Sampal - Chương 34

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 34

Suốt quãng đường đi, Moo Kyung vẫn thản nhiên ra lệnh đủ thứ. Hong Ju cứ ngơ ngác, nửa nghe nửa bỏ ngoài tai. Dường như nhận ra điều đó, anh đột nhiên đập mạnh vào vô lăng.

“Đã hiểu rõ chưa?”

Trước câu nói gắt gỏng, Hong Ju giật mình co rúm người. Cậu vội vàng quay đầu về phía ghế lái. Tuy nhiên, cậu chỉ dám liếc nhìn móng tay của Moo Kyung đang nắm chặt vô lăng chứ không dám đối mặt với ánh mắt của đối phương.

“…Tôi đã nghe rồi.”

Vẻ do dự của cậu cho thấy rõ ràng cậu không tập trung vào cuộc trò chuyện. Khuôn mặt đờ đẫn như người mất hồn. Nhìn xuống biểu cảm ngốc nghếch đó, Moo Kyung bật cười khẩy. Anh nghĩ thật nực cười khi Gu Madam còn làm những điều tồi tệ hơn, vậy mà chỉ một nụ hôn thôi đã khiến Hong Ju ra nông nỗi này.

“Hãy nói là cậu đã tìm được kẻ đã cuỗm tiền đầu tư rồi bỏ trốn. Và nói rằng cậu đã chặt một ngón tay của nó.”

“Ngón tay ạ?”

“Ngón tay nào của Gu Madam bị mất ấy nhỉ? Tay phải hay tay trái?”

Dù nói ra những lời tàn nhẫn, anh vẫn khẽ cười, trông có vẻ khá vui vẻ. Hong Ju cố gắng phớt lờ ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào môi mình rồi trả lời.

“Ngón út bên phải.”

“Vậy thì nói là chặt ngón út tay phải. Cắt phập một cái.”

Anh duỗi thẳng ngón trỏ cùng ngón giữa, chụm lại như kéo cắt.

“…”

Hong Ju chậm rãi gật đầu. Chắc chỉ có Giám đốc Moo Kyung là có thể nói những điều như vậy mà vẫn bình thản.

Moo Kyung vốn là người dẫn dắt cuộc trò chuyện, nhưng giờ đây bầu không khí lại càng nặng nề hơn. Đó là do Hong Ju đã thể hiện rõ sự khó chịu của mình. Cậu hoàn toàn tập trung vào cảnh vật đang lướt qua nhanh chóng bên ngoài cửa sổ.

Tách, tách. Hong Ju chớp mắt trước tiếng động khẽ khàng rồi cẩn thận quay đầu lại. Moo Kyung đang búng ngón tay vào tai trái của cậu. Anh lại cố tình đập mạnh đầu ngón tay vào tai thêm một lần nữa, nhưng vành tai Hong Ju chỉ cảm thấy một cái chạm nhẹ.

“Điếc rồi à? Còn nợ bao nhiêu?”

“Bây giờ chắc còn hơn 900 triệu một chút.”

900 triệu. Hong Ju nuốt âm thanh đó vào trong miệng. Số nợ giảm nhanh chóng với tốc độ chưa từng có là nhờ người đàn ông trước mặt. Có vẻ như ngày số nợ giảm đi một nửa, vốn tưởng chừng xa vời, cũng không còn xa nữa.

“Hôm nay, tiền thu được để cậu quyết định nhé.”

“Sao ạ?”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi ra viện, ánh mắt của hai người thực sự giao nhau. Moo Kyung nghiêng người về phía vô lăng. Theo chuyển động đó, đôi mắt đen của cậu cũng chậm rãi đảo đi. Anh dùng ngón trỏ thẳng tắp chỉ về hướng 11 giờ.

“Đến đó thì 100 triệu. Đi thẳng đến sòng bạc thì 50 triệu.”

Hong Ju nghiêng đầu nhìn tòa nhà mà Moo Kyung chỉ. Tòa nhà lớn và sang trọng đó không hề xa lạ. Đó chính là khách sạn mà cậu cùng Moo Kyung đã ở cùng nhau cách đây không lâu.

Hong Ju vội vàng ngồi thẳng dậy, lưng áp sát ghế.

“50 triệu ạ.”

“Haha.”

Moo Kyung nhún vai, cười lớn. Âm thanh trầm thấp lan đến tận vành tai Hong Ju.

“Chưa đến mức khó chết nhỉ? Vẫn còn tỉnh táo để lo xa đấy.”

Khi đèn tín hiệu chuyển màu, Moo Kyung nhấn mạnh ga. Chiếc xe lao đi như tên bắn, Hong Ju ngả sâu vào ghế.

“…”

Sau đó, thỉnh thoảng ánh mắt của Moo Kyung lại chạm vào gương mặt cậu. Nó dai dẳng đến mức khiến Hong Ju cảm thấy khó chịu ngay cả khi nuốt nước bọt hay thở. Giá như có thể đến nơi nhanh chóng rồi hòa mình vào sự hỗn loạn của sòng bạc. Nhưng Moo Kyung lại lái xe vòng vo trong khu phố ít xe cộ, đi rất chậm.

“Tuyết rơi rồi.”

Hong Ju nói câu đó với ý định đánh lạc hướng, nhưng Moo Kyung dường như không quan tâm đến việc tuyết rơi hay mưa gió.

“Thì sao?”

Dù cậu vốn nghĩ đây không phải là đối tượng dễ nói chuyện, nhưng Moo Kyung lại là một người càng tìm hiểu càng khó hiểu. Cuối cùng, trong xe lại tràn ngập sự im lặng khó xử.

Sau đó, họ vẫn đi lòng vòng một lúc lâu, đủ để ngắm nhìn cảnh tuyết rơi thỏa thích. Khi tuyết đã phủ trắng đường, chiếc xe chở hai người mới đi vào con hẻm có sòng bạc. Vừa bước xuống xe, tiếng ồn ào đã vang lên.

“Cái sòng bạc này sao không có lấy một phút yên tĩnh vậy trời.”

Moo Kyung nắm chặt chiếc găng tay đã cất trong túi, vỗ vỗ vào lòng bàn tay. Có lẽ vì anh rất sợ lạnh nên luôn đeo chiếc găng tay đó khi ở sòng bạc. Hong Ju liếc nhìn bàn tay to lớn đang đeo chiếc găng tay da cứng đờ rồi đi lên cầu thang trước.

***

“Tao nghe đồn rồi! Tao nghe rất rõ tin đồn nó sẽ quay lại đây! Thằng khốn đó nếu bị bắt, tao sẽ lấy lại tất cả tiền của tao, hiểu không?”

“Ôi, ông ơi. Bình tĩnh nào.”

“Buông ra, có buông ra không? Đồ khốn nạn, sao mày dám chạm tay bẩn thỉu vào tao?”

Ngay trước mắt là tên côn đồ cùng một người đàn ông lớn tuổi đang xô xát ở lối vào hành lang. Người đàn ông hói đầu gần hết tóc đang cực kỳ kích động. Hong Ju bị khí thế của ông ta áp đảo, cậu đứng im lặng, nín thở. Phía sau lưng cậu là tiếng giày da của Moo Kyung.

“Mày tưởng tao không nghe thấy tin tức khi mày ẩn mình trong cái xó này chơi bài bạc sao? Đồ khốn nạn, các người giỏi lắm à? Nhưng tao cũng đã từng là một thằng có số má đấy, hiểu không!”

“Giám đốc.”

“Này, mày cút đi và bảo thằng Guppy ra đây! Guppy!”

Không biết có phải vì say rượu hay không, người đàn ông lảo đảo bước về phía bàn làm việc. Nhân viên đang ngồi ở đó nhận thấy nguy hiểm liền đứng dậy lùi lại hai ba bước.

“Cái gì vậy, chết tiệt. Mày ghê tởm tao à? Né tao à? Hả?”

“Thật sự sao lại thế này chứ, ông! Ông gây ồn ào như vậy thì tôi cũng hết cách rồi!”

Dù tên côn đồ to con ra tay mạnh mẽ, ông ta vẫn cứng đầu. Giờ thì ông ta bắt đầu ném đồ đạc trên bàn rồi gào thét.

“Ra đây! Thằng Guppy khốn nạn! Thằng khốn này, nó đã dụ dỗ tao nên tao mới cầm bài! Vì thằng đó mà tao ra nông nỗi này!”

Đồ đạc lộn xộn vung vãi khắp sàn. Một bộ bài mới chưa bóc vỏ bay đến chân Hong Ju. Cậu vội vàng lùi lại rồi va vào Moo Kyung đang đứng ngay phía sau.

“À, xin lỗi.”

Moo Kyung chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Hong Ju. Ánh mắt ngột ngạt khiến cậu quay đi, nhưng cậu vẫn thấy môi Moo Kyung khẽ động đậy. Cậu không tự chủ mà nhìn vào khóe môi anh.

“Thế này mà vẫn không phải là quyến rũ sao?”

Đó là một giọng nói dịu dàng, như thì thầm những lời yêu đương của một cặp tình nhân. Nụ hôn thô bạo như bạo lực lại hiện về trong tâm trí Hong Ju. Cậu vội vàng ngẩng đầu lên, giữ khoảng cách một chút với Moo Kyung. Tiếng cười khẩy vang lên từ phía trên đầu.

“Để tao chết hết đi, hả? Dù sao thì gia đình cũng tan nát rồi, cuộc sống cũng chẳng còn gì để tiếc nuối, đồ khốn nạn!”

Người đàn ông cầm chiếc kéo lớn, vung lưỡi kéo sắc bén lên không trung, mắt long lên sòng sọc. Những người đang đứng xem ở hành lang bắt đầu xôn xao. Tên côn đồ đang lộ vẻ khó xử cũng chỉnh lại tư thế, bắt đầu tìm sơ hở của ông ta.

“Tất cả nhân viên đều tập trung ở đây. Cả những thằng bọ chó bám víu đòi nợ nữa, hả? Chỉ cần thằng Guppy đến là tao sẽ tiễn chúng mày đi đoàn tụ cho vui!”

Vụt, lưỡi kéo sắc lẹm lướt qua Hong Ju như một nhát cào. Cậu nhanh chóng lùi lại. Có lẽ do phản lực từ cú vung tay mạnh mẽ, người đàn ông loạng choạng đổi hướng. Cậu theo bản năng rướn người gần hơn với Moo Kyung đang đứng cạnh. Có lẽ vì anh to con. Ở gần anh, Hong Ju vô thức cảm thấy yên tâm.

“…”

Moo Kyung khẽ nghiêng đầu nhìn xuống Hong Ju. Anh chỉ thoáng chạm mắt, rồi liền đứng chắn trước mặt. Khuôn mặt Hong Ju hoàn toàn bị che khuất bởi bóng của Moo Kyung, và tầm nhìn của cậu bị chặn lại bởi tấm lưng rộng.

“Thằng côn đồ này là thằng nào? À à. Thua tiền lại không dám hó hé gì mà lại lôi côn đồ đến à? Lại nữa, lại nữa! Lại bóc lột người lương thiện để trả lương cho lũ côn đồ. Sòng bạc này đúng là hoạt động tốt đấy!”

Người đàn ông với khuôn mặt đỏ bừng như lửa giận dữ túm lấy cổ áo Moo Kyung. Một tay cầm chiếc kéo sắc lẹm, trông vô cùng đe dọa. Tên côn đồ đứng cách đó khá xa lúc này mới vội vàng chạy đến.

“Thằng khốn này không nhận ra khách quen à. Mày không cúi đầu sao?”

Ông ta dùng hai tay thô bạo đẩy Moo Kyung nhưng anh không hề nhúc nhích. Ngược lại, Moo Kyung chỉ cúi đầu kiểm tra cổ áo khoác bị xộc xệch.

“Sao. Bất mãn à? Hả?”

Người đàn ông lại vươn tay định túm cổ áo, nhưng Moo Kyung lập tức gạt tay ông ta ra. Với động tác dứt khoát, chiếc kéo trên tay ông ta rơi xuống một cách yếu ớt.

“A! Đồ khốn nạn, thằng côn đồ này dám đánh tao sao?”

Ông ta gân cổ lên gào thét. Dù Hong Ju đã dùng tay che tai phải, tiếng gào vẫn vang vọng đến mức ù tai. Phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong tích tắc, Moo Kyung bước thêm một bước.

“Côn đồ thì đánh người một chút cũng có sao đâu.”

Thịch, thịch. Nắm đấm cứng cáp của Moo Kyung giáng xuống vai người đàn ông gầy guộc. Ông ta lảo đảo lùi lại. Bị đẩy lùi bởi những cú đấm thô bạo, ông ta cuối cùng ngã vật xuống sàn. Đôi giày da sáng bóng của anh đá nhẹ vào đôi giày thể thao của ông ta.

“Có bất mãn gì không?”

“Thằng khốn….”

Người đàn ông mặt tái mét, run rẩy không kìm được cơn giận. Ông ta cố gắng gượng dậy bằng thân hình gầy gò để lao vào lần nữa, nhưng lần này tên côn đồ đã giữ chặt ông ta.

“Người này lại uống rượu rồi sao?”

Guppy nãy giờ chỉ thập thò đầu ra từ một góc phòng giờ mới vội vàng chạy đến. Trông thật nực cười khi ông chỉ lớn tiếng sau khi người đàn ông đã bị khống chế.

“Thằng côn đồ, giữ chặt ông ta rồi đi theo tao. Ông chủ mà mày tìm đến rồi đấy. Sao nào!”

“Đây là sòng bạc hay ổ côn đồ? Lũ khốn nạn!”

Ông ta gào thét khi bị kéo xuống cầu thang khiến tai Hong Ju như muốn thủng ra. Những người đang đứng ở hành lang vẫn xì xào bàn tán. Độc Xà đứng cách đó khá xa vỗ tay rào rào, ra hiệu mọi người vào trong.

“Rượu đúng là đáng sợ thật đấy. Các ông, mau vào đi.”

Sự huyên náo dần lắng xuống. Hong Ju nhặt từng món đồ vương vãi trên sàn.

“Hong Ju, không bị thương ở đâu chứ?”

Cậu ngẩng đầu lên sau khi nhìn thấy cái bóng dài trên sàn. Cậu chạm mắt với Độc Xà đang cúi xuống nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.

“Vâng?”

“Tôi hỏi có bị thương ở đâu không?”

Đôi mắt đen của Hong Ju nhanh chóng lướt qua Moo Kyung. Cách đó vài bước, anh đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào cậu. May mắn thay, anh dường như không bị thương ở đâu cả.

“Vâng.”

“Nhanh lên! Bắt đầu chia bài rồi đấy!”

Cùng lúc với câu trả lời, có tiếng ai đó gọi Độc Xà. Hắn ta vội vàng chạy vào trong, và nhân viên bắt đầu sắp xếp lại những món đồ mà Hong Ju đã nhặt giúp.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo