Sampal - Chương 58

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 58

“…”

Giám đốc không phải xã hội đen, cũng không phải tay anh chị gì cả. Có thật là anh chỉ là một đại gia lắm mối quan hệ như Trưởng phòng Yang đã điều tra không? Dù ở trong khách sạn của Moo Kyung và lén lút liên lạc với anh, Hong Ju vẫn không biết gì cả. Anh chưa bao giờ chủ động nói cho cậu biết, nhưng cậu cũng chưa bao giờ hỏi, vậy thì đó là điều hiển nhiên sao? Giọng nói lạnh lùng ấy lại văng vẳng bên tai Hong Ju.

‘Nhưng ngay từ đầu, cậu đâu có ở vị trí để yêu cầu chứ?’

Đúng vậy, cậu đâu có ở vị trí để yêu cầu, để hỏi hay để tò mò.

“Dọn dẹp thì oẳn tù tì mà làm.”

“Này, thằng bé nhất phải làm chứ. Già đầu rồi mà còn phải đi dọn bát đĩa à?”

“Cái gì, mẹ kiếp, lão già khó tính. Lúc tính tiền thì giả vờ công bằng lắm mà?”

Bỏ lại tiếng cãi vã phía sau, Hong Ju đứng dậy. Giờ thì thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã kết thúc. Bước qua ngưỡng cửa rồi đi dọc hành lang yên tĩnh, cậu bỗng thắc mắc. Tên thật của anh có phải là ‘Moo Kyung’ không nhỉ?

***

Từ lúc bắt đầu đi thu tiền lần cuối, tuyết đã bắt đầu rơi, giờ thì đã chất đống khá dày. Tuyết bị giẫm dưới đế giày cọt kẹt. Hong Ju vùi mũi vào chiếc khăn quàng cổ, lang thang trước cửa nhà thờ. Người mà cậu cần thu tiền là một mục sư ở nhà thờ trong con hẻm hẻo lánh. Vào buổi chiều ngày thường, cậu bước vào nhà thờ yên tĩnh và được chào đón nồng nhiệt, nhưng khi nói là đến từ sòng bạc, sắc mặt của mục sư lập tức thay đổi. Ông ta liên tục nói “Tối nay có buổi lễ, mau về đi” rồi đuổi Hong Ju ra ngoài.

“Aizz, lạnh quá.”

Mục sư khóa cửa lại, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài. Khi chạm mắt với Hong Ju, ông ta vẫy tay như muốn bảo mau đi đi.

“…Trông như người mới vào nghề ấy nhỉ.”

Ông ta cứ nhảy dựng lên như thể đây là lần đầu tiên vay tiền, nhưng có vẻ đúng là lần đầu tiên ông ta vay tiền thật. Thà bây giờ đưa tiền rồi cho về còn hơn. Chỉ làm cho bản thân trông tệ hơn trước mặt những người đến dự lễ thôi.

Hong Ju cứ giẫm chân lên tuyết, tạo thành những vết chân cho đến khi gần đến giờ lễ. Đi lòng vòng một lúc, chân lạnh cóng nên cậu đứng sát vào tòa nhà nhà thờ. Dù sao thì cũng có mái hiên nên tuyết không rơi vào đầu. Cậu phủi tuyết trên đầu rồi khụy gối ngồi xổm xuống.

“…”

Bên trong cánh cửa đóng kín, tiếng nhạc đệm bài thánh ca vang lên. Dù không hiểu rõ lắm nhưng cậu cảm thấy giai điệu khá đẹp. Tuyết rơi phủ lên những vết chân cậu đã tạo ra khiến chúng dần mờ đi.

Hong Ju chịu đựng cảm giác buốt mắt, nhìn chằm chằm vào cánh đồng tuyết. Một bộ phim hoạt hình mà cậu đã xem trên TV khi còn rất nhỏ chợt hiện lên trong đầu. Cậu không nhớ tên phim hay tên nhân vật chính, nhưng hình ảnh cậu bé lang thang trước cửa nhà người khác vào một đêm bão tuyết thì vẫn rõ mồn một. Bởi vì nó giống hệt hình ảnh của cậu bây giờ. Hong Ju bốc đồng lấy điện thoại trong túi ra, bật nguồn.

[Tuyết rơi nhiều lắm.]

Gửi xong, cậu tự hỏi sao mình lại nói những lời như vậy. Cậu hoảng loạn nhấn lung tung, nhưng không biết cách hủy tin nhắn đã gửi đi rồi. Hong Ju nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang im lìm, thấy bóng mình phản chiếu trên đó rồi cuối cùng lại tắt nguồn.

Có lẽ đã đến giờ lễ, mục sư mở cửa, lại bước ra ngoài. Khác với lúc nãy, ông ta mặc thêm áo vest, tóc tai chỉnh tề trông khá giống một mục sư.

“Này. Mai lại đến nhé. Hả? Sắp đến giờ lễ rồi.”

Ở ngoài nửa ngày, toàn thân cậu cứng đờ vì lạnh. Hong Ju nhấc thân hình cứng đờ lên, đôi môi đóng băng mấp máy.

“Tôi tin gì được chứ. Giờ cứ đưa một ít đi.”

“Không, bây giờ…”

Mục sư bối rối nhìn quanh, tháo kính ra rồi đeo vào. Ông ta không muốn gây rối trước nhà thờ nên cũng không lớn tiếng. Kiểu người này thì Hong Ju không khó đối phó. Cậu đút tay vào túi, vùi cả mũi vào khăn quàng cổ rồi cậu quay người đi như thể sắp bước thẳng vào nhà thờ.

“Khoan, khoan đã! Đi đâu đấy!”

Mục sư hạ giọng, quát lên. Hong Ju nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông.

“Tôi phải lấy được tiền thì mới đi.”

“Ha, bây giờ, tôi. À…”

Mục sư nói lắp bắp rồi ra hiệu cho cậu.

“Vậy thì lại đây.”

Đó là một sân thượng nhỏ bên cạnh nhà thờ. Có mái che nhưng không có gì che chắn gió cả. Vù, gió tuyết lạnh buốt lướt qua hai người một cách hung bạo.

“Cứ đợi ở đây. Khi nào lễ kết thúc thì sẽ có một chút. Tôi sẽ đưa cho cậu số đó.”

Thay vì gật đầu, cậu đi đến ghế dài rồi ngồi xuống. Ngồi lì ở đó và làm phiền là điều Hong Ju giỏi nhất. Mục sư liên tục bồn chồn không yên rồi vòng ra sau tòa nhà.

Không biết đã bao lâu rồi. Nhà thờ nhỏ bé ồn ào hơn một chút, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười. Tiếng hát của nhiều người cùng giọng nói tự tin của người đàn ông đã cầu xin chờ đợi một chút cũng hòa vào nhau. Hong Ju liếc nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ nhỏ nhưng không thấy gì cả.

Buổi lễ kết thúc, cậu nhận được số tiền chưa đến một nửa. Để lại lời sẽ đến vào Chủ nhật chứ không phải ngày mai, Hong Ju liền quay về khách sạn.

Cậu phải mang số tiền thu được về sòng bạc, nhưng cơ thể cậu quá mệt mỏi. Cậu bỗng thấy nực cười khi quen thuộc quẹt thẻ phòng rồi nhấn nút thang máy. Hong Ju tự cười một mình, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh khẽ lùi ra xa một chút.

“…”

Nhìn anh ta, cậu lại vô cớ nhớ đến giám đốc Moo Kyung. Có lẽ vì người đàn ông thường xuyên lui tới sòng bạc và chỉ nói những lời dâm tục đó bỗng nhiên không còn ghé nữa. Cậu đặc biệt tò mò về tình hình của giám đốc Moo Kyung. Dù đó là một việc quá phận.

Hong Ju sốt suốt đêm. Mồ hôi lạnh chảy ra nên cậu lại tắm một lần nữa rồi vùi mình vào chăn. Rõ ràng không khí ấm áp nhưng cơ thể lại lạnh run. Hong Ju rên rỉ một lúc lâu, mê man thiếp đi khi đêm đã về khuya.

Vô thức đưa cậu đến một ngày mưa như trút nước. Những hạt mưa xối xả đến nỗi không nhìn rõ đường quất vào người cậu. Cậu dùng thân hình gầy gò, nhỏ bé của mình để vượt qua những hạt mưa đó.

“Ha, ha.”

Không kịp xỏ giày, cậu vội vã chạy qua vũng bùn. Lòng bàn chân đau nhói như dẫm phải vật nhọn nhưng cậu không thể dừng lại. Hơi thở đã dồn đến tận cổ họng, sườn bên hông đau như bị dao đâm.

Đó là khi Hong Ju cả ngày đi bán kẹo cao su ở quán net với nhà hàng vừa mới nằm nghỉ. Là vì cậu đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa Guppy với Trưởng phòng Yang.

‘Đi xa vậy thì thằng bé phải làm sao?’

‘Cứ để nó lại thôi. Cả ngày nó đã mệt nhoài rồi, giữa chừng làm sao mà tỉnh được?’

Cho đến lúc này, cậu vẫn nghĩ rằng nếu về lại khu phố cũ thì sẽ gặp được bố mình. Đã lâu lắm rồi nên cậu không còn nhớ rõ đường đi, nhưng Hong Ju vẫn cứ lao đi một cách vô định. Vì sòng bạc không có nhiều ngày trống.

Trong bóng tối, cậu không nghe thấy tiếng đèn đỏ chói mắt đang đuổi theo mình. Chiếc xe van lao nhanh qua bên cạnh, chặn đường Hong Ju. Kít! Cậu va vào cửa ghế lái, ngã lăn xuống sàn.

“Con chuột nhắt này định trốn đi đâu?”

Người bước xuống là Trưởng phòng Yang. Con mắt phải không bị che giấu của ông ta nhìn cậu một cách hung dữ. Hong Ju cảm thấy một nỗi sợ hãi nghẹt thở.

“À, tôi chỉ đi thăm bố thôi. Tôi sẽ về nhà rồi quay lại! Tôi sẽ quay lại làm việc.”

“Bố cái gì mà bố.”

Trưởng phòng Yang nắm chặt mái tóc ướt sũng của Hong Ju. Ông ta tát mạnh vào khuôn mặt nhỏ hơn lòng bàn tay. Tiếng ma sát càng lớn hơn vì nước, cơn đau cũng càng dữ dội hơn.

“Ặc.”

“Hong Ju à. Bố mày nói không có ở nhà mà. Bây giờ tao là người giám hộ, phải nghe lời chứ? Bố mày bảo trăm đêm nữa sẽ về mà?”

Mỗi lần ông ta cười khẩy, răng vàng lại sáng lóa. Nụ cười đó đáng sợ đến nỗi Hong Ju nhắm chặt mắt. Dù ngủ trăm đêm, ngàn đêm, bố cậu cũng không bao giờ quay lại.

“…”

Một âm thanh trầm thấp mơ hồ vang lên, lông mi Hong Ju run rẩy. Khi bị kéo từ vô thức đau khổ về với thực tại, cậu vùng vẫy.

Rồi cậu cảm thấy một áp lực đè nặng lên vai. Chân tay tê dại, toàn thân không còn chút sức lực nào. Hong Ju khó nhọc nhấc mí mắt nặng trĩu lên.

“…”

Tiêu cự mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng. Đầu tiên là ánh đèn lớn hơn đang treo lơ lửng trong căn phòng tối, cùng giữa tầm nhìn là một người đàn ông chỉnh tề đang đứng dưới ánh đèn màu cam, nhìn xuống cậu. Cậu nhìn đi nhìn lại anh vài lần để cố gắng nhận ra người đàn ông cao lớn đó là ai.

“Lại mở mắt kiểu đó nữa rồi.”

Đó là giọng nói quen thuộc trong ký ức của cậu. Ban đầu đáng sợ, nhưng sau đó lại là niềm hy vọng duy nhất. Hong Ju nhắm sâu mắt đến nhíu cả lông mày rồi mở ra. Bóng dáng ấy vẫn đứng nguyên ở đó.

“Chẳng lẽ ngu đến mức không chịu uống thuốc sao?”

Giờ thì tâm trí cậu như bị kéo lên từ dưới nước, trở về với thực tại. Cảm giác như sương mù trong đầu đã tan biến hết, tầm nhìn trở nên sáng rõ. Hong Ju nhấc thân hình nặng nề của mình lên.

“Giám đốc.”

Có lẽ vì người cậu đối mặt khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng là Moo Kyung nên cậu cảm thấy an tâm hơn bình thường. Đối với Hong Ju còn trẻ, khoản lãi suất cứ tăng lên mỗi khi hít thở, dù đã trả đi trả lại vẫn rất khó khăn để gánh vác. Nếu không gặp người đàn ông này, có lẽ cậu đã phải sống hơn 30 năm trong cơn mưa tầm tã đó rồi.

Cậu dùng bàn tay yếu ớt nắm lấy ống tay áo của Moo Kyung. Anh cụp mắt xuống, nhìn bàn tay nhỏ bé đang bám vào áo mình.

“Anh bận lắm sao?”

“Sao. Chờ tôi à?”

Có phải cậu đang chờ đợi anh không? Nói không phải thì cậu lại thường xuyên nghĩ đến Moo Kyung, còn nói phải thì lại nghe có vẻ quá phận. Cậu cũng không có lý do gì để chờ đợi nên mím chặt môi. Moo Kyung liền dùng mu bàn tay chạm vào má Hong Ju đang nóng ran.

“Chờ tôi hay chờ tiền?”

Giọng nói hỏi lại có vẻ hưng phấn lạ thường, đó có phải là ảo giác không? Hong Ju buông tay áo đang khó nhọc nắm chặt ra, bàn tay rơi xuống như một quả tạ nặng nề. Rồi cậu lấy ra những câu hỏi đã có từ khi ở trong sòng bạc chật chội. Môi cậu tự động mấp máy mà không kịp ngăn lại.

“Tên anh là Moo Kyung sao? Vậy họ là Moo?”

Trước câu hỏi bất ngờ, Moo Kyung nghiêng đầu, nhướn mày. Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt đang hưng phấn của cậu.

“Không phải bị bệnh mà là say à.”

Cậu có vẻ không nghe thấy lời lẩm bẩm như nói một mình đó mà chỉ lặng lẽ chớp mắt.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo