Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 44
"Thế rồi sao? Bị phát hiện trốn thoát thì sao?"
"Tôi bị nhốt vào phòng rồi bị đánh. Bất tỉnh thì đánh cho tỉnh lại, rồi bất tỉnh lại đánh cho tỉnh lại. Sau đó thì không trốn thoát được nữa."
Hong Ju kể lại quá khứ đau khổ của mình một cách thờ ơ như thể đó là chuyện của người khác. Ngược lại, Độc Xà đang nghe lại nhăn mặt.
"Biết là thằng điên rồi, nhưng Guppy còn điên hơn cả tưởng tượng nữa."
Hong Ju khẽ cười, có lẽ thấy buồn cười khi có người thay mình chửi rủa một cách hả hê như vậy. Thằng điên. Cậu cũng lẩm bẩm nhỏ như vậy. Độc Xà nuốt xuống sự tiếc nuối khi nhìn Hong Ju không thể cười một cách thoải mái, rồi điện thoại rung dài.
[Gần đây.]
Hắn ta lại úp màn hình xuống, tiếp tục nói chuyện với Hong Ju.
Két. Tiếng lốp xe rít lên chói tai trên con đường vắng bóng xe cộ vào lúc rạng sáng. Độc Xà phát hiện chiếc xe quen thuộc, từ từ đứng dậy khỏi lưng ghế. Một bóng người cao lớn và đồ sộ bước xuống từ ghế lái.
"Anh đến sớm vậy."
Moo Kyung quay đầu lại theo tiếng gọi của Độc Xà. Và rồi, anh quét mắt từ trên xuống dưới nhìn Hong Ju đang dán chặt mắt vào cái bàn.
"Cái thằng đó sao vậy?"
Độc Xà làm động tác uống nước vài lần, rồi vươn tay ra. Hắn ta gõ gõ vào bàn như gõ cửa, đôi mắt Hong Ju từ từ ngước lên. Thằng điên. Cậu mấp máy môi, liên tục lẩm bẩm cùng một câu đó, nhưng chỉ có hơi thở thoát ra mà không thành tiếng. Độc Xà chạm mắt, nói với giọng pha chút cười.
"Hong Ju say trông đáng yêu thật."
Moo Kyung lộ rõ vẻ khó chịu, bước về phía bàn nơi hai người đang ngồi. Không biết anh có phải vừa từ bên ngoài về trong đêm khuya như thế này không, trang phục anh khá chỉnh tề.
"Thì sao?"
"Thì sao là sao? Thì vậy thôi."
Cuộc đối thoại hoàn toàn lạnh nhạt. Hong Ju lúc này dường như mới nhận ra giọng Moo Kyung, chậm rãi quay đầu lại. Moo Kyung nheo mắt lại, không biết cậu đang lẩm bẩm gì, rồi ánh mắt họ chạm nhau.
"......"
Má và môi đỏ bừng. Đôi mắt đen sâu thẳm hướng về anh. Khi nhận ra khuôn mặt Hong Ju vết thương đã lành bớt, giống hệt một quả đào chín mọng, anh bỗng cảm thấy một khát khao không lý do.
"Mang cậu ta đến cái nhà trọ tồi tàn nào đó đi, phiền phức."
Anh đút tay vào túi áo khoác, nhìn xuống Hong Ju. Lông mi chậm rãi chớp, đổ bóng dài xuống tận dưới mắt. Miệng nói phiền phức, nhưng anh lại quan sát khuôn mặt Hong Ju một cách tỉ mỉ.
"Không thể để cậu ta say xỉn trước mặt những người trong sòng bạc được, sao anh nỡ lòng nào làm thế? Cũng không thể bỏ cậu ta lại trên đường được."
Tại sao lại không thể để lộ cảnh say xỉn chứ. Rồi anh chợt nhận ra Guppy đã sai Hong Ju làm gì. Có phải là sợ anh sẽ làm gì đó với cậu không. Nếu vì lý do đó, thì việc không thể để lộ cảnh say xỉn cũng bao gồm cả anh. Moo Kyung gãi gãi lông mày nhíu chặt.
"Cậu đi đâu?"
"Tôi đi đánh bài. Coi như luyện tập cho việc lớn sắp tới."
Độc Xà vỗ vỗ hai bàn tay trống rỗng như đang xáo bài. Moo Kyung hít một hơi qua kẽ răng, kéo dài thời gian. Dù Goo Hong Ju có bị Gu Madam quấy rối ở sòng bạc hay bị những tên khác làm phiền ở ký túc xá thì cũng chẳng liên quan gì đến anh. Đáng lẽ chỉ cần dứt khoát rũ bỏ là được rồi. Sao anh lại phải lái xe đến tận cái con hẻm tồi tàn này chứ.
"Đang lẩm bẩm gì thế."
Đôi môi đỏ mọng đang lẩm bẩm không rõ tiếng lọt vào tầm mắt. Hai mắt với má đỏ bừng. Giống hệt cảnh tượng đã nhìn thấy trong căn phòng nhỏ trước đây. Dù là một sự bốc đồng, nhưng anh không hề hối hận, và nghĩ rằng mình đã trả một cái giá xứng đáng. Anh nghĩ rằng sẽ không có thêm cảm xúc nào nữa.
"......"
Moo Kyung không thể rời mắt khỏi làn hơi trắng xóa mờ ảo tan ra trước môi cậu. Dù sao nó cũng sẽ vỡ tan rồi biến mất, tại sao anh lại không thể rời mắt?
Chậc. Moo Kyung bực bội tặc lưỡi.
"Cậu đưa cậu ta đi đi."
"Vâng."
Độc Xà bật dậy khỏi chỗ ngồi, đỡ Hong Ju. Cơ thể gầy gò không chống cự, di chuyển theo sự dẫn dắt của Độc Xà. So với một người say thì Hong Ju khá ngoan ngoãn. Độc Xà đưa cậu lên ghế phụ, phủi tay, khẽ gật đầu với Moo Kyung.
"Vậy nhờ anh chăm sóc Hong Ju nhé."
"......"
Moo Kyung đứng nắm cửa ghế lái, cẩn thận nghiền ngẫm lời của Độc Xà. "Nhờ anh chăm sóc nhé"? Nghe cứ như người có quyền sở hữu vậy. Chính anh đã giảm nợ cho Goo Hong Ju mà. Quyền sở hữu rõ ràng là hơn 70% thuộc về anh. Moo Kyung tính toán qua loa, rồi mấp máy môi.
"Anh hãy mang cậu ta đi cẩn thận. Phải nói như vậy chứ."
"Ai lại nói người như vậy chứ?"
Moo Kyung không thèm nghe câu trả lời, leo lên ghế lái. Đang định khởi hành, anh chợt thấy Hong Ju đang ngơ ngác chớp mắt mà không thắt dây an toàn.
"Đúng là phiền phức."
Dù lẩm bẩm một cách khó chịu, nhưng bàn tay kéo dây an toàn và cài vào kẹp vẫn rất tỉ mỉ. Moo Kyung từ từ lái xe ra đường.
Lần trước, vì chỉ là diễn kịch nên anh đưa cậu đến khách sạn. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này lần nữa. Nếu cậu không biết điều mà nghĩ anh đặc biệt quan tâm đến mình thì thật phiền phức. Ánh mắt dữ tợn của Moo Kyung dán chặt vào Hong Ju.
"...Thật ra, cậu chẳng có lý do gì để nghĩ như vậy cả."
Có lẽ vì say rượu cùng trong xe ấm áp. Dù buồn ngủ rũ rượi, cậu vẫn cố gắng mở mắt ra để chịu đựng. Ở sòng bạc, cậu không được uống nước thoải mái, không được say thoải mái, cũng không được ngủ ngon giấc. Thằng bé này đã sống khổ sở đến mức nào chứ. Moo Kyung tặc lưỡi, lắc đầu.
Hong Ju cố chịu đựng cơn buồn ngủ đến mức mắt đỏ ngầu, vỡ cả mạch máu li ti. Đến phòng, cậu vẫn đứng ngơ ngác nên anh liền cởi áo phao cho cậu, ném quần áo vào rồi đẩy cậu vào phòng tắm. Goo Hong Ju ngơ ngác chớp mắt, lững thững bước vào phòng tắm, không lâu sau bước ra với vẻ ngoài sạch sẽ.
"Đừng làm trò say xỉn nữa, ngủ ngoan đi."
Anh đẩy Hong Ju lên giường rồi tắt hết đèn. Dù sao anh cũng định thức trắng đêm để kiểm tra nhiều thứ, nên nhường giường cũng dễ dàng.
"Không có mùi rượu nữa."
Moo Kyung đóng cửa, bước ra phòng khách, khẽ lắc đầu. Anh nhớ đến vài lon bia rải rác trên bàn ở cửa hàng tiện lợi. Goo Hong Ju không uống nhiều sao. Moo Kyung nhún vai, ấn ấn vào xương lông mày, rồi ngồi xuống trước laptop. Anh đọc tài liệu hiển thị trên màn hình, rồi nhanh chóng mất tập trung, vuốt ve xương lông mày.
'Ông ta không có lương tâm.'
'Gì cơ?'
Cuộc đối thoại với Hong Ju trong xe cứ luẩn quẩn trong đầu. Không phải giọng điệu sắc sảo hay gai góc như mọi khi.
'Cái người chuyên lừa gạt trẻ con, đánh đập chúng nó rồi trả lương ít ỏi ấy, ông ta không có lương tâm. Giám đốc có trả lương cao không? Hay cũng không có lương tâm như Guppy?'
'Lương tâm? Cái đó thì không có, nhưng tiền thì nhiều.'
'À, đúng rồi. Cảm ơn anh đã trả nợ giúp tôi. Nếu bố tôi hỏi, tôi sẽ nói là Giám đốc đã giúp tôi.'
Sau đó, Hong Ju kể luyên thuyên về bố mình dù anh không hề hỏi. Cậu nói rằng cậu oán hận và nguyền rủa người bố đã khiến cậu ra nông nỗi này, nhưng vẫn tò mò không biết ông ta sống thế nào.
"...Đúng là kiểu người dễ bị lợi dụng."
Hong Ju ngốc nghếch như vậy nên Gu Madam hay Trưởng phòng Yang mới có thể thao túng cậu trong tay chứ. Moo Kyung lắc đầu. Chỉ là một món đồ dùng để lợi dụng thôi, không cần phải bận tâm quá nhiều.
Thế nhưng, Goo Hong Ju đã mượn rượu để nói ra chuyện về bố mình, thật đáng thương. Lý do cậu không muốn để lộ cảnh say xỉn trước mặt nhân viên sòng bạc cũng có lẽ là vì sợ lộ ra nội tâm yếu đuối của mình.
"Kệ đi."
Moo Kyung liền gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, rồi lại tập trung vào màn hình.
***
Hong Ju dụi dụi đôi mắt khô ráp, lặng lẽ nhìn trần nhà. Đôi mắt chớp chậm vài lần, rồi bất chợt mở bừng.
"Ư."
Đây là đâu? Cậu nhớ mình đã uống rượu với Độc Xà trước cửa hàng tiện lợi rồi nói chuyện về Guppy. Sau đó thì không nhớ gì cả. Đây là nơi Độc Xà ở sao? Không thể nào, quá sang trọng. Cậu nhớ hắn ta nói sẽ ở phòng xông hơi mà...
Hong Ju vội vàng vén chăn ra, bước xuống giường. Bộ quần áo đang mặc cũng không biết của ai, nhưng rất rộng. Mùi hương thoang thoảng có vẻ quen thuộc, nhưng đầu cậu quá nặng nên không thể nhớ ra nhanh được.
"Độc Xà để lại sao."
Có lẽ vì không thể đưa về chỗ ở, nên hắn ta đã để cậu lại một khách sạn tốt nào đó. Dù không hợp lý, nhưng cậu không nghĩ ra được giả thuyết nào khác. Hong Ju lặng lẽ mở cửa ra, lúc đó cậu mới nhận ra. Cậu đã đến đây một lần trước đây nên có thể nhớ rõ. Đây là nơi Moo Kyung ở.
"......"
Mình ở đây làm gì? Có gọi điện cho anh ta không? Không thể nào. Cậu vội vàng nhìn quanh nhưng không cảm thấy có ai. Trên bàn chỉ có laptop cùng cốc cà phê, như thể vừa có người ở đó. Nhìn ly cà phê đã nguội ngắt, cạn đáy, có vẻ như anh đã đi được một lúc rồi.
Cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức. Thế nhưng, quần áo với đồ dùng cá nhân của cậu không biết để đâu, dù tìm kiếm thế nào cũng không thấy. Hong Ju vội vàng đi xuyên qua phòng khách. Đúng lúc đó.
"Tên say rượu kia đã dậy rồi à."
"......"
Có phải anh vừa đi tập thể dục về không? Tóc anh ướt, cổ với mặt lấm tấm mồ hôi. Moo Kyung vắt một chiếc khăn trên vai, liếc nhìn Hong Ju từ trên xuống dưới.
"Ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy rồi. Cậu thật tệ trong cách uống rượu."
Hong Ju cắn môi dưới. Sẽ đỡ hơn nếu cậu nhớ được gì đó, nhưng không nhớ gì cả khiến cậu bứt rứt. Mình có nói gì lung tung không. Có làm gì sai không. Khi cố uống một hai ngụm thì không say, nhưng hôm qua uống với Độc Xà nên thoải mái mà say sao. Hong Ju xoa xoa đầu nhức nhối, cẩn thận mở môi.
"...Có phải tôi đã nói gì kỳ lạ không?"
"Nói kỳ lạ?"
Moo Kyung lướt qua Hong Ju vào phòng, rồi cầm quần áo để thay ra. Anh đi thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa nhún vai về phía cậu.
"Ai biết."
Chỉ có thế thôi. Hong Ju cứ ôm đầu, cố gắng lục lọi ký ức cho đến khi Moo Kyung tắm xong rồi bước ra.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.