Sampal - Chương 30

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 30

“Giám đốc Moo Kyung bảo tôi mang bia đến. Tôi chỉ mang đến rồi về thôi.”

“Ờ, đi cùng đi. Đi trước đi.”

Hong Ju cầm hai lon bia không được sai, đi về phía căn phòng cuối hành lang. Trưởng phòng Yang đã bám theo không rời dừng lại ở một vị trí khuất tầm nhìn từ trong phòng, rồi đẩy lưng Hong Ju.

‘Vào đi.’

Đôi môi nứt nẻ ra lệnh không thành tiếng. Đôi giày thể thao cũ kỹ ngần ngừ bước qua ngưỡng cửa. Moo Kyung liên tục xoa gáy như thể đang đau. Anh nhận ra tiếng động, chỉ đảo mắt nhìn Hong Ju. Đôi mắt đen láy nhìn cậu đang đứng ngượng ngùng cùng những lon bia trong tay.

“Hai lon là được chứ ạ?”

Hong Ju nhanh chóng lên tiếng trước khi Moo Kyung kịp nói gì, khẽ đảo mắt sang bên. Anh tựa người vào lưng ghế, khẽ nhếch môi.

“Một lon là đủ rồi. Cho tôi uống bia rồi lại định làm gì tôi nữa à?”

Đó là một lời nói vớ vẩn nhưng cũng là một lời đáp trả nhanh nhạy. Hong Ju đặt lon bia xuống bàn, rồi thò điện thoại ra khỏi túi áo trước. Moo Kyung lần lượt nhìn điện thoại cùng Hong Ju.

“Vậy thì tôi để lại một lon thôi nhé.”

Anh kéo hai lon bia về phía mình, rồi nhìn Hong Ju.

“Cậu có cái thói xấu đó đấy. Cho rồi lại lấy lại.”

Hong Ju nuốt khan thay cho câu trả lời. Vì đó là điều anh đã nói hôm qua, nên mặt cậu tự nhiên nóng bừng.

“Tôi phải đi làm việc vặt, tôi đi đây.”

Hong Ju vội vàng quay người để che đi vẻ bối rối. Từ phía sau lưng, tiếng cười khúc khích liên tục vọng đến. Khi cậu rời khỏi phòng, Trưởng phòng Yang đang lén nghe cuộc trò chuyện nhìn Hong Ju với ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi đi thu tiền đây.”

“Đi nhanh đi.”

Cậu bỏ lại tiếng giục giã phía sau rồi rời khỏi sòng bạc.

***

[Giám đốc đang bị âm mưu đó. Hình như bọn họ định lôi kéo xã hội đen vào.]

Chỉ sau khi đi được một quãng xa sòng bạc, cậu mới có thể nhắn tin cho Moo Kyung. Có lẽ vì anh đã sạc pin cho cậu nên pin điện thoại đầy căng. Nhờ vậy mà cậu yên tâm kiểm tra màn hình điện thoại mấy lần.

Tuy nhiên, không có tin nhắn trả lời. Ngay cả khi cậu bị đánh bầm dập vì tên khách không mời mà đến vào lúc rạng sáng, cả khi cậu nhặt số tiền bị ném xuống sàn.

"Chắc anh ta đã xem tin nhắn rồi."

Hong Ju ghé tạm vào cây ATM gần sòng bạc. Sau khi nộp 300 triệu won đã thu được vào tài khoản của Trưởng phòng Yang rồi đi ra, bầu trời đã chuyển sang màu xanh thẫm từ lúc nào không hay. Đã đến lúc bình minh.

Hong Ju vẫn kiểm tra màn hình không có bất kỳ tin nhắn trả lời nào lại bấm bàn phím.

[Nếu có bọn xã hội đen tham gia thì sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất là anh không nên đến đây một thời gian.]

Hong Ju bấm nút gửi, rồi quay đầu nhìn chiếc áo khoác của mình. Vết bùn bám trên bắp chân đã khô lại một phần. Hong Ju dùng lòng bàn tay lạnh buốt phủi phủi chiếc áo khoác. Vì là đồ đắt tiền nên nó chắc chắn khác biệt so với chiếc áo cậu từng mặc. Nó ấm áp đến mức đổ mồ hôi, và dù có ngã hay bị đánh cũng không đau lắm. Vì vậy cậu càng nâng niu nó hơn. Trước đây, cậu không quan tâm dù nó có bị cháy do tàn thuốc hay bị xẹp, nhưng giờ thì khác.

"Phải lau bằng nước thôi."

Hong Ju vội vã bước vào con hẻm quen thuộc. Chỉ mất chưa đầy 5 phút để đến sòng bạc. Xe của Moo Kyung vẫn còn ở đó.

"Vẫn còn ở đây."

Cậu nghĩ mình phải hỏi xem anh có xem tin nhắn chưa, rồi vội vàng bước vào tòa nhà. Trưởng phòng Yang khoanh tay đứng nhìn hành lang.

"Tôi đã thu tiền và nộp rồi."

"Này, sao mày không nghe điện thoại?"

Trưởng phòng Yang trừng mắt, gầm gừ. Hong Ju lấy điện thoại từ túi áo đối diện ra.

"Hả?"

Có nhiều cuộc gọi nhỡ. Bình thường cậu để chế độ rung nên không thể không biết khi có cuộc gọi đến. Mà vốn dĩ cậu cũng không mấy khi động vào điện thoại, nên lẽ ra nó phải rung. Sao lại ở chế độ im lặng? Hong Ju đang nghiêng đầu thắc mắc thì Trưởng phòng Yang đã thô bạo nắm lấy mũ áo khoác của cậu.

"Mày, cái thằng khốn này! Tao đã bảo phải nhanh nhẹn nghe điện thoại rồi mà! Thôi, đi nhanh đi, mày nói là mày muốn đi!"

"Vâng?"

Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị kéo đi một cách thô bạo.

"Mày nói là mày muốn đi thu tiền. Để trừ nợ. Nói thế, hiểu chưa?"

Trưởng phòng Yang lặp lại những lời đó vài lần, rồi đẩy Hong Ju vào căn phòng cuối hành lang. Bên trong, Guppy cùng giám đốc Moo Kyung đang ngồi đối mặt.

"Ô, đến rồi à. Hong Ju! Bộ dạng cậu..."

Hong Ju khẽ cúi đầu nhìn bộ dạng mình. Dù chiếc áo khoác có hơi bẩn một chút nhưng cũng không khác gì bình thường. Khuôn mặt sưng vù xanh tím cùng vết thương đã lành lại nứt ra cũng giống hệt bình thường.

"Tôi có đổ tiền vào thì sao? Cậu cứ làm mặt mũi be bét thế này thì làm sao?"

"À, cái đó... Thấy chưa, Goo Hong Ju! Đã bảo không cần đi thu tiền mà sao lại cứ đi!"

Guppy đang ngồi nửa vời trên ghế dậm chân thịch một cái. Kẻ mà họ luôn dựng làm lá chắn là Goo Hong Ju.

"Cậu nói là cậu muốn đi sao?"

Moo Kyung nhịp chân, nâng cao giọng. Cậu nên trả lời như thế nào đây? Từ tầm nhìn lệch đi, cậu cảm nhận được ánh mắt dữ tợn của Guppy.

"...Vâng."

Làm bia đỡ đạn thì dễ chịu hơn. Tiếng bật lon bia vang lên bên tai Hong Ju đang cúi đầu. Cậu cũng cảm nhận được tiếng lau miệng lon khe khẽ.

"Goo Hong Ju có vẻ thích bị đánh đập thì phải. Gu Madam đã huấn luyện cậu ta như vậy sao?"

Moo Kyung nhìn Guppy rồi uống bia. Yết hầu của anh khi nuốt chất lỏng đặc biệt nổi bật trong mắt cậu. Guppy với khuôn mặt cứng đờ, gượng gạo cười.

"...Haha."

"Tôi chỉ hỏi thôi, Gu Madam. Sao lại khó khăn thế?"

Dù giọng điệu có phần thờ ơ, nhưng Guppy chỉ lau mồ hôi lạnh trên trán. Moo Kyung lặng lẽ nhấp bia, còn ông thì nuốt khan. Không biết cuộc trò chuyện nào đã diễn ra mà không khí lại lạnh lẽo đến thế. Hong Ju bị đè nén bởi bầu không khí nặng nề, không thể hé môi nửa lời.

Moo Kyung uống cạn lon bia, đặt mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng động lớn. Rồi anh dùng một tay bóp nát lon nhôm. Có lẽ dính bia, anh vẩy tay vài lần, nước bắn tung tóe.

"Việc tính toán còn chưa xong lại cứ tự ý động chạm vào vật thế chấp mà không được sự cho phép của tôi, thì vật thế chấp đó không còn ý nghĩa nữa."

Anh dùng đầu ngón tay đẩy lon bia bị bẹp dí, nó rơi xuống đùi Guppy. Trên bàn, một vệt ẩm ướt dài do bia chảy ra từ lon.

"Đừng có làm bừa bãi. Tôi nói cho biết vì hình như ông không biết cách sử dụng vật thế chấp."

"...Vậy thì."

Dù cố tỏ ra bình thản trả lời, nhưng Guppy vẫn dùng tay quạt quạt vào khuôn mặt đỏ bừng. Có vẻ như lòng tự trọng của ông đã bị tổn thương rất nhiều.

"Goo Hong Ju, cậu cũng hiểu rồi chứ?"

Lời nói sắc bén cũng hướng về phía Hong Ju đang đứng yên. Cậu gật đầu. Mỗi lần cúi đầu, gáy cậu lại cứng đờ.

"Không hiểu thì phải tự học hỏi. Không học thì sẽ phải làm việc khi người khác ngủ như Gu Madam đó. Hiểu chưa?"

Hong Ju khẽ nhìn Guppy. Trong đôi mắt đục ngầu của ông, ngọn lửa đã bùng lên.

"Giám đốc Moo Kyung, sao lại nói những lời làm tôi phật lòng thế..."

"Trả lời?"

Moo Kyung lạnh lùng cắt ngang lời Guppy, nhướng mày. Hong Ju nhìn anh, định gật đầu, nhưng vì vai cậu đau nhức nên cậu đành phải hé môi.

"...Vâng."

"Ra ngoài đi."

Anh xua tay như thể đang khó chịu. Hong Ju đang đứng nhìn, lặng lẽ quay người lại. Cậu vừa định bước qua ngưỡng cửa thì lại dừng lại khi nghe thấy giọng Moo Kyung.

"Gu Madam, có thể gọi một người lái xe hộ được không?"

"À, ừ. Đợi một chút."

Anh chỉ quen sai bảo chứ ít khi tự làm. Chắc sẽ loay hoay một lúc lâu... Nhưng Hong Ju không xen vào mà lập tức rời khỏi phòng. Trưởng phòng Yang nhìn vết thương của cậu với ánh mắt khó chịu.

"Ôi, phiền phức quá, mẹ kiếp. Mua thuốc mà bôi vào đi."

Trưởng phòng Yang lấy vài tờ tiền 10.000 won từ ví ra, ném vào ngực Hong Ju, rồi lập tức rời khỏi hành lang. Những tờ tiền bay lất phất rồi rơi xuống sàn một cách vô lực. Phía sau, tiếng Guppy gọi người lái xe hộ vang lên. Hong Ju cúi gối đau nhức, nhặt những tờ tiền lên.

"..."

Đây là lần đầu tiên cậu nhận được những thứ như thế này trong suốt 15 năm lăn lộn ở sòng bạc. Dù là tiền, hay lời nói bảo bôi thuốc. Nếu họ làm sớm hơn một chút, nếu họ đối xử với cậu tử tế hơn một chút, thì cậu đã không phải mang theo chiếc điện thoại mà Moo Kyung đã cho. Vị máu trong miệng cậu thật cay đắng.

Sau khi mặt trời mọc, Moo Kyung rời khỏi sòng bạc. Không khí ồn ào của sòng bạc cũng dần lắng xuống. Hong Ju tan làm cùng với tên côn đồ và Độc Xà, nhưng Guppy cùng Trưởng phòng Yang nói rằng họ ở lại sòng bạc để nói chuyện. Dù không nghe cũng có thể đoán được đại khái họ sẽ nói chuyện gì.

Sau ngày đó, Moo Kyung không còn đến sòng bạc nữa.

"Hôm nay cũng vậy sao?"

"Vâng, anh ấy không đến. Ông có nhận được liên lạc nào không?"

Độc Xà vươn vai, ngáp dài một cái. Guppy nhấp cà phê trong cốc take-away, ngồi xuống ghế.

"Ừ. Bảo là sắp cùng nhau xem xét việc xây dựng, mà sao lại đổi ý rồi."

"Chắc anh ấy có việc bận gì đó."

"Có kinh doanh gì đâu mà bận rộn thế?"

Trước mặt người đó thì không nói gì, nhưng lại liên tục phàn nàn về Moo Kyung đã không còn đến nữa. Đó không phải là những lời dễ nghe, nên Hong Ju cứ sờ sờ tai mình, chỉ nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.

"Có cần đi thu tiền không ạ?"

"Câm mồm. Thu tiền hay gì đó, một thời gian nữa cứ im lặng mà ẩn náu đi!"

Tiếng gầm gừ vang vọng khắp hành lang. Ngay cả với cậu chỉ còn một bên tai lành lặn cũng thấy ồn ào như vậy. Không biết những người khác sẽ thế nào.

"Tao muốn đè bẹp nó luôn, nhưng tao đang cố nhịn đấy."

Lý do duy nhất Guppy nhịn là vì Moo Kyung đã bảo ông không được động vào vật thế chấp. Hong Ju kéo ghế đứng dậy rồi cậu cầm chổi, tìm những căn phòng trống để dọn dẹp. Dù sao thì, không chạm mặt Guppy sẽ là cách tốt nhất để không bị chọc tức.

"Sao mấy ngày nay Guppy lại như thế nhỉ?"

"Không biết."

Ngay cả một tên côn đồ vô tâm cũng hỏi như vậy thì Guppy có vẻ thật sự lạ lùng trong mắt người khác. Khi cậu đang nói chuyện nhỏ giọng với tên côn đồ, Độc Xà đi đến với dáng đi cà lơ phất phơ.

"Hong Ju. Cậu đã bôi thuốc chưa?"

"À, rồi."

Tất nhiên là nói dối. Hộp thuốc mà Độc Xà đã mua cho cậu vẫn nằm yên trong ngăn kéo bàn.

"Thằng nhóc này không chịu bôi thuốc đâu. Dù tôi đã cằn nhằn mãi là sẽ để lại sẹo nhưng không ăn thua. Đúng là cái đồ cứng đầu."

"Đúng vậy đấy. Ít nhất cũng phải đỡ sẹo chứ."

Không khí mà mọi người đang nói về cậu với những lời nói giống như lo lắng thật sự rất khó xử. Hong Ju mò mẫm cho đến khi dái tai đỏ bừng, rồi bỏ đi luôn. Không có sẹo thì có gì khác biệt đâu? Những lần bị đánh mà không ai thấy có biến mất không? Tất cả đều là những hành động vô ích mà thôi.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo