Sampal - Chương 61

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 61

Nơi này là đâu thì Hong Ju không rõ, nhưng chắc chắn con đường đến đây không phải là con đường lúc đi. Hong Ju ấn vào vùng thượng vị đang tắc nghẽn như bị nghẹn rồi trả lời:

“...Tôi không biết nên sợ hãi hay nên tin tưởng nữa.”

Cậu run rẩy và căng thẳng tột độ nhưng giọng nói lại bình thản đến lạ. Haha. Moo Kyung hiếm hoi bật cười lớn, dùng ngón tay gõ gõ vào vô lăng.

“Giờ thì phải tin rồi.”

“...”

“Hãy nghĩ xem cậu đã tin ai để ra nông nỗi này.”

Cậu đâu có tin Guppy đâu. Chiếc xe bỗng rung lên mạnh mẽ khiến cậu không kịp đáp lời mà mím môi lại. Đôi mắt sợ hãi liên tục dò xét khung cửa sổ tối đen. Moo Kyung cố nén tiếng cười khi nhìn Hong Ju đang co rúm lại.

“Nhìn xem. Chỗ này không phải là nơi quá hoang vu để chôn người sao?”

Moo Kyung đạp phanh, chỉ ra bên ngoài. Đôi mắt vẫn còn sợ hãi của Hong Ju lặng lẽ nhìn ra. Một ngôi nhà đơn độc nằm giữa cánh đồng trống trải hiện ra. Hàng rào khá cao, trông giống hệt những biệt thự cậu từng thấy ở khu nhà giàu khi đi thu tiền vài lần.

“Tôi không có ý định mở cửa đâu.”

Cậu vội quay đầu sang phía ghế lái. Moo Kyung đã xuống xe rồi. Anh hất cằm ra hiệu cho cậu mau xuống rồi đóng cửa lại. Hong Ju cũng xuống xe theo. Cậu bước theo cái bóng của Moo Kyung đang quen thuộc đi về phía cổng chính, đứng sát vào anh. Dù đáng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này, Moo Kyung là người duy nhất cậu có thể dựa vào.

“Đây là đâu ạ?”

Vượt qua cổng chính, một khoảng sân rộng lớn hiện ra trước mắt.

“Nhà tôi.”

Moo Kyung thờ ơ trả lời rồi băng qua sân. Bên ngoài đã lộng lẫy, bên trong còn đẹp hơn. Rộng rãi, sạch sẽ, gọn gàng đến mức không thấy một hạt bụi nào.

“Sắp tới tôi sẽ tổ chức sòng bạc ở khách sạn, còn cậu thì ở đây.”

“Là nhà của giám đốc sao?”

“Ừ.”

Trước câu trả lời ngắn gọn, Hong Ju vội đảo mắt nhìn xung quanh. Dù không có hơi ấm nhưng căn nhà vô cùng gọn gàng, rất hợp với Moo Kyung.

“Vật thế chấp không được chạy trốn nên phải nhốt lại chứ.”

Nói đoạn, anh nhếch môi cười. Dù khoảng cách khá xa, nhưng cậu vẫn có cảm giác ngửi thấy mùi hương của anh.

“...”

Những gì Hong Ju biết về việc giam cầm chỉ là nhốt dưới tầng hầm hoặc tống vào kho nhỏ hẹp. Nhưng đây lại là một môi trường vô cùng thoải mái so với việc bị giam cầm.

“Tôi ra ngoài một lát, cậu cứ ở nhà ngoan ngoãn giữ nhà nhé.”

“Anh, anh đi đâu ạ?”

“Nói ra cậu có biết không?”

Anh mở to cánh cửa phòng trống rồi bật đèn. Trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng một tủ quần áo đơn độc.

“Tôi sẽ về trong vòng 1 tiếng nữa. Nếu cậu bỏ trốn, cậu biết sẽ thế nào rồi đấy, đúng không?”

“...Tôi không bỏ trốn đâu.”

Muốn bỏ trốn cũng phải biết đây là đâu chứ. Con đường lúc đến quá tối nên cậu không thể quan sát kỹ, chỉ biết đây là một nơi vắng người thôi. Bỏ trốn là điều không thể mơ tới.

“Lát nữa rồi sẽ biết. Lời đó có thật lòng không.”

Anh như muốn thử cậu vậy. Hong Ju bắt đầu cởi áo khoác ngoài để cho thấy mình không có ý định đó.

Moo Kyung lặng lẽ quan sát hành động của Hong Ju rồi cất bước. Ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị cởi cả áo hoodie, đan tay vào nhau để nắm lấy gấu áo, anh lướt qua bên cạnh mà không nói lời nào. Rồi cậu nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

“Ha.”

Hong Ju khẽ thở hắt ra. Trong lòng cậu cảm thấy khó chịu. Không biết là do ăn phải thứ gì đó hay do căng thẳng vì Moo Kyung nữa.

Vì là một căn nhà trống không có chủ nên mọi hành động của cậu đều rất cẩn trọng. Căn nhà sạch sẽ đến mức cậu cảm thấy mình là thứ duy nhất bẩn thỉu nên đã tắm rất lâu trong phòng tắm. Sau đó, cậu không vào phòng mà ngồi ở phòng khách. Hai chiếc điện thoại, một chiếc Moo Kyung đưa với một chiếc Trưởng phòng Yang đưa để giám sát được đặt cạnh nhau trên bàn.

“...”

Hong Ju suy nghĩ một lát rồi tắt nguồn chiếc điện thoại cũ kỹ đã bám đầy dấu vân tay. Giờ Moo Kyung cũng không ở cạnh, nhỡ họ ập đến thì sao. Hong Ju biết rõ rằng ẩn nấp dưới bóng Moo Kyung là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.

Ngày hôm đó, anh về muộn hơn 1 tiếng so với lời hẹn, mãi đến khi trời hửng sáng mới về. Moo Kyung nhìn Hong Ju vẫn đang canh giữ phòng khách rồi nhếch mép cười.

“Thật sự ngoan ngoãn đấy.”

Cậu cảm thấy như mình vừa vượt qua một bài kiểm tra vậy. Cậu nghĩ rằng khi có thời gian, mình nên nói rằng cậu đã tắt điện thoại để không bị lộ vị trí.

Hong Ju ở lại nhà Moo Kyung thêm hai ngày nữa. Anh thỉnh thoảng ra ngoài, và cả hai cũng cùng nhau dùng bữa. Thỉnh thoảng cậu bật điện thoại lên kiểm tra, nhưng không có cuộc gọi nào từ sòng bạc. Chủ nhật định đi thu tiền, nhưng vì không biết đường nên có lẽ sẽ khó ra ngoài nếu không có Moo Kyung.

Cứ thế, trong hai đêm trôi qua, Hong Ju không thể ngủ ngon giấc. Có lẽ cứ ăn vào là bị đầy bụng, nên cậu cứ ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo vào mỗi sáng sớm. Với đôi mắt nửa mở nửa nhắm sau một đêm thức trắng như vậy, cậu lờ đờ đi theo Moo Kyung.

Đến khi đến sòng bạc, bụng cậu vẫn khó chịu, mí mắt thì đau nhức. Hong Ju vừa day mắt vừa bước vào tòa nhà sòng bạc, lặng lẽ nhìn Moo Kyung đang đứng cách đó vài bước chân. Có lẽ vì đã biết nhà của anh trông như thế nào nên cậu lại cảm thấy anh thật sự không hợp với cái sòng bạc tồi tàn này chút nào.

Khi cậu đang nín thở leo đến giữa cầu thang tầng 1 thì.

“Đây à? Sòng bạc chuyển đến đây đúng không? Thằng con bạc khốn nạn, ra đây!”

Giọng nói kích động vang lên từ phía sau lưng cậu. Hong Ju dừng bước, nhìn xuống cầu thang. Một người đàn ông trung niên đang đứng ở lối vào chỉ còn lại bộ khung. Quần áo xộc xệch, đôi mắt lờ đờ, vết thương trên mí mắt. Và trên tay ông ta là một tờ báo được cuộn dài. Dù không nhìn thấy nhưng cậu vẫn ngay lập tức nhận ra bên trong có gì.

Hong Ju quay người lại, bước xuống cầu thang. Khoảng cách càng gần, khuôn mặt của người đàn ông càng rõ ràng. Không hiểu sao lại thấy quen quen.

“...Mục sư?”

Đó là vị mục sư của nhà thờ nhỏ mà cậu đã đến thu tiền hai ngày trước. Trang phục bây giờ khác, nhưng chắc chắn là ông ta.

“Ồ, đúng đây rồi? Mày là cái thằng hôm đó đến đúng không? Gặp mày rồi thì tốt quá!”

Đôi mắt lờ đờ bỗng bừng lên lửa khi nhìn thấy Hong Ju. Cậu nhíu mày, bước xuống giữa cầu thang. Ánh mắt cậu dán chặt vào bàn tay của ông ta.

“Thằng chó, tin đồn đã lan truyền khắp các tín đồ rồi! Cuộc đời tao xuống dốc rồi! Nhà thờ của tao thì sao đây!”

Tiếng la hét của người đàn ông vang vọng khắp tòa nhà bỏ hoang. Hong Ju khẽ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng trên. Không thấy bóng giày, có vẻ Moo Kyung đã lên đến tầng 3 rồi.

“Cái giới này bé tí thế này! Danh tiếng của tao! Tín đồ của tao! Mày định làm gì đây!”

Cậu đã tung tin đồn gì, đã gây hại gì cho mục sư chứ. Dù ông ta hung hăng như vậy nhưng Hong Ju vẫn thờ ơ. Vì cậu hoàn toàn không hiểu nổi.

“Sao lại đến đây tìm?”

“Gì, gì cơ?”

Ông ta thở hồng hộc, cổ họng đỏ bừng. Bàn tay đang nắm chặt tờ báo cuộn tròn run rẩy rõ rệt. Dù đã cảm thấy như vậy khi gặp ở nhà thờ, nhưng ông ta thật sự không giấu được vẻ mới vào nghề.

“Vì mày, tao bị coi là mục sư nghiện cờ bạc! Tín đồ, mày biết không, họ xì xào bàn tán về việc tao nướng tiền cúng vào cờ bạc đó, hả? Tin đồn ở đây lan nhanh đến mức nào chứ!”

Người đàn ông hét lên, giọng nói vang vọng như tiếng vọng.

Số tiền còn lại cậu định thu vào cuối tuần. Nếu cậu đứng canh trước nhà thờ như lần trước, ông ta sẽ vét tiền cúng để trả thôi. Nhưng vì suốt cuối tuần cậu ở nhà Moo Kyung nên không thể thực hiện được.

Dù đã quen với việc bị vu oan mà không làm gì nhưng cậu không thể không cảm thấy khó chịu.

“Vậy thì đừng vay tiền ngay từ đầu chứ.”

“Gì, gì mà. Thằng láo xược!”

Khi Hong Ju nói tiếp với giọng điệu bình thản, người đàn ông bóc lớp báo cuộn, nắm lấy cán dao. Rồi ông ta vút một tiếng, chém vào không khí.

“Số tiền còn lại thì sao? Ông có mang đến không?”

Những kẻ cầm dao gây rối hoặc phun xăng dọa đốt bằng bật lửa thì nhiều vô kể. Đối với Hong Ju đã trải đời ở sòng bạc, vị mục sư mới vào nghề đó chỉ là một trò cười.

“Thằng, thằng chó này...”

Mục sư hoảng hốt khi thấy Hong Ju không hề sợ hãi. Cậu không lùi bước mà ngược lại còn bước xuống thêm vài bậc cầu thang. Khi cả hai đứng ngang hàng trên mặt phẳng, ông ta nuốt nước bọt, siết chặt cán dao.

“Mẹ kiếp, dù tao có xuống địa ngục đi nữa, tao cũng sẽ chết trước mặt mày!”

“...”

Có phải ông ta đổi chiến thuật vì nghĩ rằng lời đe dọa sẽ không hiệu quả không? Hay chỉ là kích động mà nói linh tinh thôi? Hong Ju đứng yên, không rời mắt khỏi mục sư.

“Xem thử một người làm hỏng cả cuộc đời người khác có sống yên ổn được không! Hả? Tiền đó, tiền đó là cái quái gì mà mẹ kiếp!”

Một logic kỳ lạ. Chính bản thân ông ta đã đánh bạc, thua tiền, vay nợ rồi không trả. Vậy tại sao lại đổ lỗi cho cậu? Cách tính toán của những con bạc đều như vậy sao?

“Nếu muốn chết thì trả tiền rồi chết đi. Vợ con của ông có tội gì?”

“...”

Đôi mắt của người đàn ông run rẩy rõ rệt. Bàn tay nắm chặt con dao bắt đầu run hơn lúc nãy. Hong Ju bắt đầu bước về phía mục sư.

“Ông chết thì xong chuyện rồi, nhưng những người còn lại thì không. Phải trả cả lãi cho số tiền chưa hề dùng đến.”

Tại sao những con bạc lại vô trách nhiệm đến vậy? Có phải cứ nhìn bài bạc vài ngày là cảm xúc chai sạn đi không? Trên khuôn mặt của mục sư, hình ảnh người bố đã mờ nhạt trong ký ức của cậu bỗng hiện lên.

“Câm miệng!”

Ông ta rống lên, vung dao. Dù khoảng cách gần đến mức gần như chạm vào đầu mũi cậu nhưng Hong Ju không lùi bước. Nghe thấy tiếng ồn ào từ tầng trên, có vẻ họ đã bắt đầu chú ý đến tiếng động ở tầng dưới.

“Aaaa!”

Người đàn ông dậm chân thùm thụp, hét lên. Vẻ tức giận không kìm nén được khác hẳn với vẻ mặt cậu thấy ở nhà thờ. Đây mới là con người thật của ông ta phải không? Giọng nói trầm thấp cùng dịu dàng lọt qua cửa sổ thoáng hiện lên trong tâm trí cậu.

“Được! Tao sẽ xẻo cái mồm mày đã dám nói bậy rồi lên thiên đường!”

Hong Ju hiện rõ trong đôi mắt đỏ ngầu, lờ đờ của ông ta. Con dao gọt trái cây sắc bén không chút do dự nhắm thẳng vào Hong Ju nhưng cậu chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mũi dao.

“Thằng chó!”

Khoảnh khắc con dao sắc bén xé gió lao đến. Một bàn tay bất ngờ thò ra từ phía sau lưng, nắm chặt cổ tay người đàn ông. Mũi dao run rẩy dừng lại cách mặt Hong Ju chưa đầy một gang tay. Ông ta ngạc nhiên nhìn lên đầu cậu.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo