Sampal - Chương 63

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 63

Sau khi tiếng xe nổ máy rời khỏi tòa nhà hoàn toàn biến mất, Guppy lén lút như chuột nhắt đi về phía cửa sổ. Có lẽ đã xác nhận anh đi rồi, ông mới đột ngột quay người, chạy như bay về phía Trưởng phòng Yang.

“Nó bảo không phải loại dây máu vào tay mà? Chẳng khác gì mấy thằng ranh con Gwol Eum Dong!”

“Tao đang kiểm tra xem có bỏ sót gì không. Nó rõ ràng là con nhà gia giáo, được nuôi dạy cẩn thận mà.”

Trưởng phòng Yang hít vào qua kẽ răng, nghiêng đầu thắc mắc. Độc Xà đang ngồi vắt vẻo trên cầu thang dẫn lên tầng 4 buông một giọng thờ ơ.

“Con nhà gia giáo thì sao mà không thể đánh đấm được chứ.”

Lời đó không sai. Nhưng đối với Guppy và Trưởng phòng Yang đã sống gần gũi với những kẻ xấu xa thì có lẽ sẽ nhìn nhận theo một hướng khác. Ngay cả Hong Ju cũng khá bất ngờ khi lần đầu tiên thấy anh ra tay.

“Đúng vậy. Dạo này mấy thằng côn đồ kiếm được tiền cũng tẩy trắng thân phận nhiều mà. Tao nghĩ cũng có thể là chuyện gia đình như vậy.”

“Loại người đó đến đây làm gì? Sòng bạc ngon lành thì thiếu gì. Ở cái khu có vô vàn chỗ kiếm ăn, lại còn phải nướng cả tiền đầu tư vào đây thì không đời nào.”

Hong Ju lặng lẽ đồng tình với cuộc trò chuyện của họ. Tại sao anh lại ở sòng bạc, bỏ nhà đẹp mà thuê khách sạn ở, thậm chí còn trả tiền đầu tư, cả nợ cho cậu nữa? Danh tính thật sự của người mà anh bảo không phải Giám đốc cũng không phải côn đồ là gì?

“Mẹ kiếp, bọn Gwol Eum Dong vẫn chưa liên lạc được à?”

“Ừ. Tự nhiên lại biến mất khỏi khu này không lý do. Làm gì có chuyện tất cả cùng cắt đứt liên lạc chỉ trong một đêm chứ.”

“Thật sự Trưởng phòng Yang có bỏ sót gì không đấy?”

“Bỏ sót? Thằng khốn nạn này, giỡn mặt hả. Thông tin của tao chưa bao giờ sai. Thằng nhóc con biết cái gì mà nói!”

Dạo gần đây, mối quan hệ giữa Độc Xà với Trưởng phòng Yang đã đến mức không thể cứu vãn. Cứ gặp mặt là gầm gừ, giờ thì hai người đó còn khó mà ngồi chung một chiếu được nữa rồi.

“Cái nguồn tin của mày hơn 30 năm cũng nát hết rồi. Đi tìm hiểu lại đi.”

Khi đó, Guppy đứng về phía Độc Xà. Trưởng phòng Yang lại nhăn mặt, nén giận mà im lặng. Trong mắt người đàn ông đã mất đi vị thế, những tia lửa hung dữ bùng lên.

“Thôi kệ gia thế của giám đốc Moo Kyung thế nào, chúng ta cứ tập trung vét sạch con mồi nó mang về đi. Giờ đó là quan trọng nhất.”

Đôi mắt đầy ham muốn của ông lờ đờ. Ông cúi đầu suy nghĩ rất lâu về cách vặt trụi con gà béo mà Moo Kyung đã mang về. Hong Ju chỉ nhìn chằm chằm vào nền nhà khô khan. Vụ vung dao vừa rồi dường như không ai còn nhớ đến nữa, mọi người đều tỏ ra bình thản nhưng Hong Ju thì lại nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu của vị mục sư.

“Goo Hong Ju, mày lại đây tao bảo.”

Nghe thấy tên mình, mắt Hong Ju tập trung lại. Guppy đi trước vào phòng trong, cậu chậm rãi đi theo. Thấy chỉ có mình được gọi vào, cậu cũng đoán được đại khái ông sẽ nói gì.

“Điện thoại của mày sao lại tắt? Mày ở đâu suốt vậy?”

“Khách sạn... ạ. Điện thoại hết pin nên giờ tôi đang sạc.”

Khách sạn? Guppy chế nhạo một tiếng đầy khó chịu rồi lại nhăn mặt.

“Cái thằng này, chắc là nếm được mùi trai rồi nên mất hết cả hồn vía đúng không?”

“...”

“Mày có bận làm tình đến mấy đi nữa thì cũng phải nghe điện thoại ngay chứ, thằng chó này.”

Guppy theo thói quen giơ tay lên cao rồi khựng lại. Ông suy nghĩ điều gì đó, lặng lẽ hạ tay xuống.

“Này, lại đây.”

Guppy đột nhiên hạ giọng, xích lại gần như muốn nói nhỏ. Hong Ju nhíu mày, giữ khoảng cách.

“Mà mày không đoán được giám đốc Moo Kyung làm nghề gì à? Gần gũi với nó thì phải biết chứ.”

“Tôi chỉ biết anh ta hay ra vào sòng bạc thôi. Cũng chưa từng thấy anh ta gọi điện thoại.”

“Hừm. Mấy thằng lần trước tao cho đi theo mày. Mày không thấy chúng nó nữa à?”

“Vâng. Lúc đó tôi cũng mới biết anh ta còn sai bảo người khác nữa.”

Guppy mân mê cằm, nheo mắt quan sát Hong Ju. Ánh mắt như muốn moi móc thêm điều gì đó.

“...Sao vậy.”

“Này. Mày không phải là đã hoàn toàn phải lòng giám đốc Moo Kyung đấy chứ? Tỉnh táo lại đi. Giờ thì nó trả nợ cho mày vì đổi lại được làm tình, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Thằng lắm tiền đó chỉ tò mò với đồ ăn vặt kém chất lượng nên mới nếm thử thôi.”

“...”

Ai mà chẳng biết điều đó. Hong Ju biết rằng Moo Kyung chỉ cảm thấy nhàm chán khi giám sát Guppy nên mới trêu chọc và tiếp cận cậu để mua vui. Vì anh chỉ có tiền, nên chắc là anh sẽ trả giá tương xứng với những gì đã đùa giỡn.

Khi Hong Ju không trả lời, Guppy mân mê đùi cùng đầu gối khô khan của cậu. Cảm giác rợn người như có một con rắn bò qua. Cậu tránh bàn tay dâm tục, lùi chân lại rồi lườm ông một cách dữ tợn.

“Nếu mày cuối cùng bị bỏ rơi thì mày sẽ đi đâu? Mày khỏe hay mày thông minh? Chỉ có nợ với thân xác thì mày sẽ chỉ bán thân thôi.”

“...”

“Nếu mày không muốn thế thì chỉ có cách quay lại đây. Chúng tao có tình nghĩa nên sẽ chấp nhận mày. Vậy nên hãy chọn đường đi cho kỹ.”

Nếu không có Moo Kyung, có lẽ cậu đã sợ hãi trước những lời lẽ đó rồi lại bị lợi dụng. Bởi vì đã bị tẩy não từ nhỏ, lại sống gần gũi như bố mẹ nên có lẽ cậu đã vô thức nghĩ rằng phải tuân theo. Nhưng giờ thì Hong Ju biết rõ con đường sống của mình ở đâu.

“Tao hỏi lại nhé Hong Ju? Giám đốc Moo Kyung, nó làm nghề gì?”

“...”

Đôi môi đã phai màu của cậu mấp máy vài lần. Guppy có lẽ đã hiểu đó là sự do dự, ông kéo người ngồi xuống mép ghế sofa rồi lại thì thầm.

“Tao sẽ coi như không nghe thấy từ mày. Chuyện điều tra người khác vốn dĩ là việc của tao với Trưởng phòng Yang. Có manh mối nào không, thật sự là không có sao...?”

“Guppy cũng biết mà.”

“Gì? Cái gì?”

Mắt Guppy sáng lên. Sự mong đợi trỗi dậy trong ánh mắt gian xảo. Hong Ju vỗ vỗ ngực đang đầy ứ.

“Tôi… tôi chỉ làm cái việc đó thôi nên không biết gì cả. Thật sự là vậy.”

Lời nói đó không phải là hoàn toàn sai, mà chính cậu cũng thắc mắc về danh tính thật sự của anh. Guppy “chậc” một tiếng, tặc lưỡi khi cậu lảng tránh ánh mắt rồi lẩm bẩm. Vừa nãy còn thì thầm về tình nghĩa, về việc sẽ chấp nhận cậu. Giờ thì lại chửi rủa cậu là đồ vô dụng.

“Có lẽ phải cho thuốc vào đồ ăn thôi. Mấy thằng đó tự tin lắm mà sao tự nhiên lại biến mất rồi, sssss.”

Hong Ju liếc nhìn bốn ngón tay đang mân mê cằm rồi quay đầu đi.

“Mày mà kiếm được cái gì thì báo ngay cho tao. Mày biết là mày vẫn còn nợ mà đúng không? Tao sẽ giảm số nợ còn lại cho mày.”

“Tôi biết rồi.”

Dù sẽ không có chuyện đó nhưng cậu vẫn gật đầu đại khái đồng ý rồi xoa má. Ngày xưa vết thương nhiều, chỉ cần lòng bàn tay lướt qua cũng thấy đau rát. Giờ thì đã lành nhiều rồi. Cơ thể đau nhức vì bị đánh không ngừng cũng có thời gian hồi phục. Cậu nghĩ, đây chính là bằng chứng cho thấy cậu đang đi đúng hướng.

Tuyệt đối không được nói về Moo Kyung cho Guppy. Dù sự tin tưởng này có thể lại kéo cậu xuống vực thẳm nhưng Hong Ju vẫn kiên quyết tự nhủ trong lòng.

Đến giờ hẹn với Moo Kyung, Guppy, Độc Xà cùng Trưởng phòng Yang đi vào phòng. Hong Ju đợi ở trước khách sạn, nếu có việc gì cần chạy vặt thì sẽ lên sau. Cậu định đợi ở sảnh để tránh rét nhưng vì những nhân viên ăn mặc chỉnh tề cứ liếc nhìn nên cậu lại ra ngoài. Đêm càng về khuya, người qua lại càng ít, gió càng lạnh hơn. Thà lạnh người mà lòng thoải mái còn hơn.

[3 ly cà phê đá, 2 ly nóng.]

Tin nhắn từ Trưởng phòng Yang. Đã gần nửa đêm nên cậu phải tìm một quán cà phê 24/24. Quán quen hay đến cách đây khá xa nên tìm ở gần đây có lẽ sẽ nhanh hơn. Hong Ju đi bộ một lúc dọc theo đường lớn thì tìm thấy một quán cà phê.

Lại một lần nữa, hai tay cậu xách theo vali, đầu ngón tay lạnh buốt như băng nhưng cậu vẫn không dừng lại.

Cốc cốc. Đứng trước căn phòng đã quen thuộc sau vài ngày ở, Hong Ju đặt vali xuống rồi gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh gì. Gõ thêm vài lần nữa thì cửa mới mở.

“Vào đi.”

Độc Xà nhanh chóng nhận lấy vali. Tay chạm vào nhau, hắn ta mở to mắt, nắm chặt mu bàn tay của Hong Ju.

“Tay sao lạnh thế? Đeo găng tay vào đi.”

“Không sao đâu.”

“Ngồi xuống sưởi ấm đi.”

Cậu chỉ định đưa cà phê rồi đi thôi nhưng bị bàn tay kéo vào một cách bất ngờ, Hong Ju khựng lại, bước vào trong.

“Hong Ju ngồi đây.”

Ánh mắt của những người đang chơi bài đổ dồn về phía cậu. Trong số những con bạc có những khuôn mặt quen thuộc. Người đàn ông đó cũng nhìn Hong Ju, nhướn mày, đẩy kính lên.

“...”

Thấy ở đâu rồi nhỉ. Cậu cố lục tìm trong trí nhớ, lặng lẽ hé môi rồi lại nhìn kỹ ông ta.

Là người đàn ông đã gặp vào ngày đầu tiên giao dịch với Moo Kyung thành công. Người đã bảo cậu đi lấy gói thuốc lá nợ. Lúc đó trông ông ta khá chỉnh tề, nhưng giờ thì nút áo sơ mi đã bung, mặt cũng đỏ bừng. Giống hệt một người mới bắt đầu nghiện cờ bạc vậy. Ông ta chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, hỏi Guppy:

“Người này là ai vậy?”

“À, đó là thằng em chuyên đi chạy vặt. Chơi bài với tôi vài ván rồi nhưng không có tố chất nên tôi chỉ cho đi theo thôi. Chạy vặt thì giỏi lắm.”

“À à. Dù sao thì tôi vừa thắng đó, nên phải chia cho tôi mỗi người một lá bài chứ.”

Không nhận ra cậu sao? Người đàn ông lập tức quay đi. Moo Kyung khẽ liếc mắt nhìn rồi nháy mắt với Hong Ju. Anh dường như đã nhận ra cậu nhận ra người đàn ông đó. Hong Ju khẽ gật đầu, tìm chỗ ngồi bên cạnh quầy bar đảo.

“Dừng! Thêm nữa là tôi thấy không ổn rồi.”

“Nào nào, mừng giám đốc lần đầu tiên có Ssuri Go một ly potion nào.”

Độc Xà xoay cốc cà phê rồi ngồi xuống. Ván này là chiến thắng của ông ta. Bàn tay ông ta hăm hở gom tiền.

“A, thế này thì tôi không phải thành cao thủ rồi sao?”

Lời nói cười khẩy tràn ngập sự phấn khích. Trưởng phòng Yang cùng Guppy dù vò đầu bứt tóc nhưng trong lòng vẫn nén cười. Moo Kyung nhìn thấy cảnh đó, ném những quân bài đang cầm trên tay xuống sàn.

“Ván sau tôi bỏ.”

“Này. Cậu đúng là không có chút năng khiếu nào cả. Sao lại chơi dở hơn cả tôi mới chỉ bắt đầu cầm bài chứ?”

Có lẽ vì không có ác ý trong lời nói nên Moo Kyung cũng nhún vai, nhếch môi cười. Trong lúc ông ta đang gom những quân bài bị vương vãi, Moo Kyung phủi tay rồi đứng dậy.

“Cứ thắng lớn đi nhé.”

Ông ta hăm hở xáo bài. Như thể không theo kịp sự hưng phấn, những quân bài trong tay lại rơi xuống sàn hoặc bị xáo trộn, ông ta phải chỉnh lại vài lần.

“Choi Bon hôm nay đúng là gặp vận rồi, gặp vận rồi.”

Dù động tác chậm chạp và vụng về nhưng không ai tỏ ra khó chịu. Khuôn mặt Hong Ju đang lặng lẽ quan sát cảnh đó bỗng bị che phủ bởi một bóng tối lớn. Moo Kyung cố tình chắn trước mặt cậu, vươn cánh tay dài ra. Động tác nhặt đồ vật trên quầy bar đảo chậm rãi khiến Hong Ju chỉ có thể nhìn lơ lửng vào ngực Moo Kyung. Anh cầm một chai nước khoáng rồi chậm rãi lùi lại.

“Lạnh à?”

Chai nước khoáng để ở nhiệt độ phòng, ấm ấm chạm vào má cậu. Có lẽ vì ở ngoài trời suốt nên chai nhựa có vẻ khá ấm.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo