Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 62
“Ông chú à.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như gió đông buốt giá. Không cần quay đầu lại, Hong Ju cũng có thể nhận ra người đứng sau mình là ai. Bởi vì chỉ có Moo Kyung là người duy nhất có chiều cao vượt trội và luôn đeo găng tay da màu đen.
“Biết thằng nhóc này đáng giá bao nhiêu không mà giờ dám vung dao vào cậu ta hả?”
“Mày, mày là ai? Ư, ức.”
Găng tay da căng chặt. Người đàn ông run rẩy rồi buông lỏng tay. Chiếc dao trong tay rơi xuống đất. Cán dao va vào mũi giày thể thao cũ kỹ của Hong Ju rồi lăn lông lốc trên sàn.
“Ức, thằng, thằng không liên quan thì biến đi!”
“Kẻ nên biến khỏi đây là ông chú đấy.”
Ánh mắt nhìn mục sư vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cổ cậu nổi da gà. Hong Ju cũng rụt vai lại theo.
“Tôi đã ném bao nhiêu tiền vào cậu ta, ông dám vung dao mà không xin phép hả?”
Moo Kyung khẽ tặc lưỡi, không chút ngần ngại bẻ tay người đàn ông. Mục sư vặn vẹo cơ thể, gào thét. Moo Kyung đang đứng ngay phía sau bỗng né sang một bên rồi kéo ông ta đi.
“A! Buông! Buông ra!”
Ông ta bị bẻ tay gào thét về phía Moo Kyung. Anh dùng một tay bịt tai lại. Tiếng la hét chói tai không ngừng lắng xuống. Anh nhíu mày, đưa bàn tay đang bịt tai lên không trung. Bàn tay vẽ một đường vòng lớn, không chút nương tay giáng xuống má mục sư. Bốp! Tiếng động nặng nề như có thứ gì đó vỡ ra tiếp nối.
“Khặc.”
Mục sư không thể trụ vững, loạng choạng.
“Nếu muốn gây rối thì hãy trả tiền như tôi đây này.”
Moo Kyung dùng sức, vung tay lần nữa. Bốp! Cứ thế, vài tiếng vỡ vụn nặng nề nữa tiếp nối. Khuôn mặt ông ta vốn đã đỏ bừng giờ lại bắt đầu rỉ máu. Máu từ mũi chảy dài, nhỏ tách tách xuống sàn.
“Ức, dừng lại…!”
“Dừng lại cái gì. Phải trả giá cho việc tùy tiện vung dao chứ.”
Mục sư lùi bước nhưng bị chặn lại bởi bức tường. Ông ta hoảng hốt vội vàng đưa hai tay ra ngăn Moo Kyung lại. Anh đứng nghiêng người, nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới rồi dùng mũi giày đá vào đầu gối ông ta.
“Ách!”
Người đàn ông quỳ xuống, úp mặt xuống sàn. Khi đối phương không phòng bị, Moo Kyung lại siết chặt găng tay, bước đến.
“Ô, đừng, đừng đến!”
“Ông bảo sẽ lên thiên đường mà. Để tôi giúp ông nhé.”
Moo Kyung nhếch đôi môi đỏ tươi, cười rồi dùng mũi giày đá vào cằm ông ta. Pặc! Máu văng tung tóe lên không trung cùng với tiếng xương gãy rợn người. Những cú đá ngày càng thô bạo. Cằm, vai, bụng, ngực, đùi. Không có nơi nào tránh khỏi bạo lực. Ông ta chỉ kịp che đầu bằng hai tay, co ro như con tôm. Vô số vết giày in hằn trên chiếc áo khoác đen.
“...”
Hong Ju chỉ đứng nhìn cảnh bạo lực mà không hề có ý định can ngăn.
Có tiếng động từ phía sau lưng. Quay lại nhìn, cậu thấy các nhân viên sòng bạc đang xuống cầu thang. Người có vẻ ngạc nhiên nhất là Guppy.
“Đi đâu đấy.”
Người đàn ông đang bò trên sàn vươn tay về phía Hong Ju. Ngay lập tức, chiếc giày đen không chỉ giẫm lên mu bàn tay mà còn nghiền nát nó sang hai bên.
“Á!”
Mục sư đột nhiên hét lên, Moo Kyung nhíu mày. Vết nhăn sâu ở mí mắt trái có nếp mí rõ ràng hằn sâu.
“Hay là xẻo cái mồm dám nói bậy đó trước nhỉ.”
“Khụ.”
Lời nói vừa rồi chính là lời người đàn ông đã gầm gừ với Hong Ju. Cậu nuốt nước bọt, nhìn Moo Kyung đang giẫm lên bụng ông ta mà không hề thay đổi sắc mặt. Cậu đã cảm nhận được điều này khi anh thay cậu đi thu tiền lần trước, đó là anh sử dụng cơ thể rất tốt và mỗi cử động đều mang đến một áp lực đáng sợ.
“Lúc nãy còn ba hoa chích chòe lắm mà, sao giờ lại im bặt thế?”
Mỗi khi anh đá như sút bóng, một âm thanh nặng nề lại vang lên. Người đàn ông không thể chống cự nên chỉ vặn vẹo cơ thể qua lại. Máu loang lổ trên sàn nơi mặt ông ta đã bị chà xát. Vì là sàn xi măng thô nên máu đỏ tươi hiện lên một cách rợn người.
“Chúa sẽ nổi giận đấy. Đồ như ông mà cũng giả làm mục sư.”
Giả làm mục sư? Đó lại là ý gì? Moo Kyung nói ra những lời khó hiểu rồi ấn chặt vai người đàn ông đang nằm nghiêng. Ông ta nằm ngửa ra, mắt mở to, vẻ mặt vô cùng bối rối.
“Cái, cái gì…!”
“Ông có thể lừa được tín đồ, nhưng không lừa được tôi.”
Khuôn mặt mục sư dính đầy máu cùng bùn đất trắng bệch. Trên chiếc áo đen vẫn còn hằn rõ dấu vết của những cú đá thô bạo. Guppy với Trưởng phòng Yang thậm chí còn chưa xuống đến tầng 1 mà chỉ dừng lại ở giữa cầu thang.
“Khụ.”
Moo Kyung lấy thứ gì đó từ túi áo khoác ra, ném xuống sàn. Đó là chiếc khăn tay mà anh thường dùng khi ngồi trên ghế. Rồi anh dùng mũi giày gõ gõ vào sàn. Cơ thể mục sư run lên rõ rệt.
“Lau đi.”
Giày da màu đen nên không nhìn rõ lắm, nhưng khi anh kéo chân dài trên sàn, máu đã dính vào.
“Khụ…”
Có phải ông ta thở không thoải mái không? Hơi thở của người đàn ông run rẩy trở nên gấp gáp.
“Làm gì thế. Chậm chạp thế.”
Moo Kyung đá vào vai mục sư. Cơ thể nặng nề loạng choạng như sắp ngã ra sau rồi lại trở về vị trí cũ.
“Chậm chạp như thế này thì chẳng phải không biết gì khi bị tráo bài trước mắt và bị coi là con gà béo à? Hả?”
“Tao, tao là ai, mày có biết không?”
“Biết chứ. Ông chú tự làm mọi chuyện ngu ngốc rồi trút giận vào những kẻ yếu thế. Ông chú à, sống như vậy không được đâu.”
Khi Moo Kyung giẫm mạnh lên ngực, ông ta vội vàng vươn tay ra.
“Khặc, ức.”
Mục sư mò mẫm trên sàn, chộp lấy chiếc khăn tay lăn lóc. Ông ta vội vàng đứng dậy, dùng khăn tay lau mũi giày của Moo Kyung. Lúc nhìn bình thường thì không biết, nhưng máu dính khá nhiều, chiếc khăn trắng tinh nhanh chóng bị nhuộm đỏ bừng.
Anh nghiêng đầu qua lại kiểm tra dưới chân rồi quỳ gối xuống trước mặt ông ta. Anh dùng một tay siết chặt má ông ta, giật lấy chiếc khăn tay đang cầm trong tay.
“Ông chú à, nếu lúc nãy ông còn cầm dao thì ngón tay sẽ bị cắt hết đấy. Chi bằng ông mang xăng đến còn hơn.”
Bất chấp mục sư đang vùng vẫy, anh vẫn thô bạo nhét khăn tay vào miệng. Anh định làm gì chứ. Hong Ju căng thẳng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Moo Kyung.
“Ức, ức!”
Moo Kyung dùng khăn tay bịt kín miệng ông ta rồi quay đầu về phía cầu thang.
“Gu Madam, có bật lửa không? Đốt rồi vứt ra sòng bạc đi. Chỗ đó đang xây dựng, hay là nhúng vào xi măng nhỉ. Sao?”
Đó là những lời nói tàn bạo mà chỉ những tên côn đồ ở Gwol Eum Dong mới dám nói. Ngược lại, trên khuôn mặt Moo Kyung đang nói những lời đáng sợ đó lại nở một nụ cười.
“...”
Hong Ju chợt nghĩ, có lẽ đó mới là nụ cười thật sự của Moo Kyung.
“Sao. Đó chẳng phải là cách làm của khu này à?”
Guppy nhếch khóe môi nứt nẻ, cười gượng gạo.
“Không, không phải! Thằng, thằng đó tôi sẽ giải quyết gọn gàng. Choi, đi bắt nó nhốt lại đi.”
Việc giết người thì vẫn thường làm khi đuổi nhà thầu xây dựng nhưng giờ thì không phải nữa rồi. Lần này, Guppy đã đặt cược tất cả vào dự án xây dựng sòng bạc này nên không thể để xảy ra bất kỳ rắc rối nào. Dù là tiền đầu tư hay số nợ còn lại, tất cả đều sẽ siết cổ Guppy.
“Vâng, vâng.”
Choi vặn vẹo cơ thể nặng nề, bước xuống cầu thang. Rồi hắn vụng về liếc nhìn Moo Kyung, dựng người đàn ông dậy từ dưới sàn. Máu chảy dài từ khóe môi ông ta bị kéo dậy, nhỏ giọt xuống sàn.
Moo Kyung nhìn người đàn ông bị Choi kéo đi, chậm rãi đứng dậy. Anh phủi gấu quần hơi nhăn nheo rồi phủi phủi bàn tay đeo găng. Cho đến lúc đó, không một ai lên tiếng trước.
“Cậu không biết sợ là gì à. Sao không tránh đi.”
“...”
“Tôi đã bảo quản lý cho tốt rồi mà. Cái mặt cậu là công thần số một trong việc giảm nợ đấy.”
Moo Kyung nói với một nụ cười nhạt, lướt qua bên cạnh Hong Ju. Lúc nãy rõ ràng chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng thôi, giờ thì có một mùi tanh tưởi đáng sợ của máu.
“Không lên à? Có chuyện muốn nói mà.”
Moo Kyung cọ cọ găng tay lên vai Guppy đang đứng ngẩn ngơ. Ngay lập tức, một vệt đỏ tươi dính vào.
“Ờ, đi, đi.”
Guppy ra hiệu bằng tay cho những người đang chặn cầu thang tránh ra. Khi Trưởng phòng Yang với Độc Xà dạt vào tường, Guppy dẫn đầu, đưa Moo Kyung đi.
“Thằng bạn đó có liên lạc với ông không? Lại muốn hẹn ngày nữa à?”
Khóe môi nhếch lên gượng gạo, đôi mắt thâm quầng cũng cứng đờ. Moo Kyung đi theo sau, khuôn mặt bình thản như thể không phải là người vừa ra tay đá người ta lúc nãy.
“Hắn hỏi tối nay có rảnh không. Mọi người có thời gian không?”
“À, thế thì!”
Càng lên cầu thang, giọng nói của hai người càng xa dần. Không khí hỗn loạn và những giọt máu in trên sàn. Bên ngoài nơi người đàn ông bị kéo đi chỉ nghe thấy tiếng xe nổ máy.
“Gì vậy. Giống như côn đồ vậy.”
Tiếng Trưởng phòng Yang lẩm bẩm vẻ bối rối vọng đến tai Hong Ju.
“...”
Hong Ju cũng nghĩ vậy. Moo Kyung càng biết nhiều càng khiến cậu cảm thấy khó hiểu cùng đầy nghi vấn.
Cậu nhặt tờ báo lăn lóc trên sàn lên, cắm con dao gọt trái cây vào tờ báo cuộn tròn như vỏ dao. Cậu nghĩ, đề phòng thì nên để cái này vào ngăn kéo bàn ở sòng bạc.
Không khí trong sòng bạc lạ lùng đóng băng. Dù Moo Kyung đang nói chuyện với Guppy trong phòng bên trong, các nhân viên vẫn đứng ngồi không yên như thể anh đang ở ngay trước mặt.
“Choi đâu rồi?”
Trưởng phòng Yang dùng đầu lưỡi liếm răng vàng, hỏi tên côn đồ.
“Nó bảo đã thuê phòng ở motel rồi nhốt lại ạ.”
Tên côn đồ đang cầm điện thoại nhanh nhẹn trả lời.
“Bảo thằng đó canh chừng cho kỹ vào. Cái motel đó sơ sài lắm, nhảy từ cửa sổ xuống dễ dàng lắm đấy.”
Ánh mắt hung dữ bị che bởi miếng bịt mắt hướng về phía Hong Ju. Hong Ju có tiền sử từng cố gắng trốn thoát bằng cách nhảy từ cửa sổ tầng 3 của motel cố gắng lảng tránh ánh mắt đó.
“Vâng.”
Trưởng phòng Yang khoanh tay, trầm tư suy nghĩ.
“Hừm.”
Ông ta thở dài rồi bắt đầu liên lạc với ai đó. Ngón cái gõ vào màn hình di chuyển rất nhanh. Ngay khi ông ta vừa đặt điện thoại xuống, cánh cửa phòng bên trong bật mở. Nghe thấy giọng Moo Kyung, một sự căng thẳng kỳ lạ lại bao trùm.
“Sau 8 giờ tôi sẽ suy nghĩ.”
“Được, tôi sẽ đợi.”
Guppy leng keng vỗ vai Moo Kyung. Anh liếc nhìn nơi tay chạm vào rồi dùng bàn tay đeo găng phủi phủi như phủi bụi. Dù đây là thái độ đối xử với côn trùng, Guppy vẫn không dám hé môi.
“Tạm biệt.”
Anh chỉ để lại lời chào ngắn gọn rồi đi xuống tầng 1. Ngay cả khi tiếng giày của anh đã xa dần vẫn không một ai dám thở mạnh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.