Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 57
“Chết tiệt, mày hoàn toàn chuyển phe sang giám đốc Moo Kyung rồi à? Có chỗ dựa rồi nên trừng mắt nhìn tao hả?”
Khi cậu giả vờ ăn xin rồi nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn, khi lén lút lẻn ra ngoài lúc nửa đêm để tìm bố, khi đổ xăng vào sòng bạc định giết Guppy. Lúc đó, Guppy cũng nhìn cậu bằng ánh mắt như thế này. Một con sâu bọ dám láo xược với tao? Đúng là vẻ mặt như vậy.
“Mày mà hé răng một tiếng thôi. Mẹ kiếp, tao thề là mày sẽ chết.”
Sau đó thì không cần nhìn cũng biết. Guppy đứng bật dậy, ném Hong Ju xuống sàn. Ông cởi áo khoác, xắn tay áo lên một cách thô bạo. …Lo lắng cho ông cũng vô ích thôi. Hong Ju nghiến răng chịu đựng những cú đá dồn dập.
“Trả bằng cách nào à? Tao sẽ bán mày vào quán bar để trả nợ, thằng khốn! Không còn trinh nữa thì cứ tha hồ mà xoay sở đi!”
Hong Ju cắn chặt môi đến khi có vị tanh tanh. Bên dưới chiếc khăn quàng cổ, không một tiếng rên rỉ nhỏ nào thoát ra. Bị túm tóc lôi đi, bị đấm đá túi bụi. Trong lúc bị đánh đập không ngừng, Hong Ju vẫn ôm chặt đầu bằng hai tay.
Bịch bịch, chỉ có những tiếng va đập nặng nề vang vọng khắp căn phòng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dốc của Guppy.
“Mày, cái đồ vô liêm sỉ y hệt thằng bố mày.”
Trong đôi mắt đang dán chặt xuống sàn không hề phát ra một tiếng động nào lại rịn máu. Trước từ “bố”, những cảm xúc khó khăn lắm mới kìm nén được bỗng vỡ òa. Đôi môi vốn mím chặt giờ mới tách ra.
“Tránh ra!”
Hong Ju bắt đầu la hét. Cậu hét to đến nỗi cổ họng đau rát rồi bật dậy nửa thân trên. Guppy giật mình, mở to mắt nhìn về phía cửa. Không bỏ lỡ cơ hội, cậu dùng sức ở chân, đứng dậy.
“Đừng có nói suông nữa, bán tôi đi! Mẹ kiếp, giờ tôi không sợ đâu!”
Cậu hét lên đến nổi cả gân cổ rồi đẩy mạnh vai Guppy.
“Mẹ kiếp, thằng này cứ lên cơn định kỳ à?”
Guppy ngã vào ghế sofa rồi văng xuống bàn, nghiến răng chửi rủa. Ông không thèm nhìn xem mình đang cầm cái gì, cứ thế nắm chặt lấy.
“Lại chuyện gì nữa vậy?”
Trước khi ông kịp vung thứ đang cầm trong tay, cánh cửa bật mở, những tên côn đồ bước vào. Chúng nhìn thấy chiếc áo khoác phao dính bẩn của Hong Ju rồi chuyển ánh mắt sang chiếc bình hoa Guppy đang cầm.
“Họ đã dặn đừng gây rối.”
Với giọng nói trầm thấp, Guppy đang thở hổn hển miễn cưỡng hạ tay xuống. Hong Ju vẫn thở dốc nhưng vẫn trừng mắt nhìn Guppy.
“Cậu cứ ở đây.”
“Mẹ kiếp! Thằng đó là người gây sự trước!”
Tên côn đồ chỉ nói vậy rồi đưa Guppy ra ngoài. Anh ta dễ dàng kéo Guppy ra ngoài dù ông đang vùng vẫy trong khi hai tay bị giữ chặt.
“Haizz.”
Toàn thân đau nhức nhưng cậu không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cậu kéo chiếc khăn quàng cổ đã tuột xuống, ném lên ghế sofa. Hong Ju dựa lưng vào ghế, người rũ ra, vẫn thở hổn hển. Tiếng tim đập thình thịch không ngừng vang vọng trong tai cậu.
“…”
Tại sao mỗi lần nhắc đến chuyện đó cậu lại bực bội đến thế. Bị đe dọa bằng việc bán thân thì đã quen rồi, bị coi như côn trùng thì giờ cũng coi như vậy đi. Nhưng tại sao mỗi khi nhắc đến bố mình là cậu lại không thể chịu đựng được. Vì thế Guppy cũng cứ nhắc đến chuyện đó để chọc tức cậu. Hong Ju hít thở sâu một lúc lâu, nuốt xuống cảm xúc đang trào dâng.
Sòng bạc yên tĩnh dần dần có nhân viên tụ tập. Nghe nói họ đến sau khi nhận được điện thoại của Guppy, nhưng Guppy mãi sau mới xuất hiện. Ông mở miệng với vẻ mặt đã béo tốt hơn lúc nãy.
“Tạm thời đóng cửa ở đây cho đến khi công trình sòng bạc hoàn tất.”
“Tin đồn lắng xuống thì sẽ lại có khách thôi. Dù sao thì cũng khá béo bở mà.”
Trước lời của Độc Xà, Trưởng phòng Yang tặc lưỡi, tỏ vẻ khó chịu.
“Mấy đứa đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, đi thu tiền đi. Cứ vét sạch hết sổ sách đi.”
Nghe vậy, Trưởng phòng Yang đi về phía két sắt. Choi với tên côn đồ đều lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt. Việc phải đi thu tiền, công việc mà trước đây Hong Ju làm một mình khiến họ cảm thấy phiền phức.
“Aiz, tôi không muốn ra hiện trường đâu…”
“Có gì đâu. Không đưa tiền thì dọa nạt chút, đánh thì cứ chịu đòn. Cứ lăn ra ăn vạ bảo sẽ kiện. Kiếm được tiền bồi thường càng tốt.”
Đó là cách Hong Ju vẫn thường thu tiền. Nghe có vẻ bỡn cợt nhưng đó là lời thật lòng của Guppy.
Thực tế, có lần một giáo viên tiểu học đã đánh Hong Ju rồi sợ bị báo cảnh sát nên đã trả cho Guppy nhiều hơn số tiền phải trả rất nhiều. Cậu định giữ riêng số tiền đó để đi bệnh viện, nhưng không hiểu sao Guppy lại biết nên chỉ cho cậu vài tờ 10.000 won rồi lấy hết số còn lại. Những vết thương không được chữa trị kịp thời đã để lại sẹo.
“…”
“Mấy đứa tỉnh táo lại đi. Sòng bạc làm ăn phát đạt thì mấy đứa mới phát đạt được.”
Đó là những lời mà cậu đã nghe đến phát chán suốt 15 năm qua. Hong Ju kiên nhẫn chịu đựng sự ngột ngạt quen thuộc, nhìn vào mảnh sổ sách được giao cho mình.
“Nhanh nhanh đi lấy tiền về đi. So với việc làm việc cả đêm ở sòng bạc thì sướng hơn nhiều.”
Mặc dù chính mình đang mắc nợ, Guppy vẫn nói những lời thản nhiên. Trông có vẻ là ông chủ nên không muốn làm việc vất vả.
“Ha, chết tiệt. Chỉ cần có một ván tốt là được thôi. Mày đi thu tiền thì tiện thể tìm xem có ván nào ngon không.”
“Thu tiền đã đủ khó chịu chết người rồi, tìm kiếm cái gì nữa.”
Độc Xà cằn nhằn một cách khó chịu. Guppy giơ tay lên rồi lại hạ xuống ngay.
“…”
Lúc đánh cậu thì không chút do dự nào. Chắc vì Độc Xà còn có ích nên ông mới đối xử tử tế như vậy. Hong Ju cảm thấy tủi thân một cách vô cớ.
Mỗi người được giao ba món nợ để thu. Hong Ju quen thuộc cầm lấy tờ giấy, đi về phía nhà vệ sinh. Qua khe cửa đóng, cậu nghe thấy tiếng cằn nhằn của Độc Xà cùng tên côn đồ. Dựa lưng vào cửa, cậu lấy chiếc điện thoại Moo Kyung đã đưa ra. Vừa bật nguồn, một tiếng rung ngắn vang lên.
[Giảm bớt tính nóng nảy đi, haha]
Đó là tin nhắn từ khoảng 20 phút trước. Chắc là lúc cậu đang một mình thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại. Moo Kyung biết gì mà lại gửi tin nhắn này chứ? Hong Ju nghiêng đầu khó hiểu, nhớ đến tên côn đồ ở hành lang. Có lẽ là anh ta đã kể. Dù biết rằng không chỉ có mình là người giám sát theo lệnh của Moo Kyung, Hong Ju vẫn nhấn từng phím trên bàn phím.
[Tạm thời chỉ thu tiền thôi. Guppy có vẻ sẽ chỉ ở sòng bạc.]
Sau khi nhấn nút gửi, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.
“…”
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng rầm rầm đập cửa, cậu mới tắt nguồn điện thoại. Tay kéo khóa túi không chút do dự. Bởi vì cậu biết rằng sẽ không có tin nhắn trả lời nào cả.
Sau đó, nhân viên chỉ gặp mặt vài lần khi nộp tiền thu được. Hơn nữa, vì Hong Ju đang ở khách sạn nên càng ít gặp Choi với tên côn đồ hơn.
“Mày định ở ngoài đến bao giờ?”
“…Tôi không biết.”
Sau khi nhận giấy vay nợ từ Guppy, Moo Kyung ít liên lạc, mà cũng không lộ diện. Mặc dù vậy, Hong Ju vẫn theo thói quen kiểm tra chỗ đậu xe của anh mỗi khi đến sòng bạc.
“Này, bảo đặt mì Jjajang rồi đấy. Ăn cơm rồi về đi.”
“Tôi không muốn ăn.”
“Chậc, thằng này ăn ít thế. Dù sao thì cũng ngồi đi. Lấy cớ ăn cơm mà nghỉ ngơi đi chứ, bao giờ mới nghỉ được?”
Choi kéo Hong Ju một cách thô bạo. Cậu đút hai tay lạnh cóng vào túi, bước vào sòng bạc.
“Làm sao với Guppy đây? Khi nào ông ta mới tỉnh táo lại đây?”
“Một hai lần thôi à? Khi tao mới đến đây còn tệ hơn nhiều.”
Trong lúc chờ mì Jjajang được giao đến, món ăn vặt của họ là Guppy. Đến nước này vì cờ bạc rồi mà vẫn cứ mải miết tìm ván bài để chơi. Cái thứ gọi là “một ván thắng”. Họ tin rằng mọi thứ sẽ thay đổi chỉ sau một ván bài, giống như những con bạc khác.
“Không. Thật lòng mà nói thì giờ không thể gượng dậy được nữa rồi phải không? Hoàn toàn phá sản, sạch sành sanh rồi, nên sòng bạc tạm thời cũng đóng cửa rồi đấy.”
“Tiền đã đổ vào rồi mà. Dù sao thì cũng sẽ có người đến vì tò mò về tòa nhà thôi.”
Tên côn đồ vẫn đặt hy vọng vào sòng bạc mới xây. Liệu có thể trả được số tiền hàng tỷ won đó không. Trước khi đó, nếu muốn thu hồi cả số tiền đầu tư nhận được từ Moo Kyung thì phải lăn lộn 15 năm như cậu. Hong Ju ngồi trong góc, lặng lẽ chống cằm.
Nơi mà chỉ cách đây không lâu vẫn còn là sòng bạc, giờ đã trở thành nơi nhân viên tụ tập ăn uống. Mùi thơm nức mũi xộc vào mũi, nhưng có lẽ vì ở sòng bạc nên cậu không cảm thấy đói.
“Mà mấy thằng ở ngoài kia. Xã hội đen à, hay gì?”
“Chắc là vệ sĩ tư nhân thôi? Giám đốc Moo Kyung cũng quen biết xã hội đen sao?”
Độc Xà vừa nhai củ cải muối vừa nghiêng đầu hỏi. Tên côn đồ gõ gõ đũa tre vào bát để thu hút sự chú ý.
“Trưởng phòng Yang bảo đã điều tra lại Moo Kyung rồi nhưng không có gì cả. Chẳng phải điều đó còn kỳ lạ hơn sao?”
“Gì vậy?”
“Này. Dù có là tài phiệt đi nữa, việc dễ dàng cho vay hơn 4 tỷ won, lái chiếc xe sang trọng đó, rồi sai khiến những tên to con như vậy mà lại quá sạch sẽ thì lạ lùng quá đấy.”
“Hừm. Gia đình xã hội đen tẩy trắng thân phận chăng.”
Hàm của Độc Xà đang nhai thịt chiên xù chậm lại. Choi cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ nhai hành tây một cách rào rạo, tên côn đồ lần này hỏi ý kiến Hong Ju.
“Hong Ju, mày có biết gì không? Mày với anh ta, hả? Bảo là có quan hệ như vậy mà?”
“Không phải.”
Hong Ju nhíu mày, quát lên ngay lập tức. Quan hệ như vậy là sao chứ. Chỉ là một giao dịch nào đó, cùng lắm là trao đổi tiền hoa hồng thôi. Chỉ là một mối quan hệ mà ngay cả một yêu cầu nhỏ cũng không được đáp ứng, mà không biết gì cả.
“Dù sao thì! Mày có biết gì không?”
Dù thấy Hong Ju nhăn mặt, tên côn đồ vẫn kiên trì hỏi. Câu hỏi đó kỳ lạ thay lại dai dẳng. Nếu là hắn bình thường thì sẽ không như vậy. Có lẽ Trưởng phòng Yang đang giật dây phía sau chăng. Hong Ju cắn nhẹ bên trong má, lắc đầu.
“Tôi cũng không biết gì cả. Cũng lâu rồi không gặp.”
Hắn hỏi lại thật không vài lần. Cho đến khi Độc Xà không chịu nổi, thúc giục.
“Người ta bảo không mà sao cứ hỏi mãi vậy.”
“Vì lạ mà. Nếu là tài phiệt thì thừa kế công ty hay gì đó chứ, sao lại kiếm tiền bằng những chuyện như thế này.”
“Mấy kẻ có tiền vốn dĩ càng tham lam mà. Ý là muốn vét sạch cả tiền bẩn nữa chứ gì.”
Ngay cả Độc Xà có vẻ quan tâm cũng thờ ơ phản ứng. Cuộc trò chuyện dần tan biến. Hong Ju nhìn xuống sàn xi măng lộ ra vì lớp thảm đã bong tróc hết rồi đảo mắt.
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.