Sampal - Chương 4

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 4 

Hong Ju quay sang nhìn Moo Kyung. Tóc anh được vuốt ngược gọn gàng, lộ rõ vầng trán, nhưng anh trông không quá già. Có lẽ lớn hơn cậu một chút, nhưng trông trẻ hơn Guppy hay Trưởng phòng Yang rất nhiều. Thậm chí có vẻ cùng tuổi với Choi, khoảng đầu ba mươi.

“……Nhìn không biết sao, bị đánh đấy?”

Câu nói này cậu phải suy nghĩ rất lâu mới thốt ra. Cậu đã chọn lọc kỹ càng để không có từ ngữ thô tục hay tỏ vẻ khó chịu. Ngay khi khóe môi anh nhếch lên định trả lời, một giọng nói hung dữ vang lên.

“Này, Hong Ju! Đến rồi thì mang bia ra đây!”

Trưởng phòng Yang thò đầu ra từ một căn phòng, vẫy tay. Két. Chiếc ghế cọ mạnh xuống sàn xi măng. Hong Ju chất nhiều lon bia lên khay. Trong lúc đó, ánh mắt của Moo Kyung vẫn bám riết không rời. Lần đầu tiên thấy người bị đánh à? Sao lại nhìn chằm chằm một cách khó chịu như vậy chứ. Hong Ju bê khay bước vào hành lang, dừng lại một chút rồi quay đầu. Anh vẫn ngồi nguyên vị trí, chống cằm.

“……”

Mà cũng phải. Trông không giống xã hội đen, chắc một người giàu có và chỉnh tề như thế này ít khi được chứng kiến khuôn mặt bị đánh bầm dập như vậy. Hong Ju thu lại ánh mắt rồi tiếp tục bước đi.

Hôm nay sòng bạc ồn ào hơn mọi ngày. Hong Ju bỏ tiền vào ngăn kéo, nhìn ra ngoài. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày đặc đến mức không nhìn rõ đường. Lúc đi làm thì tuyết đã ngập đến mắt cá chân rồi, giờ thì chắc còn dày hơn nữa. Điều đó có nghĩa là trong vài ngày tới, sẽ có nhiều người ở lì đây để chơi bài.

“Thế nên mới ồn ào thế này à.”

Cậu liếc nhìn xung quanh rồi hít một hơi. Vừa đặt khay xuống, lại nghe thấy tiếng gọi mình. Hong Ju không ngừng nghỉ phục vụ. Dọn dẹp chỗ con bạc say rượu nôn ra, quét dọn, lau chùi sàn nhà bừa bộn sau những trận ẩu đả. Sau một hồi liên tục bị gọi, cậu mới có chút thời gian để thở.

“Ha.”

Trưởng phòng Yang đã nhập cuộc chơi nên Moo Kyung chiếm luôn lò sưởi cả ngày. Các phòng ồn ào, hành lang lộn xộn. Moo Kyung cùng Hong Ju ngồi cạnh nhau ở cuối hành lang, tạo thành một bức tranh hoàn toàn không ăn nhập. Cậu đang khó xử vỗ vỗ đầu gối đau nhức, thì tên du côn đặt từng lon cà phê lên bàn.

“Guppy bảo mỗi người một lon ạ.”

Chỉ để lại lời đó, hắn cầm điếu thuốc đi xuống tầng dưới. Moo Kyung vén áo khoác, lục túi áo vest bên trong rồi lấy ra một chiếc khăn tay. Hong Ju nãy giờ chỉ nắm chặt lon cà phê, khẽ liếc nhìn hành động của anh. Anh cẩn thận lau sạch miệng lon bằng khăn tay rồi mới mở lon. Lon cà phê chỉ chưa đầy một gang tay, uống cạn trong nháy mắt. Sau khi uống xong, anh vò nát lon bằng một tay rồi ném vào thùng rác bên dưới. Hành động không hề thừa thãi.

“Không uống à?”

“……Vâng. Anh muốn uống không?”

“Thôi.”

Bàn tay đưa lon cà phê quay trở lại vị trí cũ. Hong Ju nhìn chằm chằm vào miệng lon dính bụi rồi chùi đi. Đây là lần đầu tiên cậu biết chỗ tiếp xúc với môi lại bẩn như vậy. Phải lau đi à. Dù sao thì khi ở sòng bạc, cậu cũng không chạm vào bất cứ thứ gì bằng miệng cả. Nhưng nhờ có giám đốc Moo Kyung mà cậu đã biết thêm một điều mới.

“Cậu cũng biết chơi cái này à?”

Nghe thấy câu hỏi bất ngờ, Hong Ju ngẩng đầu lên. Moo Kyung dùng cằm chỉ vào những bộ bài tú lơ khơ mới, còn nguyên bọc.

“Tôi chỉ học lỏm thôi nên không giỏi lắm. Anh là tay chơi bài à?”

Anh lại đưa tay vào túi áo vest bên trong. Lần này, anh lấy ra một điếu thuốc.

“Tôi không làm những chuyện hạ đẳng đó. Tôi chỉ đến để đánh hơi mùi tiền thôi.”

Điếu thuốc trắng kẹp giữa đôi môi nhếch lên. Khuôn mặt cười toe toét ấy bằng cách nào đó lại khiến cậu rợn người. Hong Ju dùng lòng bàn tay xoa xoa gáy cổ đã lộ ra.

“Hút một điếu nhé?”

“……”

Cậu biết ang cố ý hỏi vì chuyện ngày hôm qua. Hong Ju khẽ gật đầu, đưa mắt về phía hành lang ồn ào. Đồng thời, mọi giác quan đều tập trung vào người đàn ông đang ngồi ngay bên cạnh. Mỗi khi anh cử động mạnh, khuỷu tay họ lại chạm vào rồi tách ra. Cảm giác chiếc áo khoác chạm vào chiếc áo phao rẻ tiền thật mềm mại. Cảm giác đó quá xa lạ khiến cậu phải nắm chặt những ngón tay lạnh cóng.

“Chú, đây. Bài mới và hai chai sâm bổ lượng.”

Người phụ nữ khẽ thò đầu ra, ném vài tờ tiền kẹp giữa các ngón tay xuống sàn. Đáng lẽ tí nữa đưa cũng được, cứ thích làm phiền như thế. Hong Ju nghiến răng chửi thề với đôi môi đầy vảy máu khô rồi đứng dậy. Moo Kyung đặt một bộ bài mới trong số những bộ bài đặt trước mặt anh vào túi áo của Hong Ju.

“……Cảm ơn anh.”

Anh không nói gì mà chỉ nhả khói thuốc. Hong Ju cầm đồ uống đi dọc hành lang. Cậu nhặt tờ mười nghìn rơi trên sàn rồi đi vào trong. Trên bàn có những khuôn mặt quen thuộc. Có cả Trưởng phòng Yang, cả người đàn ông mà Hong Ju đã theo dõi sát sao để thu hồi tiền gốc cách đây không lâu.

“Ôi chao, ai lại vay tiền mua bánh kẹo cho Hong Ju rồi không trả đây? Có vài đồng thôi mà đánh thằng bé bầm dập thế này.”

“Đúng là như vậy. Nếu trả đúng hạn thì mặt Hong Ju của chúng ta đã không bị bầm dập rồi.”

Trưởng phòng Yang kéo chip về phía mình, cười toe toét. Ông ta có khá nhiều chip chất đống trong vòng tay. Con mắt phải còn lại duy nhất của ông ta long lanh vì dục vọng.

“Anh yêu, thằng bé này là tay chơi à?”

Đó là người phụ nữ vừa ném tiền xuống sàn. Cô ta từ từ quét mắt từ trên xuống dưới Hong Ju. Sau đó, một người đàn ông quen mặt vỗ vỗ vào mông Hong Ju. Qua lớp áo phao dày, cậu cảm nhận rõ ràng bàn tay nhớp nháp đó. Bàn tay Hong Ju đang bóc gói bài khựng lại một lát.

“Không đâu? Chỉ là đứa đi thu tiền thôi. Trông không giống nhưng dai dẳng kinh khủng, thằng khốn nạn này.”

Người đàn ông đeo chiếc nhẫn to bản gõ gõ vào má Hong Ju. Chính hắn ta cũng là kẻ đã đánh cậu vì không trả được vài đồng bạc lẻ. Cơn tức giận dâng trào nhưng cậu phải kìm nén. Vết thương vẫn chưa lành, mà cũng không có chỗ nào để bị thương thêm nữa.

“Vậy hả? Thôi được rồi, để tôi trộn bài một chút. Mấy thằng đàn ông các anh cứ chiếm hết mà ăn thế này à?”

Mỗi khi Trưởng phòng Yang cười, chiếc răng vàng bọc ở răng nanh lại lóe lên.

“Được rồi, được rồi. Hong Ju, đưa bài mới cho bà chủ đi.”

Bàn tay dài với móng tay chạm vào ngón tay gầy gò của Hong Ju khi đưa bài. Cô ta dùng tay quen thuộc chọn bài, trải xuống sàn rồi trộn bằng hai tay. Móng tay với màu mặt sau của lá bài trông gần giống nhau.

“Chúng ta nâng tiền cược lên một chút nhé? Chấm 10?”

“Bà chủ, cái túi bà mang theo chắc nặng lắm nhỉ? Vậy thì phải để bà về tay không cho nhẹ nhõm chứ.”

“Đồ đắt tiền nên da nó vốn hơi nặng.”

Người phụ nữ không hề thua kém một lời nào trước câu nói châm chọc của Trưởng phòng Yang. Hong Ju không muốn xen vào cuộc trò chuyện nên định lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng lần này người phụ nữ lại trực tiếp nói chuyện với cậu.

“Nhóc cũng muốn chơi một ván không?”

Tạch, tạch, bàn tay trộn bài nhanh và tự nhiên đến lạ.

“Không ạ, thiếu người làm ạ.”

“Ừm hứm.”

Cậu vừa quay người định đi ra, người phụ nữ đã đưa bàn tay cầm bài về phía Hong Ju.

“Vậy thì bé cưng chia bài đi. Chị muốn thắng tiền một chút?”

Hong Ju dùng bàn tay lạnh cóng cầm lấy bộ bài đã được sắp xếp gọn gàng. Cậu không hề dùng sức, nhưng lá bài tự động trượt đi một cách nhẹ nhàng.

“……”

Hong Ju nhớ lại cảnh người phụ nữ trộn bài. Chắc là cô ta đã chơi trò lừa bịp bằng cách sắp xếp sẵn một lá bài nào đó. Khoảnh khắc đó, cậu do dự. Nếu cậu nói một câu “Cô đã làm gì với lá bài?” thì chắc chắn ở đây sẽ trở thành một trận ẩu đả ngay lập tức. Vì có cả Trưởng phòng Yang mà cứ thấy tiền là mắt sáng rực lên. Nhưng cậu không muốn bị cuốn vào những rắc rối nữa. Ai thắng tiền cũng không liên quan gì đến Hong Ju, cậu cũng chẳng quan tâm. Cậu đặt một nửa bộ bài đã trượt đi lên bàn. Ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt hai mí xinh đẹp của người phụ nữ.

“Cảm ơn.”

Đôi môi tô son đỏ tươi khẽ nhếch lên một cách mượt mà. Hong Ju cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Chắc ván này người phụ nữ sẽ vét sạch tiền. Sau khi bị vét sạch túi, một hoặc hai người có thể lại đến vay nóng. Việc đó không thể nhờ Moo Kyung làm được, vậy là lại đến lượt cậu. Hong Ju khẽ thở dài khi đi dọc hành lang. Guppy đột nhiên lao ra từ một căn phòng mà Hong Ju vừa đi qua. Ông dùng cằm chỉ vào căn phòng mình vừa ra.

“Đổ rác trong thùng rác kia đi.”

Ông luồn tay vào dưới chiếc áo phao của Hong Ju, che khuất một nửa đùi, rồi bóp mạnh mông cậu. Bốn ngón tay chạm vào khiến cậu cảm thấy khó chịu. Hong Ju nhíu mày ngay lập tức, bước sang một bên.

“Tay nghề ngày càng tốt lên đấy à? Hửm?”

Tiếng cười khẩy khó chịu từ phía sau khiến Hong Ju bịt tai phải lại. Giờ thì yên tĩnh hơn một chút. Sau khi đổ rác, rửa tay xong, cậu mới quay trở lại chỗ ngồi. Moo Kyung vẫn khoanh chân ngồi, chỉ nhìn vào điện thoại. Đúng là một người nhàn rỗi.

“Guppy lại đi đâu rồi ạ?”

“Không biết.”

Một người thì bận rộn đến mức toát mồ hôi. Một người thì nhàn nhã sưởi ấm. Không giúp được thì ít nhất cũng nên để mắt đến những người qua lại chứ. Hong Ju liếc nhìn Moo Kyung. Anh vẫn ăn mặc chỉnh tề như hôm qua, nhưng hôm nay không đeo găng tay da. Những ngón tay xương xẩu cùng thô ráp trông có vẻ được chăm sóc gọn gàng nhưng lại bất ngờ thô kệch.

“Cậu muốn giết Gu Madam đúng không?”

“Vâng?”

Nãy giờ cứ nhìn vào điện thoại, tự nhiên nói gì vậy nhỉ. Hong Ju nheo mắt lại. Moo Kyung nở nụ cười rồi vươn tay ra. Cậu nhắm chặt mắt khi bàn tay anh đột nhiên hướng về phía mình. Cậu đã đoán anh sẽ nắm chặt mình một cách bạo lực như hôm qua, nhưng đầu ngón tay chạm vào mí mắt còn bầm tím lại rất ấm áp cùng mềm mại.

“Mắt cậu trông như thế mà, gì chứ.”

Hong Ju từ từ mở mắt ra trước giọng nói trầm thấp. Lông mi cậu run rẩy. Anh có vẻ mặt bình thản, như thể đã nhìn thấu tâm can Hong Ju.

“……”

Thật ra, cậu đã sống với những suy nghĩ đó mỗi ngày. Cậu đã cố gắng trốn thoát, đã vùng vẫy đòi chết, thậm chí đã từng cầm dao định giết Guppy. Bởi vì cậu không muốn sống như thế này chỉ vì một khoản nợ không đáng một xu. Tuy nhiên, điều cậu nhận lại chỉ là những trận bạo lực tàn nhẫn. Cậu bị đánh đến chết đi sống lại, khi tỉnh lại, bạo lực lại ập đến. Lúc đó, một bên tai cậu cũng bị điếc. Bị đánh liên tục mỗi ngày, cậu dần nhận ra rằng Guppy không có ý định giết mình. Mười lăm năm trôi qua, giờ đây chỉ còn lại sự cam chịu. Không biết còn phải sống thế này bao nhiêu năm nữa, nhưng cậu chỉ còn lại ý nghĩ muốn thoát khỏi cái sòng bạc đáng ghét này càng sớm càng tốt.

“……Anh bảo là giám đốc mà không tới công ty sao?”

Hong Ju né tránh câu trả lời bằng cách chuyển đề tài. Vì cậu thà chết chứ không thể nói “không”.

“Tôi không phải giám đốc.”

Hình như hôm qua anh cũng nói không phải giám đốc thì phải. Nhìn bàn tay thì có vẻ cũng từng trải qua nhiều khó khăn. Ánh mắt Hong Ju hờ hững quét qua Moo Kyung.

“Vậy… anh là xã hội đen sao?”

Ha ha. Vừa dứt lời, Moo Kyung đã phá ra cười. Nhìn như vậy, anh có một khuôn mặt hoàn toàn khác so với những người có đôi mắt hốc hác ra vào sòng bạc. Mặc dù anh to lớn và trông đáng sợ, nhưng lại gần giống với một người có vẻ ngoài mà ai cũng sẽ quay lại nhìn một lần.

“Trông tôi giống xã hội đen à?”

Moo Kyung lẩm bẩm, xoa cằm. Ánh mắt Hong Ju dừng lại trên má không có một vết sẹo nào cùng những ngón tay được chăm sóc gọn gàng.

“Tôi không làm những việc hạ đẳng đó.”

Giọng nói trầm thấp khiến Hong Ju giật mình. Cậu đã nhìn chằm chằm vào anh đến mất hồn bao lâu rồi. Hong Ju vội vàng quay mặt đi, kéo ghế lại ngồi thẳng. Két. Một vệt trắng hiện ra trên sàn xi măng nơi chân ghế bị kéo lê. Lần này, Moo Kyung đặt khuỷu tay lên bàn, nghiêng người về phía Hong Ju. Cơ thể to lớn của anh áp sát khiến cậu tự động đẩy mình về phía đối diện.

“Cậu đang nghĩ tôi là kẻ lừa đảo đúng không?”

Hút thuốc nhiều như vậy mà không có mùi hôi thối. Ngược lại, anh lại tỏa ra một mùi hương dễ chịu, không phù hợp với sòng bạc chút nào.

“Không ạ.”

“Không à. Cậu lộ hết ra rồi.”

Mí mắt của Hong Ju vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào cuối hành lang, khẽ rung lên. Giữa tiếng ồn ào, tiếng cười nhẹ nhàng vẫn rõ ràng.

“Dân chơi bài chỉ cần nhìn mắt là biết.”

“……”

Bảo là cờ bạc hạ đẳng nên không chơi, vậy mà lại tự nhận là dân chơi bài. Bị một kẻ lừa đảo nói như vậy cũng không dễ chịu gì. Hong Ju cuối cùng vẫn không trả lời. Thậm chí cậu còn ước mình cứ liên tục bị sai vặt thì hơn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo