Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 59
Môi Moo Kyung tự động nhếch lên khi nhìn xuống đôi má ửng đỏ của cậu.
“Không biết nữa? Sao cậu lại tò mò vậy?”
“Chỉ là… tò mò thôi.”
Tiếng cười vang lên, nhưng câu trả lời Hong Ju muốn lại không có. Chỉ có cảm giác ngón tay thẳng tắp của anh chậm rãi lướt qua tóc mái của cậu.
“Cái gì cũng tò mò nhỉ.”
Anh vươn tay đến chiếc kệ cạnh giường. Ánh mắt Hong Ju di chuyển theo đầu ngón tay của Moo Kyung. Anh không tốn chút sức lực nào, mở nắp chai nước suối rồi đặt lại chỗ cũ.
Cậu đâu có lấy ra đâu, chai nước với viên thuốc đó là gì vậy. Trong lúc Hong Ju nhíu mày tập trung vào viên thuốc, Moo Kyung chậm rãi quay người lại.
“Ngủ đi.”
Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh bước ra ngoài cửa, khuất vào bóng tối một lúc lâu. Là mơ hay là thật? Cậu bắt đầu thấy bối rối.
Hong Ju chậm rãi đứng dậy, nuốt ực nước suối cùng với viên thuốc. Cảm giác bụng đầy nước hơi khó chịu nhưng cậu nhanh chóng nằm xuống. Nháy mắt nặng trĩu, cậu nhận ra một điều. Đây là lần đầu tiên cậu uống nước do người khác rót mà không chút nghi ngờ.
Có lẽ vì uống thuốc, hoặc vì ngủ đủ giấc. Cơ thể cậu cảm thấy khá nhẹ nhõm. Dù cổ họng vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với việc đau nhức cả đêm qua.
Moo Kyung ngồi trong phòng khách đợi Hong Ju tỉnh dậy. Anh xoa trán, nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi ngay lập tức tắt màn hình khi thấy Hong Ju đã dậy. Sau đó, anh vội vàng chuẩn bị, nói rằng đã lâu không đến sòng bạc. Hai người ngồi cạnh nhau trên xe rồi đến thẳng sòng bạc.
“Lên trước đi.”
Vừa đỗ xe, anh liền lấy một điếu thuốc ra khỏi bao. Hong Ju liếc nhìn ngón tay thẳng tắp vẫn chưa đeo găng tay của anh rồi bước vào sòng bạc trước. Dạo này cậu thường quàng khăn quàng cổ nên cổ họng trần trụi của anh có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
“Này!”
Vừa lên đến tầng 3, một tiếng quát tháo vang lên. Sòng bạc trống rỗng vang vọng đến mức rung chuyển. Hong Ju khẽ che tai phải rồi tiến đến gần Guppy. Vừa thấy đôi môi nứt nẻ của ông mấp máy, cậu liền bỏ tay đang che tai ra.
“Hôm qua mày không thu tiền sao?”
“Tôi đã nhận được một phần. Ngày mai tôi sẽ lại đến…”
Chưa kịp nói hết lời, Guppy đã thô bạo vươn tay ra. Bị kéo đi, cậu liếc nhìn hành lang, không thấy bóng dáng tên côn đồ nào cả. Thì ra vì vậy mà ông mới lớn tiếng như vậy.
“Vậy thì mẹ kiếp, phải mang tiền đến ngay chứ!”
Ông đặt Hong Ju nằm lên bàn rồi bắt đầu bóp cổ. Có lẽ vì thiếu một ngón tay nên có một khe hở để thở khiến cậu cảm thấy buồn cười. Cậu nhắm chặt một mắt, khóe môi nhếch lên.
“Cười gì? Thằng điên này bị khùng rồi à.”
Bàn tay siết chặt cổ cậu siết chặt hơn. Vốn đã đau nhói, giờ thì cổ họng nóng rát như nuốt phải lửa. Tầm nhìn mờ mịt chuyển sang trắng bệch, rồi bắt đầu chuyển sang xanh lè. Hong Ju không còn sức để vùng vẫy nên chỉ thả lỏng cơ thể, chấp nhận lời chửi rủa của Guppy.
“Ư…”
Tiếng rên rỉ vì thiếu hơi thở tự động thoát ra. Nghe tiếng đó, Guppy mở bừng mắt, kéo dài khóe môi.
“Này, mày bị bóp cổ mà sướng à? Bị chọc thủng một lần rồi nên tìm thấy sở thích mới rồi hả? Hả?”
Giữa những tiếng cười khẩy ghê tởm, tiếng thở hổn hển của Hong Ju xen vào. Câu trả lời đến từ cầu thang.
“Đó là sở thích của tôi đấy.”
Trước giọng nói trầm thấp pha lẫn tiếng cười, Guppy vội vàng quay đầu lại. Lực siết cổ đã nới lỏng, nhưng Hong Ju không hề cố gắng thoát ra. Dù sao thì dù có vùng vẫy cũng sẽ thất bại thôi.
“Có vẻ sở thích của chúng ta trùng nhau đấy.”
Từng bước một. Mỗi khi Moo Kyung bước vào, một mùi hương thoang thoảng lan tỏa. Bàn tay bám chặt lấy cổ cậu hoàn toàn buông ra. Hong Ju nghiêng người sang trái, vội vàng hít thở hổn hển. Có lẽ vì khó thở nên tim cậu bắt đầu đập nhanh. Trong tai không nghe thấy gì, nhưng tiếng tim đập thình thịch vẫn tiếp tục vang vọng.
“Dù sao thì tôi cũng hơn lão già đó chứ?”
Moo Kyung đưa bàn tay đeo găng về phía tầm nhìn của Hong Ju đang nằm nghiêng. Anh không thúc giục dù cậu chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay với đôi mắt vô hồn.
“Không phải sao?”
Bờ vai rộng được che bởi áo khoác nhún lên. Hong Ju thở ra những hơi run rẩy, nắm lấy bàn tay đang đặt trước mặt. Moo Kyung dùng sức nâng cơ thể gầy gò của cậu lên rồi ngồi vắt vẻo trên mép bàn. Anh vừa xé bao thuốc lá vừa tiếp lời.
“Nhìn xem. Cứ để bọn trẻ đó một mình là chúng lại làm những chuyện vô bổ như thế này. Cứ mang theo bên mình đi, Gu Madam.”
“…”
Guppy không nói gì. Ông chỉ nắm chặt tay đang run rẩy.
“À, tôi có tin tốt đây.”
“…Tin, tốt?”
“Gu Madam tìm con mồi đúng không? Tôi tìm được một con rồi đây. Cứ sắp xếp ván đi.”
“Con mồi? Ván?”
Đôi mắt của Guppy vốn đang nhụt chí giờ lại sáng bừng lên. Không biết có phải vì tin đồn hay không, nhưng không ai giao ván cho Guppy, và cũng không ai muốn tham gia ván bài mà ông có mặt. Đối với Guppy luôn nung nấu ý định kiếm được một ván lớn, đây chắc chắn là một tin cực kỳ đáng mừng.
“Có một thằng khốn tự cao tự đại đáng ghét lắm. Cứ dập tắt khí thế của nó rồi vét sạch túi nó đi.”
Moo Kyung trộn bài hoa bằng bàn tay đeo găng. Cạch, cạch, những lá bài được rút ra từ giữa được xếp chồng lên nhau gọn gàng. Anh tiếp tục làm điệu bộ đó vài lần rồi nắm chặt tất cả các lá bài trong một tay, đưa cho Guppy.
“Nếu thắng được tiền cược thì tất cả là của Gu Madam. Nếu vét sạch sành sanh thì tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho ông.”
Guppy im lặng nhìn xuống những lá bài Moo Kyung đưa ra. Không có lời giải thích nào thêm, nhưng có lẽ ông đã nhận ra. Đây là cơ hội cuối cùng mà Moo Kyung dành cho ông.
“Nhưng sao đột nhiên lại mang con mồi đến vậy?”
Guppy cẩn thận hỏi, nhận lấy tất cả các lá bài từ bàn tay lớn.
“Thấy cảnh vắng vẻ như thế này, tôi sợ cứ để yên thì sẽ toang đấy.”
Moo Kyung chỉ cằm về phía hành lang. Sòng bạc trước đây khá đông đúc giờ lại trống rỗng đến nỗi giọng nói đều vang vọng. Kẻ đã biến sòng bạc thành ra thế này lại vô cớ phẩy phẩy vạt áo sơ mi, trừng mắt nhìn Hong Ju. Dù là sự tức giận vô cớ, nhưng cậu vẫn quen thuộc lảng tránh.
“Nếu hớt được một con mồi thì cũng coi như giữ thể diện chứ. Tin đồn cũng sẽ lắng xuống phần nào.”
“Thì ra là vậy. Mẹ kiếp, lại có tin đồn vớ vẩn gì nữa không biết.”
Guppy đặt tay lên hông, càu nhàu một cách khó chịu.
“Khi được đút đến tận miệng thì không nên kiếm tiền nhanh gọn à? Như vậy mới trả được nợ chứ.”
Khóe môi Moo Kyung hơi cong lên một cách đẹp đẽ. Vẻ mặt anh không hề có chút ác ý nào. Guppy lưỡng lự một lúc như đang đấu tranh. Hong Ju biết đó chỉ là lòng tự trọng vô ích mà thôi.
“Thằng đó là kẻ đã cùng tôi đầu tư vào sòng bạc trước đây. Nghe nói cách đây không lâu, hắn bị nhà vợ đuổi ra khỏi nhà, được một khoản tiền kếch xù.”
Nghe đến đó, vẻ mặt Guppy lập tức thay đổi.
“Trước hết, cung cấp thông tin chi tiết hơn đi. Thường thì Trưởng phòng Yang chỉ điều tra qua loa rồi giăng bẫy thôi.”
Moo Kyung vui vẻ đồng ý. Không lâu sau, Guppy đã cắn ngay miếng mồi anh giăng ra.
“Tôi sẽ gọi Trưởng phòng Yang. Cùng nói chuyện đi.”
Guppy chậm rãi bước về phía cầu thang, vừa đi vừa gọi điện thoại. Khi Hong Ju đang nhìn chằm chằm vào đó, một bàn tay to lớn đột ngột xâm phạm tầm nhìn.
“Ừm, mau đến sòng bạc ngay đi.”
Moo Kyung đang ngồi quay lưng lại, quay người rồi vươn tay ra. Ngón tay thẳng tắp đeo găng tay của anh khẽ kéo khóa áo khoác phao của Hong Ju xuống. Rồi anh bắt đầu vuốt ve cổ họng có lẽ đang hằn rõ vết tay đỏ ửng. Cậu rụt vai lại trước cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Cậu suýt nữa thì tự động hé môi, nhưng ngón cái của Moo Kyung đã đè chặt môi cậu trước.
“…”
Hơi thở nóng hổi không tiếng động tản ra. Ánh mắt Moo Kyung vẫn lướt trên cổ họng cậu. Lông mi Hong Ju run rẩy vì Guppy đang túm điện thoại, quát lớn. Lần này, ngón trỏ chạm vào môi cậu. Suỵt. Môi anh lặng lẽ tạo thành một chữ. Có vẻ ý anh là đừng lên tiếng trước mặt Guppy. Hong Ju khẽ gật đầu rồi nhìn xuống bàn.
“Thằng Trưởng phòng Yang chắc hôm qua uống rượu say, giờ mới lờ đờ tỉnh dậy.”
“Cứ đợi đi thôi.”
Moo Kyung đứng dậy. Anh đi trước vào phòng có két sắt, nói rằng không nên có quá nhiều tai mắt. Mà tai mắt thì cũng chỉ có mỗi mình cậu thôi chứ mấy. Hong Ju cảm thấy ngại ngùng vô cớ, vuốt cổ, ho khan.
“Đúng vậy. Chuyện quan trọng mà chó mèo gì cũng nghe được thì làm sao mà được.”
Guppy cười khẩy, đi theo Moo Kyung. Hai người bước vào phòng, hành lang lại chìm vào sự tĩnh lặng lạnh lẽo.
“…”
Thật là một người khó hiểu. Giám sát Guppy, tìm điểm yếu của ông, coi thường ông, nhưng khi cần thiết lại ra tay giúp đỡ. Tại sao vậy nhỉ? Có thật là sợ không thu lại được tiền không? Moo Kyung mà cậu thấy bên cạnh không có vẻ gì là quá coi trọng tiền bạc.
Hong Ju suy đoán nhiều lý do, rồi lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ đó. Dù sao thì đó cũng là một người khác hoàn toàn với cậu, từ cả dòng máu, nên việc hiểu được anh ngay từ đầu đã không dễ dàng rồi.
Trưởng phòng Yang đến muộn, và ba người họ nói chuyện trong phòng khá lâu. Mãi đến khi trời tối sầm lại, cánh cửa đóng kín mới mở ra.
“Lần trước thì dẫm phải cức, nhưng đó là chuyên môn của chúng ta mà.”
Khuôn mặt đã lo lắng mấy ngày nay giờ đã tươi tỉnh hẳn. Moo Kyung cười khẩy, kiểm tra điện thoại.
“Cuộc hẹn đã được sắp xếp vào ngày mốt. Lúc đó tôi sẽ gọi ông, chuẩn bị cho tốt.”
“Ôi. Đừng lo lắng!”
“Tiền cược thì…”
Lời nói của Moo Kyung đột nhiên mờ nhạt đi. Trong khoảng im lặng ngắn ngủi, Hong Ju đang nhìn chằm chằm vào hành lang quay đầu lại. Rồi, như đã chờ đợi, ánh mắt cậu chạm vào Moo Kyung. Ngay khi cậu đang cảm thấy khó hiểu trước ánh mắt kỳ lạ không thể hiểu được ý nghĩa, anh quay đầu đi.
“Sáng ngày mốt chuẩn bị là được.”
“Ừ. Biết rồi. Ôi, con nhà gia thế khủng khiếp, chắc là rất hào phóng đây.”
Giọng nói hưng phấn của con bạc đâm vào tai cậu đau nhói. Hong Ju vờ vuốt tóc, che tai phải lại. Moo Kyung lặng lẽ nhìn cậu rồi gõ gõ vào bàn. Anh thu hút ánh mắt của Hong Ju, từ từ hé môi.
‘Ra ngoài.’
Hong Ju đọc được lời nói từ đôi môi mấp máy, bỏ tay đang che tai ra. Tiếng cười khàn khàn lại vang vọng vào tai cậu, anh chỉnh sửa chiếc áo khoác đang vắt trên tay rồi bước đi.
“Hẹn gặp lại ngày mốt.”
“Ừ, vào đi. Giám đốc Moo Kyung.”
Hai người đang hưng phấn không quan tâm Hong Ju có đi theo Moo Kyung hay không. Nhìn thấy họ không nổi giận dù hôm nay chưa thu được tiền, có lẽ con mồi mà anh mang đến là một con cá lớn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.