Sampal - Chương 76

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 76

Cậu khép mắt lại trong cơn mê man của thuốc. Tâm trí lơ lửng giữa ranh giới mơ hồ của giấc mơ và hiện thực.

“Ư ư ư… cứu tôi, cứu tôi Guppy…”

Tiếng rên rỉ vang lên. Từ góc tường, Hong Ju bé nhỏ bất chợt thò đầu ra. Đôi mắt đen láy cúi gằm xuống sàn. Cơ thể nhỏ bé, nhếch nhác như thể cậu bé chỉ mới bắt đầu đi ăn xin. Hong Ju trong mơ như một người thứ ba chứng kiến mọi chuyện.

“Không, không phải bỏ trốn, mà là sẽ trả ngay, khụ… ư!”

Trưởng phòng Yang cùng những tên côn đồ liên tục đá. Người đàn ông bê bết máu nằm sõng soài trên sàn khoảng cuối độ tuổi 40. Hong Ju bé nhỏ run rẩy nhìn cảnh tượng bạo lực đó.

“Sao mà tin được? Đã tổ chức buổi hòa nhạc cho con gái, mua xe hơi cho con trai, thậm chí còn mua vé máy bay cho vợ đi du lịch sinh nhật tuổi 60. Sao lại để nợ nần lại phía sau chứ!”

“Nghe tôi nói đi! Cái đó, cái đó là vợ tôi…!”

Người đàn ông túm lấy ống quần của Guppy. Nhưng Guppy bực bội lùi chân lại, khạc nước bọt xuống sàn.

“Vậy thì, mau mang tiền của bà vợ hay tiền gì đó đến đây đi, thằng khốn kiếp. Mày không hiểu tiếng người à?”

“Chỉ một chút, thêm thời gian…”

“Một chút cái gì. Chết tiệt, thằng đã bỏ trốn mà còn nói nhiều. Hay để tụi tao đòi tiền từ bà vợ thay cho mày nhé? Như vậy có lẽ tốt hơn nhỉ?”

“A, không được!”

Đầu người đàn ông bị giẫm đạp không thương tiếc. Hong Ju kinh hoàng bịt miệng lại. Tiếng hít thở của cậu bé lớn đến đáng sợ.

“Khụ.”

Trưởng phòng Yang ngừng đấm, đứng thẳng lưng. Ông ta trợn mắt, ánh mắt không bị miếng bịt mắt che khuất quét một lượt xung quanh. Hong Ju hồi nhỏ đặc biệt sợ Trưởng phòng Yang. Chỉ cần tưởng tượng đến con mắt ẩn sau miếng bịt mắt thôi cũng đủ khiến cậu gặp ác mộng rồi.

“Nghe thấy tiếng chuột kêu rít rít ở đâu đây nhỉ?”

Một bên mắt sáng quắc hướng về phía góc tường. Ánh mắt chạm nhau, Trưởng phòng Yang há miệng cười toe toét lộ cả hàm răng vàng.

“Ha, hừm.”

Hong Ju sợ hãi đứng chết trân. Cậu bé chạm mắt với người đàn ông bê bết máu nằm trên sàn.

“......”

Ánh mắt đờ đẫn, vô hồn. Khuôn mặt giống hệt bố cậu.

“Giờ này mà có chuột bò lung tung sao?”

Guppy không biết từ lúc nào đã đến gần, vươn tay ra. Ngón út của ông ngắn hơn một đốt chạm vào má Hong Ju khiến cậu bé run rẩy, giật nảy mình.

“Sao không ngủ mà bò lung tung thế? Giờ ra ngoài kiếm tiền nữa hả?”

“A, không ạ. Không ạ.”

Mỗi lần cậu bé lắc đầu lia lịa, nước mắt lại rơi lã chã. Guppy nhìn xuống ngón tay mình dính nước mắt, tặc lưỡi.

“Hong Ju. Mày mà bỏ trốn nữa là sẽ thành ra giống chú kia đấy? Muốn bị như vậy không?”

Hong Ju lắc đầu lia lịa. “Không ạ. Không ạ.” Cậu bé thút thít, tuyệt vọng lẩm bẩm. Chẳng chút đáng thương nào, Guppy nắm chặt cổ áo Hong Ju. Ông thô bạo kéo cơ thể nhỏ bé của cậu bé, rồi đặt Hong Ju đứng quay về phía con nợ.

“Nhìn này. Không trả tiền mà bỏ trốn thì sẽ thành ra thế đấy. Nhưng bố mày đã vay tiền của tao rồi còn giao mày cho tao nữa.”

“Hự.”

“Mày biết tao đã vất vả thế nào rồi chứ? Hả?”

Cuối cùng, chuyện về bố cũng được thốt ra từ miệng Guppy. Hong Ju bật khóc nức nở. Trong mắt Hong Ju, khuôn mặt của người đàn ông nằm sấp trên sàn đã bắt đầu trùng với hình ảnh của bố cậu.

“Tao cũng không muốn mày với bố mày ra nông nỗi đó đâu. Tất cả đều là khách hàng yêu quý của tao mà.”

Tiếng cười khùng khục như tiếng đờm đặc vang lên.

“Vâng, vâng.”

Hong Ju dùng bàn tay bé xíu lau nước mắt, nức nở. Guppy với đôi mắt tham lam sáng lên, ghé môi gần tai Hong Ju.

“Vậy thì làm việc chăm chỉ để trả nợ nhé? Mai cũng dậy sớm kiếm tiền để lãi không tăng lên nữa. Đúng không?”

Chỉ cần cầm kẹo cao su hay kẹo mà đi lang thang, giả vờ đáng thương là được rồi. Nhưng cậu cứ khóc mãi nên đối với Guppy thì không hề dễ chịu chút nào. Ông nghĩ rằng nếu dọa nạt thế này thì cậu sẽ ngoan ngoãn một thời gian.

“Vâng, đúng rồi ạ.”

“Mai đi cả quán karaoke với quán nhậu nữa nhé?”

Cái đầu nhỏ bé gật lia lịa.

“Vâng, vâng ạ…”

Hiệu quả rất tốt. Sau đó, Hong Ju dù mưa hay tuyết, dù nóng hay lạnh đều ra đường mỗi ngày. Đối với Guppy thì đó chỉ là những đồng bạc lẻ, nhưng tích góp vài năm cũng thành một khoản kha khá.

Nếu không kiếm đủ số tiền quy định, ngày đó cậu sẽ bị đánh. Giống như con nợ bị đánh vì không trả được nợ. Chỉ vì số tiền không hề vay mượn, Hong Ju bé nhỏ phải sống trong sợ hãi, run rẩy dưới bạo lực. Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, và cả ngày sau đó nữa… Cho đến khi mười đêm trôi qua, chạm đến 15 năm dài đằng đẵng.

“Ư, ư…!”

Hong Ju giãy giụa, dụi đầu vào gối một cách điên cuồng vì đau đớn. Cậu muốn tỉnh dậy nhưng toàn thân nặng trĩu như bị đá đè lên, không thể nhúc nhích một ngón tay.

“Goo Hong Ju.”

Giọng gọi cậu không pha lẫn lời chửi rủa hay sự khó chịu. Chỉ đơn thuần là gọi tên cậu. Ai vậy nhỉ. Ai đang gọi tên cậu.

“Goo Hong Ju, tỉnh lại đi.”

Không phải người ở sòng bạc, cũng không phải bố. Vậy thì ai chứ. Tâm trí đang mơ hồ trôi nổi bỗng chốc ổn định lại trong thực tại.

“A.”

Cậu thốt lên một tiếng ngắn, mắt bật mở. Hong Ju vội vàng ngồi dậy, không thể thở đàng hoàng, khó khăn gãi cổ. Mắt cậu ướt đẫm và sưng đỏ, có lẽ vì đã khóc suốt giấc mơ.

“Thở cho đàng hoàng.”

Một bàn tay giữ lấy cậu, một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng. Lúc đó, dường như lồng ngực cậu mới được giải phóng. Một hơi thở gấp gáp thoát ra cùng lúc.

“Ha, ha.”

Đáng lẽ khi tỉnh dậy thì giấc mơ cũng nên tan biến chứ. Nhưng trong đầu Hong Ju, mọi thứ vẫn quá rõ ràng. Từ hàm răng vàng sáng lóe lên hướng về phía cậu đến cảm giác bàn tay thô ráp, xơ xác, cùng cả ánh mắt vô hồn đã chạm vào cậu. Cậu run rẩy như lên cơn co giật, vén chăn ra. Thế rồi cảm nhận được một lực mạnh mẽ đang giữ lấy cánh tay mình.

“Đi đâu thế.”

“Tôi phải đi tìm Guppy! Tôi, tôi nhất định phải…!”

Giọng Hong Ju không thể thoát ra rõ ràng từ cổ họng sưng húp nhưng cậu vẫn gào thét, gân cổ nổi lên. Lúc đó, một bàn tay lớn nắm chặt lấy má cậu dán đầy băng gạc. Ngay sau đó, đôi mắt đen láy đối diện với cậu.

“Nếu cứ kích động thế này thì cậu sẽ chẳng làm được gì cả.”

Giọng nói nhẹ nhàng như đang vỗ về Hong Ju. Môi Hong Ju run rẩy, rồi những tiếng nức nở ẩm ướt trào ra. Đó là tiếng khóc rất đen tối và u ám, chứa đựng nỗi tức giận cùng oán hận bị kìm nén suốt 15 năm.

“Nói cho tôi nghe đi.”

“Hưm, hức.”

“Goo Hong Ju.”

Những ngón tay nắm lấy má từ từ vuốt ve vành tai. Thật kỳ lạ, nhiệt độ đó dường như đã làm dịu đi những cảm xúc dữ dội đang bùng nổ.

Cậu liên tục hít thở và nuốt nước bọt theo nhịp kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường bệnh viện. Nước mắt trào ra cuối cùng cũng lăn dài trên gò má.

“Muốn tôi làm gì với Gu Madam?”

Đôi mắt đen láy đọc được lời nói mấp máy từ môi Moo Kyung.

“Tôi muốn ông ta chết một cách đau đớn, khổ sở. Ông ta phải sống đau khổ hơn tôi gấp mấy lần rồi mới được chết.”

“Còn gì nữa?”

“Cái thằng khốn kiếp dâm đãng đó. Để ông ta không bao giờ làm những chuyện khốn nạn đó nữa…”

Hong Ju không nói hết lời, bật khóc nức nở. Bàn tay lớn che lấy tai còn lại của cậu. Những tiếng người qua lại ngoài cửa, tiếng còi xe inh ỏi… tất cả đều không còn nghe thấy nữa. Chỉ còn tiếng thở hổn hển cùng tiếng khóc của chính cậu. Cứ như thể bị bỏ lại một mình trên thế giới này, Hong Ju cứ thế tuôn trào nước mắt mà không cần phải dè chừng.

Hong Ju khóc như một đứa trẻ một lúc lâu rồi mới ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc. Moo Kyung không nói gì, kéo chăn lên, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cậu.

“Chắc quên mất là tôi sẽ lo liệu mọi thứ rồi sao.”

Rõ ràng cậu đã nói sẽ làm theo những gì anh bảo. Vậy mà lại bật dậy như lên cơn co giật, làm loạn đòi giết Guppy. Thông thường, anh chắc chắn sẽ không hài lòng, nhưng bây giờ anh không còn tức giận hay khó chịu với Hong Ju nữa. Với vẻ mặt bình thản, anh cầm điện thoại lên kiểm tra.

[Đang ngủ ở sòng bạc.]

Kẻ bị đánh thì run rẩy, cứ mỗi giờ lại tỉnh dậy. Còn kẻ đánh người thì lại duỗi thẳng hai chân ngủ rất ngon. Moo Kyung cười lạnh. Anh bực bội nhắn tin trả lời.

[Hãy tăng giá chuộc của bọn chúng rồi giao chúng đi.]

Tin nhắn trả lời đến chỉ trong vài giây.

[Hả???]

Anh lật úp điện thoại một cách dứt khoát như thể không muốn trả lời.

“Nếu có sai lệch thì cứ sửa lại thôi.”

Trước đây, anh sẽ bằng mọi giá kéo mọi chuyện theo kế hoạch của mình. Anh cũng sẽ không níu giữ những mối duyên thoáng qua. Tuy nhiên, anh không còn có thể ép buộc Hong Ju theo kế hoạch của mình hay buông bỏ cậu nữa.

Moo Kyung nhìn Hong Ju đang ngủ, vẫn nhíu mày, rất lâu.

Có lẽ vì không muốn ở lại lâu trong thế giới vô thức. Hong Ju dù đã uống thuốc nhưng cũng không ngủ được quá hai tiếng. Khi tỉnh dậy, cậu lại gào khóc tìm Guppy, giãy giụa trong đau khổ.

Moo Kyung dẫn Hong Ju về nhà mà không nói một lời nào. Việc xuất viện sẽ được lo liệu. Anh cũng không muốn đưa cậu trở lại cái sòng bạc chết tiệt đó nữa. Còn với Guppy, anh sẽ nói Goo Hong Ju đã bỏ trốn. Nếu xóa bỏ hoàn toàn bóng dáng của Hong Ju, Guppy sẽ không thể đến để cướp cậu đi được.

May mắn thay, Hong Ju không bị gãy xương lớn, nên dù có hơi chậm chạp, cậu vẫn có thể di chuyển được. Moo Kyung không đưa Hong Ju đến ký túc xá, cũng không để cậu ở nhà một mình.

Anh đặt Hong Ju ngồi trên giường trong phòng suite thường diễn ra các ván bài và theo dõi cậu suốt hai ngày. Trước đây cậu đã từng bỏ trốn khỏi phòng, bây giờ cậu còn có mục tiêu rõ ràng là giết Guppy. Không biết khi nào cậu sẽ lại bỏ đi.

Suốt hai ngày trời, Hong Ju vẫn run rẩy vì tức giận nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Lát nữa người của sòng bạc sẽ đến trước. Nghe thấy giọng nói cũng đừng kích động nhé.”

“......Tôi cứ ở chỗ khác có được không? Tôi sẽ ở yên. Nếu nghe thấy giọng Guppy, tôi sợ mình không kiềm chế được.”

Nắm đấm gầy guộc của Hong Ju nắm chặt, run rẩy nhẹ. Moo Kyung đeo đồng hồ đeo tay, quay lưng lại.

“Cậu phải tự mình nghe thấy ông ta bị nhục nhã chứ.”

Hong Ju đang nhíu mày bịt tai như thể lại bị ù tai mở miệng.

“Lần này cũng như lần bắt được Il Sam Gwang tteng, đổi bài sao? Để Guppy thua tiền?”

Lần bắt được Il Sam Gwang tteng. Tiếng nhắc lại nhỏ nhẹ vang lên. Moo Kyung lục lọi ký ức mà anh không mấy coi trọng.

“Lần cậu làm trò vớ vẩn để moi tiền tôi?”

Hong Ju gật đầu. Chỉ có vài miếng gạc dán trên mặt nhưng đã che khuất nửa khuôn mặt cậu. Moo Kyung khẽ nâng cằm gầy gò của Hong Ju lên.

“Tôi không phải là tay lừa đảo nên không làm mấy trò đó được. Cậu cứ nhìn tay tôi nên biết rồi mà.”

Vừa trả lời, ánh mắt anh vẫn lướt khắp khuôn mặt Hong Ju. Vết sưng đã giảm bớt một chút nhưng những vết bầm tím xanh lè đã bắt đầu hiện rõ. Nhìn cảnh tượng khó chịu đó, anh vô thức muốn siết chặt tay. Moo Kyung buông cằm Hong Ju ra.

“Đúng là vậy… Vậy thì anh sẽ làm cho ông ta nhục nhã thế nào? Trưởng phòng Yang từ lần trước đã nghiến răng nghiến lợi rồi, chắc sẽ không mắc lỗi đưa bài sai nữa đâu.”

“Có cách cả. Đợi hai ngày tốt đẹp rồi sao tự nhiên lại thế này.”

Tất nhiên, cậu không hề ngoan ngoãn chịu đựng. Moo Kyung khẽ cười rồi kiểm tra điện thoại.

“Đến giờ rồi.”

Đã đến lúc đón tiếp người ở sòng bạc.

“Anh không quên chuyện đó chứ?”

Một câu hỏi thận trọng vang lên từ phía sau. Moo Kyung đưa mắt qua vai. Hong Ju vo chặt tấm ga trải giường, môi khẽ mấp máy.

“Chuyện Trưởng phòng Yang đã mời bọn côn đồ ấy. Dù đã đổi phòng thì kế hoạch cũng không thay đổi đâu.”

Nói rằng sẽ không làm những chuyện như vậy nữa. Dù không đưa một đồng nào, người lo lắng cho anh vẫn chỉ là Hong Ju. Cảm xúc kỳ lạ khiến nhịp thở của Moo Kyung dường như dồn dập hơn, anh hít một hơi thật sâu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo