Sampal - Chương 64

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 64

“Không sao đâu.”

Hong Ju khẽ lùi đầu lại, ngước mắt lên. Cậu không thể không đối mặt với ánh mắt của Moo Kyung đang nhìn xuống mình được. Anh nheo mắt, cúi người, ghé môi gần tai trái của Hong Ju.

“Đừng có mở mắt như thế.”

Anh thì thầm quá nhỏ đến mức tai phải không nghe rõ. Nhưng Moo Kyung vẫn thản nhiên đứng thẳng người rồi quay đi không chút luyến tiếc.

“Ván này cuối cùng rồi giải tán nhé?”

Đó là một mệnh lệnh có vẻ bất lịch sự. Thế nhưng Guppy cùng Trưởng phòng Yang chỉ gật đầu lia lịa. Chắc là anh cố tình cắt ngang dòng chảy khi mọi người đang hứng thú nhất, để lại sự tiếc nuối.

“Ơ? Sao vậy? Mới bắt đầu vui mà! Đã bảo thức đêm rồi mà?”

Chỉ có người đàn ông đang lật bài mới nhướn kính lên, hỏi lại.

“Kết thúc khi đang vui thì mới thấy tiếc chứ.”

Guppy khạc một tiếng, cười lớn.

“À à. Đúng rồi, cứ chuẩn bị tiền thật đầy túi rồi lần sau lại tụ tập nhé. Thế thì ván cuối cùng này tôi sẽ vét sạch nhé?”

Guppy mạnh mẽ đập bài xuống. Chát! Tiếng động giòn giã kéo dài thêm một lúc. Thế nhưng, tiền cược cuối cùng cũng về tay ông ta. Dù là số tiền cược nhỏ đến mức sòng bạc sẽ coi là chuyện vặt nhưng người đàn ông đó có vẻ rất thích cảm giác thắng lần đầu nên cứ liên tục mân mê bộ bài.

“Lần sau thật sự phải tụ tập nữa nhé. Mấy đứa con nhà giàu tụ tập lại thì cũng chỉ nhấm nháp rượu vang thôi, không chơi những trò thú vị như thế này đâu? Không hợp với tôi.”

“Ôi, vậy thì đúng rồi. Cứ chuẩn bị tiền thật đầy đủ rồi tụ tập nhé. Hẹn ngày rồi báo cho giám đốc Moo Kyung. Chúng tôi cũng sẽ sắp xếp thời gian.”

Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo cứ thế kéo dài. Ông ta đeo lại đồng hồ đã tháo, khoác áo khoác, vắt cà vạt đã nới lỏng lên cánh tay. Cuối cùng, khi ông ta cầm chìa khóa xe, ánh mắt u ám của Guppy cùng Trưởng phòng Yang dõi theo. Đúng lúc đó, điện thoại reo, người đàn ông đưa điện thoại lên tai.

“Ừ. Nhận được từ đội pháp lý rồi à? Chuyển cho tôi.”

Người đàn ông đang bận rộn chỉ đạo điều gì đó, che phần dưới của điện thoại bằng tay, rồi vội vàng chào.

“Tôi xin phép về trước. Hẹn gặp lại lần sau.”

Sau lời chào, ông ta rời khỏi phòng trước. Căn phòng im lặng kéo dài một lúc sau khi cánh cửa đóng lại.

“Thế nào. Có vẻ sẽ đổ không? Lần này có vẻ hứng thú hơn lần trước.”

Moo Kyung vừa nhấm nháp nước khoáng vừa hỏi. Guppy gật đầu, nhìn Trưởng phòng Yang đang thu dọn bài.

“Giờ thì nó đã nghiện bài rồi. Từ ván sau trở đi, có lẽ có thể tăng tiền cược lên cao hơn rồi.”

Mặc dù Moo Kyung gần như mất hết số tiền đã cho vay làm tiền cược, Guppy vẫn tỏ ra hài lòng. Moo Kyung, một con gà béo lắm tiền lại còn có người quen trong sòng bạc là một con mồi tuyệt vời đối với Guppy.

“Chắc là hai ba ngày nữa bài bạc sẽ hiện lên trước mắt, tay cũng ngứa ngáy lắm. Giám đốc Moo Kyung không cần phải mở lời trước đâu. Sắp tới nó sẽ tự hỏi sao chưa tụ tập nữa, đừng có thả mồi làm gì.”

“Ừ. Hẹn sau bốn ngày nữa nhé?”

Guppy kiểm tra điện thoại rồi gật đầu. Khóe môi nhếch lên nụ cười đầy tự tin của một con bạc lão làng.

“Cố gắng đừng để lại bằng chứng gì, cứ gọi điện thoại mà nói chuyện. Mấy người nhà giàu đó biết đủ luật lệ gì đó để nắm thóp người ta giỏi lắm.”

“Đầu óc tính toán giỏi thế này, không hiểu sao lại làm hỏng cả sòng bạc.”

Moo Kyung uống cạn chai nước khoáng còn lại rồi bóp nát chai nhựa ngay lập tức. Tiếng ồn ào chói tai át đi tiếng cười gượng gạo của Guppy.

“Tiền cược tôi sẽ chuẩn bị, nên từ giờ đến lúc đó cứ nghỉ ngơi, đừng làm chuyện linh tinh.”

Moo Kyung nghiêng đầu sang hai bên như thể mệt mỏi rồi đưa một tấm thẻ ra. Guppy mắt sáng lên nhưng không vội vàng nhận lấy.

“Gì vậy, thẻ gì thế này?”

“Vì đã vất vả rồi nên cứ đi uống gì đó rồi về.”

“Giám đốc Moo Kyung, anh thật sự muốn lột trần người đó sao? Dạo này anh cứ mở ví ào ào.”

Độc Xà đã khoác áo khoác ngoài, nhận lấy tấm thẻ thay. Moo Kyung ngồi trên sofa, dùng mũi giày khều khều chiếc chăn đang trải trên sàn. Trưởng phòng Yang vừa thu dọn bài vừa liếc nhìn mũi giày của Moo Kyung. Rồi ông ta vội vàng gấp chăn lại.

“Cũng có chuyện đó, mà cũng muốn mấy người đi nhanh nữa.”

Vừa dứt lời, mắt Guppy đã nhìn về phía Hong Ju. Cậu lảng tránh ánh mắt lờ đờ đó rồi đứng dậy.

“Ồ, vậy chúng tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn sao?”

Moo Kyung thay vì trả lời, chỉ nhắm mắt rồi mở ra. Guppy không mang theo gì ngoài bộ bài cùng chiếc chăn nên việc thu dọn đồ đạc cũng không tốn nhiều thời gian.

“Ha, hôm nay lâu rồi mới được ngủ thẳng cẳng.”

Guppy vươn vai, đi về phía lối ra. Hong Ju cũng bước theo sau. Đúng lúc đó, một lực mạnh nắm chặt mũ áo khoác phao khiến cơ thể gầy gò của cậu loạng choạng.

“Cậu ở lại.”

“...”

Hong Ju bị giữ lại, những nhân viên khác dường như cũng hiểu ý, họ mỉm cười khó hiểu rồi vội vàng bước đi.

“Hai người, chúc vui vẻ nhé?”

Đẩy mạnh vai Guppy đang nhìn với ánh mắt gian xảo rồi đóng cửa lại. Moo Kyung gần như đã đuổi hết nhân viên đi, bước vào trong mà vẫn không buông chiếc mũ áo khoác phao ra.

“Tôi lúc nãy...”

Cậu mấp máy môi định hỏi về người đàn ông vừa gặp lúc nãy. Ngay lập tức, Moo Kyung giơ ngón trỏ thẳng lên, đặt lên môi cậu.

‘Im lặng.’

Hong Ju hiểu được lời nói không tiếng đó, vội vàng ngậm miệng lại. Bước vào phòng khách trống trải, anh chỉ vào chiếc bàn đã được dọn sang một bên. Hong Ju lặng lẽ đi đến gần bàn, cúi người xuống. Chỉ có tạp chí, khăn giấy, với cốc cà phê vơi một nửa. Cậu nghiêng đầu, dùng tay vuốt ve mặt dưới bàn.

“...”

Đầu ngón tay cậu cảm thấy có thứ gì đó bị vướng lại. Vội vàng cúi xuống kiểm tra, cậu thấy một vật màu đen dài khoảng hai đốt ngón tay đang phát ra ánh sáng đỏ, dính chặt vào đó. Là máy ghi âm sao.

“Người đi hết nên yên tĩnh quá.”

Moo Kyung bật TV treo tường. Rồi anh dừng lại ở kênh ồn ào nhất, tăng âm lượng lên vài nấc. Đến mức này thì chắc là cuộc trò chuyện sẽ bị tiếng TV át đi, không nghe rõ được nữa.

“Chắc là trò của Gu Madam chứ?”

Moo Kyung ghé môi gần tai phải của Hong Ju, thì thầm. Chỉ có Guppy mới có thể làm trò này. Dù là nội dung cuộc gọi hay gọi người khác đến nói chuyện. Chắc là ông muốn tìm manh mối nào đó để biết được danh tính thật sự của anh. Mánh khóe lộ liễu đó thật nực cười, nhưng việc Moo Kyung nhận ra cũng khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.

“...”

Moo Kyung nhìn Hong Ju lặng lẽ gật đầu rồi nhếch môi cười. Anh mặc áo khoác, ra hiệu cho Hong Ju. Lúc đó, chiếc máy ghi âm dưới bàn vẫn nhấp nháy ánh đỏ. Hai người rời khỏi phòng, chỉ để lại sự ồn ào.

“Người vừa nãy. Đó là người tôi đã gặp lần trước phải không?”

Moo Kyung đút tay vào túi quần, nhún vai. Trông anh chỉnh tề như thể chưa từng chơi bạc vậy. Ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển thang máy chậm rãi chạm vào Hong Ju.

“Chắc vậy.”

Lúc đó trông họ khá thân thiết mà. Sao lại đưa ông ta đến làm con mồi chứ.

“Có phải vì ông ta nợ thêm tiền không?”

“Chuyện của người lớn đừng có xen vào.”

Giọng nói dứt khoát như vạch một đường ranh giới. Hong Ju lờ mờ nhận ra anh đang âm mưu điều gì đó.

Chiếc xe chở Hong Ju chạy mãi trong màn đêm chỉ có lác đác những ánh đèn đường. Con đường núi heo hút ban đầu chỉ khiến cậu sợ hãi, giờ lại không còn đáng sợ như trước nữa. Hong Ju lặng lẽ nhìn ra ngoài, một cây thánh giá đỏ hiện ra trong tầm nhìn của cậu. Chuyện xảy ra ban ngày lại hiện về.

“Giám đốc. Sao anh biết người đàn ông lúc nãy không phải mục sư?”

“Vì trông mặt quen quen.”

Có phải đã thấy ở sòng bạc khác không? Nhưng nói vậy thì ông ta lại có vẻ lúng túng trong việc đánh bạc hay vay nợ và trả nợ. Cậu lặng lẽ cúi mắt, chìm vào suy nghĩ. Moo Kyung đang quan sát cậu, bỗng dùng lòng bàn tay đập mạnh vào vô lăng.

“Chỉ là trông mặt giống lừa đảo nên tôi thử hỏi thôi.”

Không phải bực bội, nhưng cũng không phải giọng giải thích thân thiện. Ấn tượng về khuôn mặt có vẻ hiền lành nhưng mũi hơi vẹo hiện lên. Hong Ju khẽ gật đầu.

“Dù có là mục sư thật thì cũng chỉ trong chốc lát là mắt đã đỏ ngầu vì tiền rồi. Sao lại không tránh mà đứng im ở đó chứ.”

Những người cậu gặp khi đi thu tiền đa số là những kẻ ở tầng lớp thấp nhất. Không phải vấn đề nghề nghiệp hay tài sản, mà là cách suy nghĩ cùng hành động của họ.

Tiền thì ném vào bài bạc hoang phí, nhưng lại không muốn trả. Với suy nghĩ rằng nếu tên đến thu tiền biến mất thì sẽ không phải trả nợ, họ cũng đã động tay động chân với Hong Ju. Trải qua những con người như vậy, cậu đã tự mình giác ngộ. Rằng nếu mình sợ hãi rồi lùi bước ở đó thì chỉ khiến họ càng thích thú hơn mà thôi.

“Tôi mà tỏ vẻ sợ hãi thì họ càng thích mà.”

“Thật sự sợ hãi sao?”

Hong Ju mân mê dây an toàn, nhớ lại khoảnh khắc đối mặt với lưỡi dao sắc lạnh. Có sợ bị đâm không? Có sợ chết không? Nghĩ đi nghĩ lại mãi, câu trả lời vẫn y nguyên.

“Không.”

Nếu chết thì sẽ không phải lo lắng về khoản nợ còn lại, cũng sẽ được giải thoát khỏi cái sòng bạc đáng ghét này. Sẽ không phải chịu đòn nữa, không phải sống trong cảnh thấp thỏm lo sợ nữa. Cũng sẽ không phải dằn vặt vì nỗi oán hận cùng nỗi nhớ bố thỉnh thoảng trào dâng nữa. Có lẽ cái chết đối với Hong Ju là một cái kết hạnh phúc hơn bao giờ hết.

“Tôi biết cậu rất muốn chết cho nhanh, nhưng hãy giữ mạng sống đến khi công trình sòng bạc hoàn thành nhé.”

Phải trả giá cho số tiền đã nhận chứ. Hong Ju cắn chặt môi, khẽ gật đầu. Cậu nhìn thật lâu ánh đèn đường lướt qua bên cạnh.

Vừa đến căn nhà biệt lập vắng vẻ, cậu lập tức tắt điện thoại. Kiểm tra màn hình đen kịt rồi đút lại vào túi, ánh mắt Moo Kyung liền dõi theo cậu.

“Điện thoại sao vậy?”

“Nếu bật lên thì ông ta biết tôi ở đâu mà.”

Cậu tháo dây an toàn, xuống khỏi ghế phụ. Chỉ nghe thấy tiếng gió đông lạnh buốt lay động những cành cây khô. Yên tĩnh đến rợn người, nhưng Hong Ju lại cảm thấy an ổn trong không khí đó.

“Mấy con bạc khu phố mà dám giám sát nữa à?”

Trong số các nhân viên, Hong Ju là người duy nhất bị giám sát. Vì phải trả giá tiền đã nhận mà cứ bỏ trốn nên họ tạm thời trói buộc cậu lại.

“Vâng. Hồi nhỏ tôi hay bỏ trốn nên...”

Dù có định vị, nhưng nếu vào cái núi kia thì liệu có tìm được không. Hong Ju nhìn chằm chằm vào ngọn núi đen kịt rồi vuốt mái tóc rối bù.

“Hồi đó cậu cũng có gan bỏ trốn đấy chứ.”

Có phải vì đã lớn hơn một chút không? Hay là đã chấp nhận thực tại rồi? Giờ thì cậu không còn muốn bỏ trốn nữa. Thỉnh thoảng nóng máu thì cũng có gào lên, nhưng nếu thật sự bỏ trốn, có lẽ họ sẽ tìm thấy bố cậu trước rồi bán nội tạng ông ta đi.

“Hồi đó tôi tin bố mà.”

Mỗi khi phát âm từ “bố”, miệng cậu lại đắng ngắt. Bán con đi rồi, không biết ông ta đang sống ở đâu, làm gì. Trong khi bản thân mình phải lăn lộn ở sòng bạc để ông ta được sống tiếp. Chắc là ông ta cũng chẳng cảm ơn đâu nhỉ? Hong Ju cắn chặt phần thịt mềm bên trong môi dưới.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo