Sampal - Chương 6

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 6

“Thứ khác.”

“……”

“Phải trả lời thứ khác chứ.”

“Cái gì ạ?”

Không có gì để hỏi nên cũng chẳng có gì để trả lời. Hong Ju lặng lẽ đưa tay xuống để tháo dây an toàn. Nhưng Moo Kyung nhanh hơn, anh duỗi tay ra. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt phần khóa dây an toàn, rồi anh lại hỏi:

“Chưa trả lời câu tôi hỏi trước đó.”

“……Trước đó.”

Hỏi gì nhỉ. Hong Ju cố nhớ lại. Dù là câu hỏi vớ vẩn nhưng cậu vẫn cố gắng trả lời một cách thành thật vì Guppy cứ thúc giục không được làm mất lòng. Cậu vắt óc suy nghĩ nhưng không nhớ ra gì cả. Moo Kyung nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Hong Ju rồi cất lời.

“Tôi hỏi cậu có muốn giết Gu Madam không. Cậu đã không trả lời câu đó đến cùng.”

Hong Ju quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Moo Kyung. Đôi môi đỏ mọng của anh khẽ nhếch lên một cách trơn tru. Ngay khi đối mặt với nụ cười của Moo Kyung, một cảm giác rợn người chạy dọc gáy cậu. Dường như trước đây cũng đã từng có lần như vậy.

“……Vâng.”

Lần này cậu không nói dối. Không có lý do đặc biệt nào cả. Có lẽ đây sẽ là lời cuối cùng cậu nói khi còn sống. Cậu cảm thấy không cần phải che giấu sự thật.

“Trả lời sớm hơn thì tốt rồi.”

Dù giọng nói đã dịu đi nhiều, Hong Ju vẫn giữ nguyên cảnh giác. Không thể đoán được qua âm thanh, cậu chăm chú nhìn anh, không bỏ sót cả những cử chỉ nhỏ nhất như khi anh khẽ động tay.

“Tôi có đánh đập gì đâu mà sợ thế.”

Anh nâng người lên khỏi vô lăng. Rồi vén áo khoác đang mở ra, đưa tay vào túi áo vest bên trong. Hong Ju nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay anh. Trong đó sẽ có gì nhỉ. Dao à, hay thuốc mê, hay là sợi dây thừng? Hong Ju hít thở đều, nhớ lại vô số lần bị hành hạ khi đi thu tiền. Cuối cùng, bàn tay anh bắt đầu rút ra khỏi túi áo khoác. Hong Ju nheo mắt lại, cố gắng đoán xem anh đang cầm cái gì.

Thịch, Moo Kyung ném vật vừa lấy ra lên đùi Hong Ju.

“Nếu Gu Madam làm gì bất thường thì liên lạc với tôi. Tôi sẽ lo phần của cậu riêng.”

“……”

Đó là một chiếc điện thoại. Khác màu và mẫu mã so với cái Moo Kyung vẫn dùng.

“Có phải… anh muốn tôi giám sát không?”

Moo Kyung gật đầu. Lông mày anh nhướng lên như thể hỏi “Có vấn đề gì sao?”.

“Tại sao lại là tôi…”

“Không thể giao cho mấy tên du côn run rẩy không đáng một xu được, phải không? Như Gu Madam nói, nó có gan đấy, có gan làm chuyện khác sau lưng đấy. Lại còn lì đòn nữa, cho dù bị phát hiện rồi bị đánh thì cũng không chết được đâu.”

Giọng điệu pha lẫn nhiều tiếng cười nên khó đoán được là thật hay đùa. Moo Kyung nói thêm để giải thích.

“Những thằng khác thì quỵ lụy trước Gu Madam. Còn cậu thì không.”

“……”

“Cậu không biết cậu nhìn Gu Madam bằng ánh mắt như thế nào đâu đúng không?”

Cậu đoán đại khái là thế. Thằng khốn nạn, chết quách đi cho rồi. Mỗi khi nhìn Guppy, cậu chỉ toàn nghiến răng chửi rủa như vậy. Bây giờ tuy đã cam chịu hơn trước nhiều, nhưng cảm xúc thì không thể che giấu được. Hong Ju im lặng, Moo Kyung khẽ cười.

“Đừng nghĩ phức tạp làm gì. Người ta nói đừng tin lời của kẻ chơi bài mà. Tôi đã cho vay một khoản tiền lớn như vậy, tôi cũng có quyền làm như thế này chứ?”

“……Nếu bị phát hiện thì chỉ có tôi chết thôi. Anh cũng đâu có giúp gì đâu.”

Không biết Moo Kyung có biết lần trước vì anh mà cậu bị đánh đến mức nào không. Dù đã quen với bạo lực, nhưng cậu không muốn bị đánh vô cớ. Hong Ju không chạm vào chiếc điện thoại đặt trên đùi. Cậu sợ chỉ cần chạm vào thôi cũng bị coi là đã đồng ý tham gia.

“Hừm.”

Moo Kyung ngả lưng vào ghế sâu hơn. Anh cũng buông chốt dây an toàn đang cầm. Anh khoanh tay, hít thở dài.

“Vì nợ nần nên không thể ra khỏi đấy đúng không?”

Hong Ju hơi do dự rồi gật đầu. Mỗi lần như vậy, mái tóc đẹp của cậu lại chạm vào vết thương trên trán.

“Chỉ cần làm theo lời tôi, tôi sẽ giúp cậu. Có thể giúp cậu thoát ra trước khi sòng bạc mới được mở.”

Như không nên dễ dàng tin lời người chơi bài, cũng không nên vội vàng tin lời người đáng ngờ. Nhưng đối với Hong Ju, điều này lại giống như một cơ hội. Chẳng phải người đàn ông này tốt hơn Guppy chỉ biết tăm tia cách để lợi dụng cậu, hay Trưởng phòng Yang cứ muốn hành hạ cậu không ngừng sao? Chẳng phải sống dưới trướng người đàn ông này để trả nợ sẽ thoải mái hơn là bị đánh đập rồi thu tiền mà không có thời gian lành vết thương sao? Anh còn nhiều tiền, có lẽ khoản nợ của cậu có thể từ từ trả cũng được? Nếu đều là kẻ lừa đảo thì người đàn ông này chẳng phải tốt hơn Guppy sao? Đây là cơ hội đầu tiên cậu gặp sau 15 năm, Hong Ju trong lòng dao động.

“Làm, làm sao ạ?”

“Làm, làm sao à?”

Moo Kyung bắt chước giọng run rẩy của Hong Ju rồi cười khẽ. Cậu nhíu mày. Thái độ đùa cợt đó thật khó chịu.

“Chắc là vẫn nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo. Nhưng đừng lo, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu thoát ra. Tôi là người không có gì ngoài tiền cả.”

“……”

“Giúp cậu thoát khỏi sòng bạc, còn cứu cậu khi bị đánh nữa. Thế nào?”

Moo Kyung nhếch mép cười, nhún vai. Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của Hong Ju không có chút nụ cười nào. Đôi môi đóng vảy khẽ mấp máy.

“Nếu tôi không làm thì sao?”

“Thì sao chứ……”

Những ngón tay nắm vô lăng khẽ cử động theo nhịp. Đến khi tiếng ù tai vang lên trong sự im lặng nặng nề, Moo Kyung mới dùng cằm ra hiệu. Anh chỉ vào hồ nước ngay trước xe.

“Giẫm đạp lên thôi. Không biết có biết bơi không nhỉ?”

“……”

Ánh mắt Hong Ju lướt qua hồ nước đen kịt cùng chiếc điện thoại. Nếu trả nợ dưới trướng Guppy thì sẽ mất thêm vài chục năm nữa. Dù bây giờ có chết cũng không hối tiếc, nhưng cậu vẫn muốn được sống một cuộc đời như một con người. Máu cuối cùng cũng rỉ ra từ khóe môi sưng tấy của cậu. Hong Ju nắm lấy chiếc điện thoại đặt trên đùi. Có lẽ vì nó luôn ở trong lòng anh nên vẫn còn hơi ấm. Cậu đặt chiếc điện thoại vào túi ngực chiếc áo phao ít dùng rồi kéo khóa lại. Vì có thể sẽ có lúc cậu phải cho Guppy xem chiếc điện thoại này rồi tố cáo rằng ‘người đàn ông đó đã sai tôi giám sát anh’.

“Không phải tôi đồng ý. Tôi sẽ xem anh giúp thế nào rồi mới quyết định có liên lạc hay không.”

Trong suốt thời gian trả nợ bằng cách bị đánh đập ở sòng bạc, cậu đã nhận ra một điều. Phải nhìn chỗ để nằm rồi mới duỗi chân. Từ trước đến nay chưa bao giờ được thoải mái duỗi chân, nên Hong Ju quyết định sẽ cẩn trọng.

“Tùy cậu.”

Moo Kyung khởi động xe. Bánh xe bắt đầu lăn ầm ĩ trên tuyết. Hồ nước lạnh buốt dần lùi xa. Trái tim cậu nặng trĩu như chứa cả một chiếc điện thoại.

Trên đường đi, anh giải thích những việc Hong Ju phải làm. Nếu Guppy rời khỏi sòng bạc, hoặc tiếp xúc riêng với những con gà giàu có khác. Hoặc nếu có dấu hiệu ông định giải tán sòng bạc rồi bỏ trốn thì phải liên lạc ngay lập tức. Cuối cùng, anh nói thêm.

“Nếu muốn Gu Madam chết quách đi cho rồi, thì cũng có thể liên lạc.”

Nếu là chuyện đó thì cậu có thể gọi hàng chục lần một ngày. Thậm chí bây giờ cậu còn muốn cầu xin anh giết chết mình nữa. Sau đó, Moo Kyung còn giải thích thêm vài quy tắc. Hong Ju không trả lời riêng, nhưng cậu ghi nhớ từng điều một.

“Xuống xe.”

Cậu nghĩ đã xong việc rồi sẽ quay về sòng bạc, nhưng chiếc xe lại đi đến một nơi khác. Anh dừng xe trước một tòa nhà. Lần này, Hong Ju chỉ nhìn xung quanh, không biết chuyện gì nữa thì Moo Kyung đã tháo dây an toàn cho cậu.

“Làm gì đấy? Cậu phải đi làm cái việc cậu giỏi chứ.”

“À.”

Thì ra vẫn có chuyện cần thu nợ. Hong Ju vụng về nắm lấy tay nắm cửa, bước ra khỏi xe. Tòa nhà cùng những người qua lại đều rất sạch sẽ và sang trọng. Chỉ có mình cậu là mặc chiếc áo phao cũ kỹ. Lúc bình thường đi thu tiền trong khu phố thì không để ý, nhưng khi ra ngoài, cậu mới cảm nhận rõ sự tồi tàn của mình. Hong Ju cúi đầu, chỉ đi theo đôi giày của Moo Kyung đang dẫn đường.

Bên trong rất ấm áp, có mùi hương dễ chịu. Hầu hết các cuộc trò chuyện của những người đi ngang qua đều pha lẫn tiếng cười. Hong Ju cố tình không nhìn xung quanh. Cậu với Moo Kyung đi thang máy lên một lúc lâu. Nơi đến là một văn phòng yên tĩnh.

“Min Ho có ở đây không?”

“Vâng, xin đợi một chút.”

Người phụ nữ trả lời bằng giọng điềm tĩnh rồi gọi điện đi đâu đó. Trong lúc đó, Moo Kyung cho tay vào túi, ung dung đi dạo dọc hành lang. Anh đứng trước một khung tranh lớn treo trên tường, nhìn rất lâu. Hong Ju đứng yên một chỗ, như một vật thể bị tách rời.

“Anh ấy bảo vào đi ạ.”

“Cảm ơn.”

Moo Kyung búng ngón giữa với ngón cái, tạo ra tiếng tách. Hong Ju ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, anh ra hiệu cho cậu đi đến. Anh quen thuộc mở cửa văn phòng, rồi chỉ hé nửa người vào trong rồi nói:

“Tôi đến để lấy đồ đã cho mượn.”

“Đồ mượn?”

Một giọng nói nghi ngờ vang lên. Moo Kyung nắm chặt cổ Hong Ju, kéo mạnh vào. Cậu lảo đảo theo vào, tầm nhìn của cậu là một căn phòng rộng rãi và sạch sẽ. Moo Kyung cúi người, thì thầm vào tai Hong Ju đủ để nghe.

“Vào lấy thuốc lá đi.”

“Vâng? Thuốc lá ạ?”

Cậu hỏi lại, anh chỉ lặng lẽ gật đầu. Anh còn ra hiệu bằng cằm như bảo đi nhanh lên. Đôi khi đi thu tiền cũng có trường hợp nhận đồ vật thay vì tiền. Nhưng thường là đồ trang sức hay giấy tờ, chứ chưa bao giờ thu thuốc lá. Hong Ju do dự, Moo Kyung mạnh mẽ đẩy lưng cậu. Bước chân do dự lập tức hướng về phía người đàn ông đang ngồi ở bàn. Anh ta khẽ nâng kính lên rồi hạ xuống, nheo mắt lại.

“……Tôi đến để lấy thuốc lá mà Giám đốc Moo Kyung đã cho mượn ạ.”

“Cái gì, cái gì thế này. Bị đánh hay sao vậy?”

Min Ho nhìn Hong Ju từ trên xuống dưới, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cậu cũng ngạc nhiên không kém. Cậu liếc nhìn ra phía sau, thấy Moo Kyung đang khoanh tay dựa vào cửa. Hong Ju quay thẳng đầu, nhìn lại anh ta.

“Cho tôi đi.”

Người đàn ông không đưa thuốc lá như cậu yêu cầu, mà ném kính xuống như vứt bỏ. Rồi anh ta cúi người xuống bàn, thì thầm với Hong Ju.

“Tên đó đánh cậu à?”

Hong Ju lặng lẽ lắc đầu. Chắc chắn lời nói đó không đáng tin cậy. Bởi vì khuôn mặt của cậu đã nát bét đến mức đó. Hong Ju đưa tay ra như thúc giục anh ta. Lúc đó, anh ta nghiêng người, hét về phía Moo Kyung đang đứng ở cửa.

“Thằng này là ai? Mày làm trò gì thế hả?”

“Nhanh đưa đây. Kẻ nợ đang đợi đấy.”

Moo Kyung nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục anh ta. Nhìn không khí thì có vẻ họ rất thân thiết. Nhìn việc anh làm những chuyện kỳ quặc như vậy một cách tự nhiên, chắc chắn đây không phải là mối quan hệ nợ nần thật sự.

“Thằng điên. Lại làm cái trò gì thế này.”

Min Ho lẩm bẩm rồi đứng dậy. Anh ta lục lọi túi áo vest cùng áo khoác treo trên móc áo, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, anh ta tìm thấy gói thuốc lá rồi đặt nó vào lòng bàn tay Hong Ju. Mặc dù là thuốc đang hút dở nên còn nửa gói, nhưng dù sao cậu cũng đã lấy được thứ Moo Kyung yêu cầu. Cậu cầm gói thuốc lá đi về phía Moo Kyung đang đứng ở cửa. Khi cậu đưa thứ vừa lấy được cho anh, Moo Kyung cười rồi vung nó trong không khí.

“Nếu đã vay thì phải trả nhanh lên chứ. Để khỏi bị tính lãi.”

“Thằng điên đó làm gì vậy.”

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ phía sau, nhưng Moo Kyung như không nghe thấy, kéo Hong Ju đi. Đóng cửa mà không nói lời chào, anh đi thẳng đến thang máy. Anh không thèm nhìn gói thuốc lá vừa lấy được mà chỉ xem đồng hồ.

“Cứ nói là đi đến một tòa nhà nào đó để thu tiền. Và trong gói thuốc lá có vẻ có tiền.”

Thì ra là để tạo cớ khi quay về sòng bạc. Nếu ban nãy cứ đi thẳng về, chắc chắn Guppy sẽ tra hỏi đủ thứ, cậu sẽ phải rất vất vả để nói dối. Bây giờ thì có thể nói thẳng mọi chuyện rồi.

“Vâng.”

Đúng lúc đó, thang máy đến, cả hai cùng bước vào.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo