anh lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
Hong Ju chợt có linh cảm chắc chắn rằng thân phận thật của anh không phải vậy. Cái tên, nghề nghiệp, cùng cả việc anh đang lợi dụng cậu để theo dõi Guppy. Mọi thứ đều cảm thấy giả tạo, như thể được dàn dựng.
"Cảm ơn."
Moo Kyung cúp điện thoại, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
"Cậu đi đi."
"...Vâng."
Giám đốc Moo Kyung thật sự là một người kỳ lạ và khó hiểu. Tối qua, anh lật áo choàng như muốn cưỡng hiếp cậu, cọ xát phía dưới rồi lắc lư. Vậy mà hôm nay, anh lại như đang trả thù cho cậu, từ từ chọc tức Guppy rồi quan tâm đến khoản nợ của cậu.
"..."
Guppy với mái tóc rối bời, thở hổn hển chạy từ cuối hành lang đến. Tập tài liệu trong tay ông rất quen thuộc với Hong Ju. Đó là giấy vay nợ đã trói buộc cậu ở đây, cùng tờ giấy ghi chi tiết các khoản lãi đã thanh toán trong 15 năm qua.
Guppy giấu những tài liệu đó trong két sắt, mỗi vài tháng một lần, chỉ cho phép cậu xem trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy 10 phút. Hong Ju mỗi lần đều phải lợi dụng "khoảnh khắc" đó, mở to mắt kiểm tra xem lãi suất có được trừ đúng cách hay không.
"Tránh ra, tránh ra."
Guppy vội vàng xua tay. Hong Ju ép người vào tường đứng, Guppy lướt qua cậu, tạo ra một luồng gió.
"..."
Giám đốc Moo Kyung là một người khó đoán, nhưng điều này thì chắc chắn. Nếu ở bên cạnh anh, chắc chắn cậu có thể thoát khỏi sòng bạc. Dường như ngày giải tỏa cơn khát đã chịu đựng bấy lâu đang đến rất gần.
"Chú ơi. Cho tôi một chai Bacchus mát lạnh."
Nghe lời nói từ phía sau, Hong Ju gật đầu.
"Vâng."
Cậu đi về phía không gian được ngăn cách bằng vách ngăn phía sau bàn. Thao tác đổ hai chai Bacchus vào cốc giấy rồi lấy đá từ tủ lạnh nhỏ bỏ vào trông thật chán nản. Cậu đặt cốc lên khay, đi về phía căn phòng ở giữa hành lang.
"Bacchus đây ạ."
"À ừ. Cảm ơn, cảm ơn."
Người đàn ông ném mấy tờ tiền lên góc bàn một cách hờ hững. Số tiền nhiều hơn nhiều so với giá Bacchus, có vẻ như là tiền boa. Hong Ju cúi đầu chào người đàn ông không thèm nhìn mình, rồi nhét tiền vào túi áo khoác.
"Chú ăn mặc sành điệu thế? Kiếm được nhiều tiền rồi sao?"
Một người đàn ông đang cầm bài phía sau bất ngờ lên tiếng. Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hong Ju.
"Đúng đấy. Đồ hiệu có khác."
Tiếng cười khúc khích đầy giễu cợt ngày càng lớn. Giờ đây, dù bị đối xử như vậy, cậu cũng không còn cảm thấy nhục nhã. Trong đầu cậu chỉ còn lại những tính toán xem phải nhận thêm bao nhiêu tiền boa nữa để có thể xóa nợ.
"Cái đó chắc gì là thật."
"Thế à? Đồ giả dạo này cũng trông giống thật ghê."
Dù giọng điệu rõ ràng là chế nhạo, Hong Ju vẫn không thay đổi biểu cảm, chỉ cúi đầu chào. Cậu định bước ra hành lang, bỏ lại sau lưng những tiếng chế giễu liên hồi thì người đàn ông vừa nãy lại gọi Hong Ju dừng lại.
"Mà sao không thấy Guppy đâu nhỉ? Lâu rồi không thấy mặt ông ta."
"Để tôi gọi ông ta đến nhé?"
"Ừ. Bảo là Chủ tịch Kim của quán net."
"...Vâng."
Chủ tịch Kim của quán net. Hong Ju cố nén cười trước cái danh xưng buồn cười đó, không ngoảnh đầu lại mà bước ra khỏi phòng. Dù chỉ là bước qua ngưỡng cửa, vì phòng không có cửa. Cậu có cảm giác như lồng ngực đang bị đè nén bỗng được giải tỏa một chút.
Hong Ju không đi tìm Guppy ngay mà quay bước về phía cuối hành lang.
"Không phải là hoàn toàn ngu ngốc đâu. Nên mới chịu đựng được vài năm như vậy."
Anh đang nói chuyện điện thoại sao? Hong Ju khẽ liếc vào bên trong. Ngay lập tức, ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Moo Kyung đang nhìn chằm chằm ra cửa. Anh đổi tay cầm điện thoại rồi lấy điếu thuốc lá trên bàn. Thế rồi anh dùng bật lửa Zippo gõ nhẹ vào đầu lọc trắng tinh.
"Vì Gyu-o làm việc khôn khéo. Có nhiều người nhìn vào."
Moo Kyung hất cằm về phía Hong Ju đang đứng trơ trọi. Anh ngậm đầu lọc trắng tinh kẹp giữa ngón tay đeo găng đen, lại nhướng mày một lần nữa.
"..."
Anh ta muốn mình châm lửa sao? Hong Ju vô thức bước vào trong. Khi cậu cầm bật lửa Zippo trên bàn, anh nghiêng đầu sang một bên. Trán phẳng cùng sống mũi cao thẳng. Có lẽ vì anh đang cúi mắt, nên mí mắt đôi chỉ nằm ở bên trái vẫn còn là một vệt mờ nhạt.
Khuôn mặt nhẵn nhụi không hề hợp với sẹo hay bạo lực. Hong Ju chợt nhớ lại đường nét của vết sẹo mà cậu đã chạm vào bằng đầu ngón tay vào lúc rạng sáng.
"Dù mất thời gian nhưng không có gì chắc chắn hơn cái này. Tiết kiệm tiền cũng tốt mà, đúng không?"
Xì. Ngọn lửa bùng lên từ bật lửa. Đầu lọc cháy xèo xèo. Khi làn khói trắng cuộn lên dài, anh chậm rãi thở ra.
"Cũng có thứ để giải trí rồi."
Trong tầm nhìn bị khói che khuất, có một ánh mắt rõ ràng đang nhìn tới. Giải trí. Moo Kyung đã gọi hành động của anh với cậu tối qua là giải trí. Ký ức về buổi rạng sáng mà cậu cố tình che giấu lại ùa về. Hơi thở hổn hển khi cơ thể va chạm mạnh. Bàn tay cưỡng chế kích thích, lắc lư và cọ xát phía dưới dù cậu có cố ngăn cản thế nào đi nữa. Cả tinh dịch ép vào bụng dưới rồi chảy dài xuống đùi.
"..."
Moo Kyung đóng nắp bật lửa thay cho Hong Ju đang ngẩn người. Tách, tiếng động nhỏ khiến cậu bừng tỉnh như thoát khỏi thôi miên. Và rồi cậu vội vàng quay người, không ngoảnh lại, rời khỏi phòng.
"Mình đang nghĩ cái gì thế này."
Cậu cứ liên tục đi đến căn phòng cuối hành lang, chỉ là muốn nhìn Moo Kyung rồi tưởng tượng về tự do. Vì anh là hy vọng duy nhất trong cái sòng bạc đáng ghét này.
Nhưng trong tình trạng này, cậu nghĩ tốt hơn hết là không nên đến đó nữa. Để xua đi những ký ức về buổi rạng sáng cứ hiện lên trong đầu, Hong Ju liên tục lắc đầu cùng dụi mắt.
Hong Ju đi thẳng đến bàn, hỏi người đàn ông đang ngồi chiếm ghế.
"Guppy ở phòng trong ạ?"
"Ừm. Ông ta vừa vào lúc nãy."
Đó là một trong những nhân viên mà Moo Kyung đã cài vào. Hai nhân viên mà anh đưa đến có chút đặc biệt. Ở sòng bạc chật hẹp, bẩn thỉu, người ra người vào cũng rõ ràng như vậy, không hiểu sao họ lại cảnh giác đến thế. Khác với tên côn đồ Choi thường xuyên nhìn điện thoại, hút thuốc rồi làm những chuyện vớ vẩn, hai người này chỉ quan sát xung quanh. Họ hoàn toàn không nói chuyện riêng tư.
"Vâng."
Hong Ju đi ngang qua người đàn ông đang ngồi thẳng tắp, đi về phía căn phòng có két sắt. Khi ngủ, nếu có tiếng bước chân hơi lớn một chút là ông sẽ làm ầm lên, nên Hong Ju đành phải cố gắng đi nhẹ nhàng.
"...Thử xem sao."
Đó là giọng của Trưởng phòng Yang. Tiếng thì thầm vọng ra từ cánh cửa đóng hờ. Đôi giày thể thao cũ kỹ của Hong Ju dừng lại khi cậu vừa định bước vào.
"Cứ cài hết lũ của bọn nó làm nhân viên bảo vệ là được."
Bản năng mách bảo có chuyện gì đó đang được âm mưu, cậu lặng lẽ dựa vào tường. Lại âm mưu chuyện gì mà thì thầm như thế? Cậu dồn hết sự tập trung vào khe cửa hẹp.
"À, nhưng mà gia thế của nó khá mạnh đấy. Nếu chuyện vỡ lở thì rắc rối to. Bọn trẻ con đó có đủ khả năng xử lý một cách im lặng không?"
"Chỉ cần có dấu vết ra vào đây là trò chơi kết thúc. Có bao nhiêu kẻ phát điên vì cờ bạc mà làm đủ trò rồi bị đâm dao chứ?"
Cậu nhặt nhạnh được vài từ khóa. Hong Ju lặng lẽ chớp mắt, suy nghĩ. Dù không nói rõ tên ai, nhưng cậu ngày càng chắc chắn rằng hai người họ đang nói về giám đốc Moo Kyung.
"Mẹ kiếp, không biết nữa. Chắc sẽ có đứa chịu đòn thay thôi. Dù sao thì thằng nhiều tiền đó đã gặp nhầm người rồi, khạc, phì!"
Hong Ju cố ý tạo tiếng bước chân, rồi bước đi. Sau đó, cậu giả vờ trượt tay vài lần rồi mở cửa.
"Sửa cái cửa này đi."
"Gì, gì vậy? Mày đến từ lúc nào?"
"Vừa đến thôi. Có ông Chủ tịch Kim của quán net tìm Guppy ở phòng số 3."
Guppy với mái tóc rối bời, từ từ đứng dậy. Nhìn cái kiểu nhét áo sơ mi vào quần rồi chỉnh sửa qua loa, có vẻ như người đó không phải là một quý ông giàu có gì.
"Ha, chết tiệt. Ra vào như điên."
Đã chuyển lời xong, giờ cậu phải quay lại với Moo Kyung. Cậu phải báo cho anh biết về những chuyện Guppy cùng Trưởng phòng Yang đang âm mưu.
"Hong Ju, mày đi thu tiền đi."
Tuy nhiên, giọng nói của Trưởng phòng Yang đã níu chân cậu lại.
"Bây giờ ạ?"
"Đúng vậy, thằng ranh con. Mày thu tiền theo giờ giấc từ khi nào? Có thằng giám đốc Moo Kyung chống lưng là mày vênh váo quá rồi, hả?"
Đúng vậy. Khi nào thì những kẻ đó lại nhân nhượng mà cho cậu đi thu tiền theo giờ giấc chứ. Đôi giày thể thao đang lấp ló ở ngưỡng cửa lại bước vào phòng.
"Tôi phải đi đâu?"
Trong lúc đó, Guppy đã chỉnh trang qua loa đi ngang qua Hong Ju. Ông nắm chặt phía trên mông cậu. Tuy nhiên, chiếc áo khoác dài đến bắp chân nên tay ông không thể chạm vào mông như trước.
"Mặc đồ đắt tiền thế này cơ à. Mày tự ấm một mình thì vui lắm sao? Hả?"
Guppy vỗ bốp vào gáy tròn của cậu. Đầu cậu chúi về phía trước, tóc cậu đổ xuống. Hong Ju lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà còn in dấu vết của tấm thảm bị gỡ ra. Guppy lẩm bẩm chửi rủa rồi đi xa dần.
"Địa chỉ đây. Thu 300 triệu đến ngày mai."
Trưởng phòng Yang đưa một tấm chứng minh thư có dán tờ giấy ghi chú. Hong Ju kiểm tra địa chỉ đầu tiên. Nếu đi xe thì không xa lắm, nhưng đi bộ thì khá xa. Phải đi bằng gì đây? Hong Ju tính toán số tiền sẽ được trừ nếu cậu bị đánh đập trong quá trình thu tiền. Chỉ có 150.000 won.
"..."
Tốt hơn hết là đi bộ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.