Sampal - Chương 5

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 5

Ngày hôm sau, rồi ngày sau nữa. Giám đốc Moo Kyung vẫn đến sòng bạc. Việc duy nhất anh làm là chiếm lấy lò sưởi và ngồi không lười biếng. Cái bàn đã chật hẹp lại phải ngồi cạnh một người đàn ông to lớn như vậy thật không thoải mái chút nào. Không chịu nổi, Hong Ju hỏi tại sao anh cứ đến đây mãi, Moo Kyung trả lời:

‘Tôi đầu tư bao nhiêu mà. Không được giám sát sao?’

Giọng điệu của anh rất tự nhiên. Guppy thậm chí còn dành riêng một phòng cho Moo Kyung nghỉ ngơi. Tiền cược trên bàn là bao nhiêu chứ. Đó là một sự đối xử đặc biệt, chấp nhận hy sinh như vậy. Không biết anh đã đầu tư bao nhiêu, nhưng nhìn Guppy hay Trưởng phòng Yang đều không dám hó hé gì với anh thì có lẽ anh đã cho vay một khoản lớn.

Hong Ju cảm thấy may mắn. Không còn phải ngồi cạnh người đàn ông lộn xộn một cách khó chịu nữa, mà cũng không còn phải mệt mỏi vì những lời nói vớ vẩn của anh. Tuy nhiên, Moo Kyung cứ tìm Hong Ju bất cứ khi nào có cơ hội. Bảo bật lò sưởi ấm hơn, mua cà phê americano nóng. Lần này, anh còn gọi Hong Ju đến để chuyển bàn sang cửa sổ. Sau khi chuyển bàn ghế xong, Hong Ju phủi tay rồi quay người lại. Anh vẫn đứng khoanh tay phía sau.

“Bây giờ tôi thật sự rất bận. Mấy việc này… anh có thể tự làm được mà.”

“Làm được chứ? Chỉ sợ chạm vào lại nhiễm bệnh mà chết thôi.”

Vậy có nghĩa là tôi có thể nhiễm bệnh mà chết sao? Hong Ju nhìn anh với vẻ mặt ngớ ngẩn, anh cười khẩy rồi trải khăn tay lên ghế. Cử động anh khoanh chân ngồi lên đó trông rất thanh lịch.

“……”

Moo Kyung đúng là một sự tồn tại không phù hợp với không gian cũ kỹ, tồi tàn này mà.

“Đi đi.”

Anh vẫy tay như thể đã xong việc. Hong Ju lập tức quay người lại. Chắc chắn không lâu sau anh sẽ lại gọi mình. Nhưng cậu cũng không thể phớt lờ được. Dù sao thì người này cũng là nguồn tiền của sòng bạc. Nếu sòng bạc phát triển tốt, công việc nhiều hơn rồi lương cũng tăng lên, cậu sẽ trả nợ nhanh hơn. Hong Ju khẽ thở dài khi bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Sau khi Moo Kyung vào trong, chiếc bàn lại thuộc về Trưởng phòng Yang. Trưởng phòng Yang đang lục lọi sổ sách, thấy Hong Ju liền ra hiệu.

“Giám đốc Moo Kyung nói gì? Lần này lại bắt mày làm gì?”

“Bảo tôi chuyển bàn sát cửa sổ ạ.”

Không biết có gì mà vui thế, Trưởng phòng Yang cười khanh khách. Ông ta còn vén miếng che mắt trái lên để lau nước mắt.

“Đau đầu thật. Sau này mày phải biết cách chiều Giám đốc Moo Kyung đấy nhé? Sòng bạc mà phá sản thì mày lấy gì mà trả nợ? Không có tay nghề, không học hành gì, cũng không bán thân. Hả?”

Ông ta khó chịu gõ gõ vào má Hong Ju còn bầm tím. Cậu gạt tay ông ta ra một cách hung hăng, hạ giọng.

“Người đó thật sự không phải kẻ lừa đảo chứ ạ?”

Dù có là lý do giám sát đi chăng nữa, nhưng anh thật sự không làm gì cả, cứ ru rú trong đây cả ngày. Tiền ở đâu ra, tại sao lại tự nguyện đầu tư vào sòng bạc của Guppy, không nghi ngờ sao. Tuy nhiên, Trưởng phòng Yang ngay lập tức dập tắt nghi ngờ của Hong Ju.

“Mẹ kiếp, tao đã điều tra kỹ lưỡng hết rồi. Chỉ là con nhà giàu thôi. Hai chữ: con gà. Mày có biết thằng nhóc kia đã ném bao nhiêu tiền vào đây không?”

“……Bao nhiêu ạ?”

Trưởng phòng Yang giơ hai ngón tay ra. Sẽ không phải là hai nghìn mà phải cúi đầu như vậy. Vậy là hàng tỷ rồi.

“Hai trăm triệu?”

“Tạch, hai tỷ.”

“Dạ?”

Hong Ju mở to mắt. Xây sòng bạc mới mà tốn nhiều tiền thế sao.

“Anh ta là người quen cũ à?”

“Chỉ là quen biết sơ sơ thôi.”

Số tiền đó còn nhiều hơn cả khoản nợ kéo dài 15 năm của cậu. Đầu tư một khoản tiền lớn như vậy vào một sòng bạc quen biết sơ sơ? Nghĩ thế nào cũng thấy lạ. Hong Ju nghiêng đầu. Lúc đó, Trưởng phòng Yang liếc nhìn xung quanh một lượt. Giọng ông ta hạ thấp xuống như đang nói bí mật.

“Sẽ chính thức tuyển các tay chơi chuyên nghiệp để vận hành. Lắp đặt camera, đưa cả những đứa chuyên nghiệp để quản lý bàn chơi, lắp đặt bàn chơi có thiết bị. Nếu đã làm thì phải đầu tư đúng mực để phát triển chứ, hai trăm triệu là cái gì, hai trăm triệu là cái gì?”

Có nghĩa là sẽ thiết kế một bàn chơi chuyên nghiệp hơn bây giờ. Nâng tiền cược, tuyển người chơi.

“Chúng ta sẽ chiếm hết đất ở khu vực này. Vậy thì dù có xây cái trung tâm thương mại chết tiệt gì đó cũng không phải lo lắng gì cả, phải không? Sẽ không ai kéo xe ủi đến phá hủy tòa nhà được. Lương của Hong Ju cũng sẽ tăng lên để nhanh chóng trả nợ, hả?”

Trưởng phòng Yang nháy mắt một bên, nói rằng đây là con đường dễ dàng bắt được khách vãng lai, tuyệt đối không thể nhượng bộ. Hong Ju thực ra lại chú ý đến câu nói có thể trả nợ nhanh hơn. Khoản nợ còn lại là khoảng 1,4 tỷ won. Đó là số tiền mà cậu chưa bao giờ chạm vào, và giờ đây cậu cũng không còn nhớ rõ mặt bố mình đã đánh mất số tiền đó. Mặc dù đã cố gắng trả nợ bằng cách bị đánh đập chăm chỉ khi làm việc ở sòng bạc như một con tin, nhưng vẫn còn lại nhiều như vậy. Cậu tự hỏi liệu có ngày nào đó mình có thể trả hết tất cả hay không. Nếu lương tăng lên, cậu có thể thoát khỏi đây sớm hơn một ngày không?

“Gu Madam đâu rồi?”

Đó là giọng của Moo Kyung. Hong Ju theo thói quen định đứng dậy, nhưng nhận ra người đang gọi không phải mình nên lại ngồi xuống.

“À, đây.”

Guppy vừa lên cầu thang trả lời. Mấy người khác mà gọi là madam thì ông đã làm ầm lên, giờ thì có vẻ đã quen với cách gọi Gu madam rồi. Moo Kyung đến gần, mắt vẫn dán vào điện thoại. Anh nắm chặt điện thoại bằng bàn tay to lớn rồi bận rộn bấm, không biết có bấm được không. Hong Ju chỉ có những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy.

“Tôi muốn mượn một chút sức lực.”

“……Hong Ju?”

Ánh mắt của Guppy cùng Trưởng phòng Yang hướng về phía Hong Ju. Cậu dụi dụi gò má còn bầm tím, chớp mắt.

“Có một thằng không trả nợ mà đã vay rồi. Định gọi bọn xã hội đen đến nhưng nghe nói thằng bé này lì đòn lắm.”

Anh nhìn Guppy, nở nụ cười. Guppy đảo mắt, tỏ vẻ khó xử. Bây giờ chỉ có mình cậu có thể làm việc. Nếu cậu vắng mặt, Trưởng phòng Yang hoặc chính ông sẽ phải tự mình đi.

“Sao. Không được à?”

Moo Kyung bỏ điện thoại vào túi áo khoác, nghiêng người. Anh cúi người, nhìn chằm chằm vào mặt Guppy. Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng không khí lại gần giống như một lời đe dọa.

“……Aizz. Không được gì chứ. Dẫn nó đi. Hong Ju nó là đứa lì lợm lắm, có kinh nghiệm thu tiền đấy. Ha ha.”

“Đúng vậy. Vì ông khoe nhiều quá nên tôi tò mò thôi.”

Trưởng phòng Yang vội vàng đẩy lưng cậu như ra hiệu đứng dậy. Hong Ju miễn cưỡng đứng dậy, Moo Kyung lặng lẽ dẫn đầu.

“Nhanh lên, đi theo nhanh lên!”

Guppy hạ giọng, quát mắng. Hong Ju miễn cưỡng bước đi. Tuyết rơi nhiều khiến cầu thang lộn xộn. Không giống như Hong Ju đi chậm lại sợ giày bị ướt, Moo Kyung ung dung đi xuống tầng dưới. Mùn đen bắn vào mũi giày đã rách của cậu, nhưng giày của anh vẫn sạch sẽ cho đến khi rời khỏi tòa nhà.

“Lên xe.”

Xe của Moo Kyung đậu ngay trước tòa nhà. Hong Ju cũng đã nhìn thấy chiếc xe này khi đi làm. Cậu nhớ vì tên du côn đã khoe khoang rằng ở Hàn Quốc chỉ có vài chiếc như vậy.

“Rũ giày đi.”

Moo Kyung đứng ở ghế lái, chỉ vào giày thể thao của Hong Ju, nói thêm một cách ngắn gọn. Cậu ngại ngùng dậm chân xuống đất. Sau đó, cậu do dự một lát rồi nắm lấy tay nắm cửa sau. Lúc đó, Moo Kyung đập mạnh vào thân xe. Đôi mắt chỉ có một mí của anh hướng về phía Hong Ju.

“Mẹ kiếp, cậu bắt taxi à? Lên phía trước đi.”

“……Vâng.”

Cậu đã nghĩ ngồi cùng nhau sẽ không thoải mái. Sự ngượng ngùng vô cớ ập đến. Cậu bẻ cong những ngón tay lạnh buốt, mở cửa ghế phụ. Hong Ju ngồi xuống ghế, hai chân duỗi ra ngoài xe. Hai chiếc giày thể thao cũ kỹ va vào nhau trong không khí, những cục tuyết đen rơi xuống. Sau khi lặp lại vài lần, cậu mới ngồi thẳng người lại. Rồi cậu liếc nhìn sang bên cạnh khi cảm nhận được ánh mắt. Cậu bổ sung một câu như biện minh với Moo Kyung đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Bây giờ thì sạch rồi ạ.”

“Ừ, thấy rồi.”

Một câu trả lời pha lẫn tiếng cười khẩy vang lên. Bên trong xe rất sang trọng. Không có mùi khó chịu làm đau đầu như trong xe của Guppy hay Trưởng phòng Yang. Tiếng bánh xe lăn cũng không lớn, ghế ngồi cũng ấm áp. Hoàn toàn khác biệt so với hành lang nhà trọ chỉ có một lò sưởi. Chiếc xe hai người đang đi nhanh chóng lao đi trên con đường hẹp đầy tuyết.

“Đi đâu ạ?”

“Cậu biết à?”

Không cần biết, chỉ cần làm theo lời dặn rồi quay về à. Lông mày Hong Ju khẽ nhíu lại.

“Cũng có thể.”

Nghe vậy, Moo Kyung khẩy cười. Hong Ju định nói thêm gì đó nhưng lại im lặng. Sự im lặng nhanh chóng bao trùm chiếc xe. Ban đầu, sự im lặng đó thoải mái, nhưng dần dần không khí trở nên nặng nề hơn, Hong Ju cảm thấy một sự căng thẳng kỳ lạ. Khi ở sòng bạc thì cứ nói chuyện vớ vẩn để làm phiền, vậy mà sao giờ lại không nói gì cả? Cậu nắm chặt dây an toàn, ngồi thẳng lưng. Chiếc ghế ban nãy còn thoải mái và ấm áp giờ lại trở nên khó chịu lạ thường. Đôi mắt cậu đảo nhanh, quét nhìn xung quanh. Chiếc xe đang đi về phía một nơi vắng vẻ, hẻo lánh. Chiếc xe lao vào một cánh đồng tuyết không có lấy một dấu chân, Hong Ju trực giác rằng có điều gì đó không ổn đang xảy ra.

“……Bây giờ không phải đi thu tiền đúng không?”

“Sao. Sợ tôi chôn sống cậu à?”

Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như thường lệ nhưng không pha chút tiếng cười nào. Hong Ju nuốt nước bọt một cách không lộ liễu. Cậu cảm thấy đôi môi đã đóng vảy khô lại. Thật không may vì tai trái bị điếc nên khó có thể nghe rõ tiếng động nhỏ của anh.

“Tôi không phải xã hội đen. Tôi không làm những chuyện hạ đẳng đó đâu.”

Nói rồi, Moo Kyung đạp ga mạnh. Chiếc xe hai người đang đi lao với tốc độ chóng mặt qua cánh đồng tuyết. Cơ thể gầy gò của Hong Ju ngả về phía sau ghế tựa mà không kịp phản ứng. Hồ băng dần dần gần hơn. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Hong Ju đang nắm chặt dây an toàn.

“……”

Hóa ra, thằng cha này đúng là kẻ lừa đảo. Anh ta có thù oán với sòng bạc sao? Vậy thì tại sao lại không đưa Guppy hay Trưởng phòng Yang đi mà lại đưa mình? Dù có những thắc mắc như vậy, nhưng thật buồn cười, cậu lại cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ khi nhìn thấy hồ nước đen kịt ngày càng gần. Lúc đó. Két! Chiếc xe dừng lại một cách thô bạo. Cơ thể gầy gò bị dây an toàn níu chặt lay động. Hong Ju cúi gằm mặt xuống, khẽ thở hổn hển. Tiếng động cơ tắt, xung quanh trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng tim đập nhanh cùng tiếng nuốt nước bọt của cậu vang vọng trong xe.

“Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

“……”

Hong Ju giữ im lặng. Moo Kyung tặc lưỡi, hung hăng vươn tay ra. Anh thô bạo nắm chặt tóc cậu, cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên. Trước mắt Hong Ju vẫn là hồ nước đen kịt. Khoảng cách gần đến mức như chỉ cần bánh xe lăn thêm một chút là sẽ rơi xuống.

“Goo Hong Ju.”

“……”

“Tôi biết hết rồi, chỉ hỏi để xác nhận thôi. Đừng có giở trò. Mặt cậu trông như không còn chỗ nào để bị thương nữa. Đừng gây rắc rối cho cả hai bên nữa nhé?”

Lực nắm của bàn tay mạnh đến nỗi cậu cảm thấy đau nhói như thể sau gáy bị xé toạc. Đôi môi Hong Ju đã đóng vảy khẽ mấp máy. Khác với nhịp tim đang đập nhanh, giọng nói của cậu lại rất bình tĩnh.

“Anh là ai?”

“Ai à. Kẻ ngu ngốc bao tiền thôi. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Moo Kyung thô bạo lắc đầu cậu thêm lần nữa. Yết hầu của Hong Ju nhấp nhô. Không biết tình hình đột nhiên chuyển biến ra sao, nhưng có một điều chắc chắn. Lần này, Goo Hong Ju lại trở thành vật thế chấp.

“15 năm… rồi ạ.”

“Nợ còn lại bao nhiêu?”

Cảm giác giống hệt như lần đầu gặp Moo Kyung. Vẻ bạo lực khi anh cưỡng ép cậu mở miệng đổ rượu vào. Mấy ngày nay vì cứ ngồi cạnh nhau nói chuyện vớ vẩn nên cậu đã quên mất. Đây mới là bộ mặt thật của giám đốc Moo Kyung. Đầu cậu vẫn nghiêng một cách khó chịu, chỉ hạ mắt xuống. Ánh mắt cậu dừng lại lâu trên hồ nước có những tảng băng mỏng trôi nổi.

“Khoảng 1,4 tỷ won.”

Sau khi phát âm số tiền mà cậu chưa bao giờ chạm vào, miệng cậu đắng chát. Bàn tay đang nắm chặt tóc cậu lúc đó mới buông ra. Cậu thẳng cổ đang đau nhức vì bị bẻ ngược lại, nhìn Moo Kyung. Anh nắm vô lăng, nghiêng người. Nằm nửa người nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào Hong Ju.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo