Sampal - Chương 55

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 55

Hong Ju đẩy cây lau nhà lăn lóc trên sàn vào một góc khuất. Cậu lau sạch vết máu vương vãi bằng khăn giấy. Mỗi lần cúi người, tiếng áo phao sột soạt lại vang lên rõ rệt. Bên trong chiếc áo phao kéo khóa đến tận cằm, cậu đang mặc chiếc áo nỉ màu hồng mà Moo Kyung đã mua cho. Sợ màu sáng lộ ra, Hong Ju theo thói quen kéo khóa lên cao hơn.

“Này. Tụi mày ra ngoài hết đi.”

Guppy đột ngột ló đầu ra rồi hét lớn. Thái độ bớt giận dữ hơn lúc nãy, chắc Gwang Pal đã đồng ý cho vay tiền kha khá rồi.

“Sao không vay đại của Moo Kyung luôn đi. Cứ bắt tụi này đi kiếm tiền về làm gì.”

Choi đang dùng khăn giữ vết rách trên trán cằn nhằn suốt đường xuống cầu thang. Dù ai cũng nghĩ vậy nhưng không ai dám phụ họa, có lẽ vì không muốn bị vỡ đầu. Lối vào sòng bạc trống trải hơn bình thường. Có lẽ vì thế mà gió càng mạnh và lạnh hơn.

“Này, mày đi vay đi. Mày với Moo Kyung chẳng phải có gì đó với nhau sao.”

Trưởng phòng Yang vừa rút thuốc lá ra, vừa khẽ đá vào mũi giày thể thao cũ kỹ của cậu. Hong Ju lập tức rụt chân lại. Rồi cậu nhíu mày khi đối mặt với một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Sao Hong Ju lại phải đi vay?”

Lời phản bác từ bên cạnh vang lên. Độc Xà chống nạnh, nói như bắn đạn. Trưởng phòng Yang vừa ngậm điếu thuốc vào miệng liền ném phịch xuống sàn.

“Cái thằng, thằng ranh con chưa ráo máu đầu này lại…!”

“Thôi, thôi. Ôi trời ơi.”

Tên côn đồ dùng thân hình to lớn của mình chặn Trưởng phòng Yang lại. Độc Xà không hề nao núng, trừng mắt rồi giơ ngón giữa lên.

“Ai là người đã đưa bài Gwang tteng cho Moo Kyung? Món nợ có lẽ bắt đầu từ lúc đó phải không?”

“Chết tiệt…!”

Dường như không có lời nào để phản bác, Trưởng phòng Yang nghiến răng ken két. Độc Xà khịt mũi cười, rồi quay người lại.

“Hong Ju, đi đến cửa hàng tiện lợi với tôi không? Mua đồ uống cho mấy anh đại ca nhé?”

Độc Xà gãi gãi cái gáy đầy hình xăm, hỏi. Hong Ju bình thường sẽ từ chối đi cùng, nay lại vui vẻ theo Độc Xà ra ngoài. Suốt đường đi, cậu bỏ ngoài tai những lời chửi rủa vô nghĩa của Trưởng phòng Yang.

“Cứ đi đi. Tôi sẽ ngồi đây đợi.”

Hong Ju chỉ vào cái bàn trước cửa hàng tiện lợi. Độc Xà không chút nghi ngờ, chỉ hỏi: “Hong Ju uống nước chứ?”

Trong lúc Độc Xà một mình vào cửa hàng tiện lợi. Cậu liếc nhìn qua cửa kính, vội vàng lấy điện thoại ra. Rồi cậu bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Moo Kyung. Tim cậu đập thình thịch như đang ăn trộm.

Có thể những người đàn ông ở hành lang đã báo cáo rồi. Nhưng cậu cũng phải cho anh biết rằng mình không lơ là bổn phận. Đó là vì cậu không từ bỏ hy vọng rằng nếu anh hài lòng, một ngày nào đó anh sẽ giúp cậu.

[Gwang Pal sẽ cho vay tiền đấy.]

Vì vội vàng nên có khá nhiều lỗi chính tả nhưng cậu không có thời gian để sửa. Sau khi nhấn nút gửi, cậu tắt nguồn điện thoại. Trong lúc đút điện thoại vào túi, cậu liên tục liếc nhìn vào cửa hàng tiện lợi. Khi kéo khóa túi lại, ting, tiếng chuông vang lên, cửa hàng tiện lợi mở ra.

“Của cậu đây.”

“Cảm ơn.”

Có lẽ vì căng thẳng. Vừa cầm chai nước suối, cậu đã cảm thấy khát. Hong Ju uống cạn chai nước ngay tại chỗ. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người lại quay trở lại sòng bạc.

“Mọi người bảo cứ về đi.”

Đó là một trong những người đàn ông do Moo Kyung cử đến. Anh ta đứng chặn ngay lối vào sòng bạc, ngăn Hong Ju với Độc Xà lại. Không biết bên trong đã có cuộc trò chuyện gì, nhưng có vẻ mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp.

“Mai có cần đến không?”

“Không có lời dặn dò gì thì cứ đến xem sao.”

“Ôi. Tiếc thật.”

Độc Xà tỏ vẻ tiếc nuối rồi quay người đi. Hắn ta nói hôm nay cũng sẽ ngủ ở phòng tắm hơi công cộng. Khi được hỏi tại sao không về chỗ ở, hắn ta cười khẩy nói rằng việc móc túi khách ở phòng tắm hơi khá béo bở. Ai cũng sống bằng cách riêng để kiếm tiền. Hong Ju cũng có cách riêng của mình. Cậu vuốt ve khuôn mặt mình, nơi vết sẹo đã gần như biến mất rồi đi về phía khách sạn.

Sau một buổi trưa nắng nóng, không khí lại trở nên lạnh giá. Hong Ju thức dậy, vận động cơ thể chỉ sau khi những giờ ấm áp nhất đã qua. Không biết có phải vì chiếc giường cùng bộ chăn ga đắt tiền hay không, nhưng sau khi ngủ dậy, cơ thể cậu không còn mệt mỏi nữa. Hong Ju chỉnh sửa chăn ga, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm riêng.

Dù Moo Kyung đã rời đi và cậu một mình sử dụng, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cứ phải nhìn trước nhìn sau. Hong Ju thay quần áo cẩn thận nhất có thể, lặng lẽ bước ra phòng khách.

“Ồ?”

Cậu thấy gáy của ai đó đang ngồi trên ghế sofa. Trên tay vịn là một chiếc áo khoác màu xanh đậm mềm mại, trên đó là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu được gấp gọn gàng. Giám đốc Moo Kyung đã ở đó từ lúc nào vậy. Không hề có tiếng động nào cả.

“Có một mình mà sao cứ đi như chuột nhắt vậy? Phát ra tiếng động một chút đi chứ.”

“…”

“À đúng rồi. Cậu chỉ phát ra tiếng động khi được chạm vào thôi nhỉ?”

Moo Kyung đặt tay lên lưng ghế sofa, xoay người một nửa. Rồi anh lướt nhìn Hong Ju đang đứng yên từ trên xuống dưới. Ánh mắt anh dừng lại lâu trên chiếc áo hoodie màu vàng chuối mà cậu đã đắn đo mãi mới mặc.

“Giờ trông mới giống trẻ con một chút.”

Lời nói rõ ràng vang lên khi anh rời mắt đi. Hong Ju bối rối nắm lấy vạt áo hoodie. Không gian vốn đã khó chịu lại càng trở nên bất tiện hơn với sự hiện diện của Moo Kyung. Ngay cả việc đặt mông xuống ngồi cũng thật ngượng nghịu.

“Gwang Pal hay gì đó. Tên đó cũng không khá khẩm hơn là bao. Cuối cùng Gu Madam cũng chịu mở lời rồi.”

Nếu Gwang Pal đến tận sòng bạc thì chắc chắn không phải đến chơi không rồi. Vậy thì tại sao hôm qua ông lại cho tất cả nhân viên về sớm? Thật kỳ lạ.

“Thật sao?”

Trong lúc Hong Ju nghiêng đầu khó hiểu, Moo Kyung cầm lấy giấy tờ cùng áo khoác, đứng dậy.

“Cũng kiên trì được lâu hơn tôi nghĩ đấy. Đi thôi.”

Ngày tên Goo Ho Gu đến tìm đã cận kề rồi. Chắc là vì không còn cách nào khác nên Guppy đã liên lạc với Moo Kyung. Nếu anh cho vay tiền thì ông sẽ ít lên cơn hơn một chút. Ông sẽ không ép buộc nhân viên đi kiếm tiền, cũng sẽ không bảo cậu bán thân cho Moo Kyung. Dù không có bạo lực, nhưng mấy ngày qua khá đau khổ, nên lời anh nói khá đáng mừng. Hong Ju vội vàng lấy áo khoác.

“Gu Madam chắc đã làm loạn nhiều lắm nhỉ?”

“Có vẻ vì không vay được tiền nên ông ta có hơi thúc ép một chút.”

Trong thang máy, họ trao đổi báo cáo một cách bí mật. Cứ như thể cậu đã trở thành một phe với anh vậy. Moo Kyung ngồi vắt vẻo trên tay vịn thang máy, duỗi thẳng chân ra. Anh khoanh tay rồi nghiêng đầu, thốt ra một từ không hợp với trang phục của mình chút nào.

“Gì, bảo cậu đi ăn xin à?”

Ánh mắt sắc lẹm đó khá đe dọa. Rõ ràng là từ đầu đến chân không hề có chỗ nào xộc xệch, sang trọng nhưng Moo Kyung luôn toát ra một khí chất áp đặt. Có lẽ nếu gặp anh ở con hẻm phía sau sòng bạc, cậu đã cảm thấy căng thẳng suốt đường đi rồi.

Hong Ju chuyển ánh mắt theo chiếc quần tây được là phẳng phiu của anh. Đôi chân dài thẳng tắp, phía dưới là đôi giày da bóng loáng, vươn dài đến giữa thang máy.

“Không làm thì bị đánh à?”

“Không đánh ạ. À, nhưng Choi hôm qua bị đánh đấy. Bị cây lau nhà đập vào trán…”

Lực kéo mạnh chiếc mũ áo phao khiến Hong Ju mở to mắt, lùi lại. Anh dùng bàn tay trần không đeo găng tay túm lấy cằm khô gầy của cậu. Anh nghiêng sang hai bên, soi xét khuôn mặt một cách tỉ mỉ.

“Choi là ai?”

Anh hỏi mà như đã biết rồi. Hong Ju thấy ánh mắt nóng bỏng khó chịu, chỉ nhìn chằm chằm vào cà vạt của Moo Kyung.

“Đáng để xem đấy.”

“…”

“Cứ ở đây tiếp đi.”

Anh vỗ vỗ vào má khô gầy của cậu rồi đứng thẳng dậy. Ngay lập tức, bóng của anh phủ lên khuôn mặt Hong Ju. Đúng lúc đó, tiếng thang máy đến vang lên. Sự căng thẳng không rõ nguyên nhân bỗng nhiên đứt đoạn. Moo Kyung đi trước, cậu theo sau.

Hong Ju ngồi nghiêng người về phía ghế lái. Cậu tiếp tục nói, ánh mắt dán vào mu bàn tay của Moo Kyung, nơi dấu vết của vết thương đã biến mất hoàn toàn.

“Nhưng anh thật sự sẽ cho Guppy vay hết số tiền đó sao?”

“Sao. Sợ tôi không có tiền à?”

Không phải một hai trăm, mà là hơn 4 tỷ won. Dù có là người giàu đến mấy cũng không phải là số tiền có thể dễ dàng cho vay hay không cho vay chứ. Ngay từ đầu, 2 tỷ won đầu tư vào việc xây dựng và mua sắm thiết bị sòng bạc cũng chưa thu hồi được, lại còn thỉnh thoảng giúp cậu trả nợ nữa chứ.

“Vì số tiền quá lớn. Guppy sẽ không thể ngoan ngoãn trả nợ đâu…”

Nếu là Guppy thì chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn trả nợ. Chỉ cần Moo Kyung biến mất thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết, có lẽ ông sẽ lại kéo xã hội đen vào như lần trước. Hong Ju dù không phải tiền của mình nhưng đã lo lắng đến mức đó rồi. Trong khi anh lại trông không hề bận tâm.

“Goo Hong Ju chỉ cần giám sát tốt là được.”

Câu trả lời vẫn thong thả như mọi khi. Bàn tay Hong Ju đang nắm chặt dây an toàn dần buông lỏng. Thật ra, dù Guppy có bỏ trốn, Giám đốc Moo Kyung cũng sẽ nhanh chóng tìm ra thôi. Kỳ lạ thay, cậu bắt đầu cảm thấy an tâm một chút.

Sòng bạc hôm nay vẫn vắng tanh. Lối vào luôn chật kín xe nay chỉ còn trơ trọi xe của Trưởng phòng Yang với Guppy. Moo Kyung tắt máy, bước xuống xe trước, Hong Ju theo sau. Sàn nhà đóng băng vì tuyết tan trơn trượt. Giày da chắc sẽ trơn hơn nhiều. Hong Ju dán mắt xuống sàn, thỉnh thoảng liếc nhìn đôi giày da đang đi trước mặt. Đôi giày da đến trước lối vào rồi quay lại. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn đôi chân đang hướng về phía mình.

“Cầm cái này đi.”

Anh đưa cho cậu một phong bì tài liệu. Cậu cầm tờ giấy nhẹ bẫng trên tay, Moo Kyung kéo một bên chiếc khăn quàng cổ đang vắt hờ trên cổ ra. Rồi anh đưa tay về phía Hong Ju. Cậu không kịp lùi người lại trước bàn tay đột ngột đến gần.

“Không run rẩy sao?”

“Chẳng lẽ anh nghĩ tôi lúc nào cũng run rẩy à?”

Trước lời đáp trả láo xược, Moo Kyung không giận mà lại cười.

“Không phải sao?”

Ngay lập tức, anh quàng khăn quàng cổ quanh cổ Hong Ju. Chiếc khăn dày đến mức che khuất nửa má cậu.

“Cứ che kỹ vào. Để có bị đánh cũng không nát mặt.”

Anh buộc chặt đầu khăn, khẽ chạm vào má đang lộ ra. Một cái chạm nhẹ.

“…”

Anh liền lấy đôi găng tay nhét trong túi ra rồi đeo vào. Như thể đã làm xong việc, anh quay người, sải bước lên cầu thang. Hong Ju vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ mềm mại, nuốt khan.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo