Sampal - Chương 46

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 46

Moo Kyung đưa Hong Ju vào một văn phòng trong tòa nhà. Anh để cậu cùng một nhân viên mặc suit ở lại phòng khách rộng rãi rồi tự mình giải quyết công việc hơn một tiếng đồng hồ.

Sau đó, anh mới thong thả đi đến sòng bạc Gwang Pal. Vì đây là tòa nhà từng dùng làm trường đua ngựa trong nhà nên bên trong thoáng đãng và rộng rãi hơn một chút. Có lẽ vì vậy mà lúc nào cũng đông khách hơn sòng bạc của Guppy.

Trưởng phòng bảo an quen mặt nhìn thấy Hong Ju liền giơ tay lên cao.

"Mày theo Guppy đến à?"

"Vâng."

Hắn ta định làm thân, nhưng thấy khuôn mặt mới đứng phía sau thì chững lại.

"...Đi cùng nhau à?"

Hong Ju chỉ khẽ gật đầu khi hắn ta hất cằm về phía Moo Kyung đứng phía sau. Trưởng phòng bảo an lướt mắt nhìn thân hình to lớn của Moo Kyung, rồi làm một hành động khoa trương, phủi phủi tay áo. Hắn ta khẽ hỏi nhỏ Hong Ju.

"Có phải tay chơi mới không?"

Hong Ju lặng lẽ lắc đầu, đảo mắt. Vì được dặn không được nói về việc đầu tư, nên cậu không thể giới thiệu anh là nhà đầu tư. Nhìn qua cũng thấy anh chẳng giống một tay chơi chút nào, mà nói là trưởng phòng bảo an thì trông lại quá sang trọng.

"Chỉ là người quen của Guppy thôi ạ."

Cậu qua loa đẩy trách nhiệm sang Guppy rồi bước vào sòng bạc.

"Này, mày đừng có lén lút thu tiền nữa, thật đấy nhé? Mày làm hỏng hết mọi chuyện rồi."

Hong Ju không đáp lại mà bước nhanh hơn. Bước vào bên trong, tiếng ồn ào đến mức nhức tai. Trong số đó, tiếng giày da theo sát phía sau vẫn nghe rõ mồn một. Tiếng động lạ lùng đến mức nghe quá rõ khiến Hong Ju khẽ dùng lòng bàn tay che tai phải.

Đúng lúc đó, một hơi thở nóng bỏng lướt qua tai trái cậu. Một lồng ngực rắn chắc chạm vào vai cậu. Hong Ju giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Moo Kyung đang đứng sát bên. Từ tai bị che, tiếng tim cậu đập thình thịch, nhanh như chạy đua. Tiếng tim đập lớn đến mức lấn át hết mọi tiếng ồn ào của sòng bạc.

"Sao, sao vậy ạ?"

Hong Ju hoảng hốt, mặt tái mét hỏi. Cậu vội vàng bỏ lòng bàn tay đang che tai ra, giấu tay vào trong ống tay áo. Vốn dĩ khi ở gần Moo Kyung, cậu đã nhạy cảm với những tiếp xúc nhỏ nhặt, vậy mà anh lại còn thì thầm vào tai trái làm gì chứ.

"......"

Moo Kyung không trả lời mà chỉ nheo mắt lại, nghiêng đầu. Anh chăm chú quan sát Hong Ju như thể đang đánh giá điều gì đó rồi vươn tay ra.

"Anh, anh làm gì thế."

Cậu định lùi lại, nhưng sức mạnh ghì chặt tai phải khiến cậu cứng đờ. Cậu lại phải lắng nghe tiếng tim mình đập thình thịch vì lực mạnh bạo đó.

"......"

Moo Kyung nghiêng người, áp môi vào tai trái cậu. Cậu chỉ cảm thấy hơi thở lướt qua ngứa ngáy. Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không thể đọc được khẩu hình. Hong Ju nuốt khan. Mọi tiếng ồn ào, huyên náo đều biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của cậu. Moo Kyung liền buông tay, rồi đứng thẳng người lại.

"Hiểu rồi chứ?"

Đôi mắt run rẩy chỉ quanh quẩn ở vai Moo Kyung. Cậu khẽ gật đầu, một nụ cười nhạo mờ nhạt xuất hiện.

"Hiểu rồi sao?"

Tuy không cần thiết phải giấu Moo Kyung chuyện tai mình bị điếc, nhưng dù có nói ra cũng chẳng giúp ích được gì. Cậu cũng không thể làm cho tai đã điếc sống lại được, và anh cũng chẳng có lý do gì để trả thù Guppy đã khiến cậu ra nông nỗi này.

Hong Ju giả vờ hiểu, gật đầu rồi né tránh ánh mắt. Ở cuối tầm nhìn, cậu thấy quầy lễ tân đã mất đi công dụng.

"Vâng. Anh sẽ chơi bài chứ? Muốn vào thì..."

"Tôi nói là muốn làm tình."

Hong Ju đang định quay người tránh né thì động tác dừng lại. Xung quanh ồn ào như vậy, sao giọng nói cùng hơi thở của Moo Kyung lại rõ ràng đến thế? Cậu cảm thấy môi mình vừa nãy còn chạm vào một cách thô bạo bỗng nóng rát.

"Kia kìa."

Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, chiếc áo khoác mềm mại áp sát lưng. Đầu ngón tay đeo găng đen chỉ vào một cái bàn cách xa.

"Ở bàn của Gu Madam ấy."

"......"

"Chẳng phải đã hẹn sẽ làm một lần trên bàn cờ hoa sao. Đúng không?"

Moo Kyung nói như thể chắc chắn điều gì đó. Lông mi Hong Ju run rẩy, rồi nhắm chặt lại. Trước mặt Moo Kyung, mọi bí mật đều bị đọc vị quá dễ dàng.

"Đi thôi. Cậu nói là hiểu rồi mà."

"Không, không muốn đâu."

Moo Kyung ôm vai, đứng cạnh cậu. Cậu cố gắng chống lại lực kéo mạnh, nhưng mũi chân bắt đầu trượt đi từng chút một. Có lẽ vì cậu nghĩ Moo Kyung thật sự có thể làm điều gì đó trên bàn cờ hoa. Hong Ju giãy giụa không ngừng ngay cả khi bị kéo đi.

"Đúng là bị điếc thật rồi."

Moo Kyung khẽ cười, đổi hướng. Anh giơ tay ngăn cản người đang đến để hướng dẫn chỗ ngồi.

"Vốn dĩ đã như vậy sao?"

"...Không ạ."

Hong Ju thở dài, lắc đầu. Cậu ngừng chống cự và buông lỏng người, sức mạnh ghì chặt vai cũng nới lỏng.

"Vậy là do bị đánh sao?"

"......"

"Đánh đến mức nào mà tai lại bị điếc vậy."

Cái bàn của Guppy ngày càng gần hơn. Người trực tiếp khiến tai cậu bị điếc đang ở ngay gần đó, nên Hong Ju không thể kể lể chi tiết, cậu chỉ im lặng.

"Hong Ju, ơ? Moo Kyung cũng đến cùng sao?"

Những người ngồi ở bàn đều là những khuôn mặt quen thuộc. Hong Ju chỉ khẽ cúi đầu chào. Guppy đã thay đổi chiến thuật sau khi đám côn đồ ở Gwol Eum Gong biến mất không dấu vết. Ông lại bắt đầu nịnh nọt Moo Kyung như trước đây.

"Người đó là ai vậy?"

"À, giám đốc cùng làm ăn với tôi. Người quý hóa sao lại đến đây?"

Guppy khoe khoang với giọng điệu kiêu ngạo, chú ý đến những ánh mắt đang nhìn. Mọi người bắt đầu chăm chú nhìn kỹ trang phục của Moo Kyung với ánh mắt bận rộn. Đầu tiên là khuôn mặt lạnh lùng, rồi áo khoác, khăn quàng cổ, bộ suit, đồng hồ đeo tay, giày da. Họ lướt qua từng món đồ đắt tiền một, rồi khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt sáng bừng. Cảnh tượng đó thật buồn cười. Hong Ju vùi mặt vào áo phao đến tận mũi, nuốt xuống tiếng cười nhạo.

"Thế à."

"Có lẽ việc điểm danh ở sòng bạc mỗi ngày đã thành thói quen rồi. Tôi muốn đến xem. Vừa hay Gu Madam cũng ở đây."

"Ặc ặc. Có vẻ như Moo Kyung cũng bắt đầu nghiện cái này rồi nhỉ?"

Guppy đang nhanh chóng xoa ngón tay cái với ngón trỏ vào nhau kéo một chiếc ghế trống ra, sắp xếp chỗ cho Moo Kyung. Ông gõ gõ vào ghế bảo ngồi, rồi cười toét miệng khoe hàm răng đều tắp.

"Ngồi xuống xem đi. Ở đây cảm giác hơi khác so với sòng bạc của chúng ta đúng không?"

"Đúng vậy."

"Đây là nơi mà những kẻ kém sang hơn hay đến. Là những kẻ lăn lộn từ trường đua ngựa mà ra."

Dù Guppy thì thầm, Moo Kyung cũng chỉ lục lọi túi áo khoác. Ngay khi anh lấy khăn tay ra, Guppy vội vàng nhận lấy rồi trải lên ghế. Không biết có phải vì thấy lạ khi Guppy khá có tiếng nói ở khu vực này lại quen thói hầu hạ, hay vì thấy Moo Kyung sạch sẽ quá mức, những người khác đều bận rộn liếc nhìn Moo Kyung.

"Nào nào. Ngồi thoải mái đi. Nếu muốn chơi, tôi sẽ nhường bài. Sao đây?"

"Thôi."

Moo Kyung vẫy vẫy vạt áo khoác, ngồi xuống ghế, khoanh tay dựa lưng vào ghế. Hong Ju đang đứng ngơ ngác nãy giờ, khẽ chạm vào vai Guppy.

"À, sao vậy?"

"Ông bảo tôi đi thu tiền mà."

"À à."

Guppy phát ra một tiếng ngớ ngẩn như thể lúc đó mới nhận ra mục đích gọi Hong Ju đến đây. Ông quay nửa người lại, lướt mắt nhìn quanh sòng bạc đầy bàn.

"Vừa nãy tôi thấy..."

Ánh mắt lẩm bẩm của ông dừng lại ở một chỗ. Hong Ju khẽ cúi người, Guppy chỉ vào một cái bàn rồi thì thầm:

"Thấy cái người đeo kính, mặc áo sơ mi kẻ sọc kia không?"

"Cạnh người đeo khăn quàng cổ ấy ạ?"

"Ừ ừ, chính là thằng đó. Hai trăm. Không nhiều đâu, đừng làm ồn, cứ lặng lẽ lấy về."

"Vâng."

Hong Ju gật đầu, thẳng người dậy. Trong khoảnh khắc đó, cậu dường như đã chạm mắt với Moo Kyung, nhưng anh đã quay đầu đi.

Tờ giấy gấp cùng chứng minh thư Guppy đưa cho được nhét vào túi. Hong Ju xuyên qua làn khói thuốc lá đặc quánh, đi về phía cái bàn cách xa.

Trước mặt người đàn ông chất khá nhiều chip. Số tiền đó đủ để trả nợ hai trăm mà vẫn còn dư nữa. Hong Ju đến gần sau lưng người đàn ông, đúng lúc ván poker sắp kết thúc.

"Xin lỗi."

"Hả?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên. Đôi mắt quầng thâm, má hóp vào, làn da nhăn nheo khô ráp cùng đục ngầu. Nhìn gần, trông ông ta có vẻ đã khá lớn tuổi. Hong Ju khẽ cúi người, thì thầm nhỏ đủ để người đàn ông nghe thấy.

"Ông biết Guppy chứ?"

"Gu, Guppy?"

Hong Ju chỉ về phía cái bàn nơi Guppy đang ngồi. Guppy đang ngồi nhìn về phía này, giơ tay lên cao rồi cười toe toét. Người đàn ông tỏ vẻ bối rối, hít một hơi qua kẽ răng.

"Tôi đến vì ông không trả tiền vay nặng lãi."

"Gì đây, thằng bé này? Guppy sai vặt nó à?"

Một người đàn ông đang ngậm thuốc lá hỏi một cách hung dữ, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn Hong Ju. Thế nhưng, cậu không thèm liếc mắt. Người đàn ông đang thu bài dừng lại. Sợ Hong Ju sẽ đổi bài, ông ta ngửa người ra sau, quan sát tay cậu.

"Cái gì thế. Đừng phá hỏng cuộc chơi, biến đi?"

"Ông thắng nhiều rồi. Cho tôi hai trăm thì tôi sẽ đi yên lặng."

Hong Ju kiên quyết thì thầm nhỏ chỉ với người đàn ông.

"Mẹ kiếp, họ Goo. Mày biết thằng này à?"

Nghe thấy từ "họ Goo", Hong Ju mở to mắt. Cậu lập tức thẳng lưng, quan sát kỹ lưỡng đối thủ vừa nãy còn đang đe dọa mình.

"......"

Người đàn ông cũng khẽ ngẩng đầu nhìn Hong Ju. Khuôn mặt quầng thâm và gầy gò cho thấy tuổi tác. Sẽ có rất nhiều người họ Goo chơi cờ bạc, chắc chắn không phải người cậu đang tìm. Cậu biết rõ trong đầu, nhưng không thể kiểm soát được nhịp tim đang đập nhanh.

"Không biết, mẹ kiếp. Aiz, cứ tưởng hôm nay may mắn chứ."

Hong Ju vội vàng lấy chứng minh thư đã nhét trong túi ra. Đôi mắt đen láy vội vã tìm kiếm tên. Goo Won Ho. Nhịp tim đang đập dồn dập bỗng chùng xuống như thể bị rối loạn.

"À..."

Biết là không phải mà còn mong đợi cái gì chứ. Nếu là bố cậu, Guppy đã nói trước rồi. Không, ông đã không thu tiền phiền phức thế này mà đã ghi nợ vào tên cậu rồi. Không, trước đó, ông ta đã... nhận ra cậu  rồi chứ. Cảm giác như máu rút sạch khỏi người khiến đầu ngón tay cũng run rẩy.

"Cầm đi! Xui xẻo thật, lại còn theo đến tận sòng bạc khác nữa chứ."

Người đàn ông đếm qua loa số chip rồi đưa cho cậu. Có nghĩa là tự đi đổi. Và rồi, ông ta giật lấy chứng minh thư từ tay Hong Ju, xòe lòng bàn tay ra, hét lên:

"Đưa giấy vay nợ đây!"

Hong Ju run rẩy lục lọi túi, cuối cùng lấy được tờ giấy cùng cây bút bi. Người đàn ông viết tên một cách cẩu thả rồi đẩy tờ giấy vay nợ cho cậu. Hong Ju đếm số chip, bỏ vào túi, rồi mới lùi người lại. Dù đã rời xa cái bàn, cậu vẫn liên tục liếc nhìn người đàn ông đeo kính.

"......"

Nếu có bố, liệu ông ta có già như thế này không? Dù biết là không phải, nhưng ánh mắt cậu vẫn cứ dán vào đó.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo