Sampal - Chương 77

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 77

“Dù sao thì, chẳng có gì diễn ra theo ý của Gu Madam đâu.”

Giá mà có thể nói chuyện nhiều hơn. Gác lại sự tiếc nuối, anh phải chuẩn bị đón khách.

Moo Kyung mở rộng cửa phòng, tắt đèn bên trong. Phòng khách vẫn sáng trưng nên Hong Ju chìm trong bóng tối lờ mờ.

“Tôi cứ im lặng là được chứ?”

“Ừ. Ông ta nghĩ cậu đã bỏ trốn rồi. Chắc cậu trốn giỏi lắm. Ông ta bảo ông ta biết ngay mà.”

Một tiếng động nhỏ vang lên ở cửa. Moo Kyung hơi nghiêng người, đưa ngón trỏ lên môi. Theo tín hiệu đó, Hong Ju vội vàng bỏ chăn xuống, thậm chí còn trèo xuống giường.

“......Kiểu gì cũng thế.”

Thật biết ý mà. Moo Kyung chậm rãi bước đi.

“Đến sớm vậy.”

“Độc Xà bảo đi lấy tiền ở sòng bạc nên chúng tôi đến thẳng đây luôn.”

Trưởng phòng Yang bước vào trước. Đằng sau là Guppy với má bầm tím xanh lè.

À, đúng là bầm tím cùng một bên má, như cố tình giống Hong Ju vậy. Moo Kyung tặc lưỡi nhìn khuôn mặt xanh xao của Guppy như thể không nhớ mình đã đánh ông mấy cái tát.

“Choi Bon đâu?”

“Người đó đến hơi muộn. Cuộc họp của ban giám đốc kéo dài.”

“À ừ. Không sao cả.”

Trưởng phòng Yang chỉnh lại miếng bịt mắt, trả lời một cách gượng gạo. Bình thường Guppy sẽ nói không ngừng nghỉ nhưng bây giờ ông lại im bặt, có lẽ vì bị ăn mấy cái tát nên vẫn còn hậm hực. Moo Kyung xoa xoa vai, đưa mắt nhìn Guppy.

“Hôm nay ăn mặc lịch sự vậy?”

“Là một ngày quan trọng… nên tôi đã cố gắng một chút. Không thể bị lép vế được.”

Khóe miệng nứt nẻ của ông gượng gạo kéo lên. Guppy chắc hẳn đã suy nghĩ rất nhiều trong suốt mấy ngày D-day này. Ông muốn bỏ cuộc vì quá bẩn thỉu, nhưng lại ham muốn con mồi mới là Sung Moo Kyung.

Có vẻ như ông đang nghĩ “nhắm mắt làm liều, chiều theo ý nó” hiện rõ trên khuôn mặt đen sạm.

“Sao không thoa gì lên mặt đi. Trông gớm quá.”

Moo Kyung lẩm bẩm đủ nghe, bước vào phòng khách. Tiếng dép lê kéo lê trên sàn chỉ vọng lại sau một lúc lâu.

“À, hình như phòng đã được đổi. Tưởng vẫn ở đó chứ. Đổi khi… nào vậy?”

Trưởng phòng Yang giả vờ nhìn quanh rồi kiểm tra bàn. Chắc hẳn ông ta thấy lạ vì máy ghi âm trên bàn chỉ thu được tiếng ồn của TV.

“Cái đó tôi cũng phải báo cáo từng li từng tí sao?”

“Không, không. Tôi chỉ hỏi thôi, đừng căng thẳng thế.”

Trưởng phòng Yang vẫy tay, ngồi xuống ghế sofa. Moo Kyung lấy chai nước suối từ mini bar, uống ừng ực rồi kiểm tra tay của hai người.

“Độc Xà cũng mang hết bài ra à?”

“Ừ. Giờ chắc đến rồi.”

Trưởng phòng Yang lấy điện thoại ra bắt đầu gọi. Trong lúc đó, Guppy trừng mắt nhìn vào tường, không thèm liếc nhìn Moo Kyung. Đúng là sĩ diện. Anh kìm nén tiếng cười khẩy, bắt đầu khéo léo chọc ghẹo Guppy mà không để lộ ý đồ.

“Gu Madam, cho đến giờ đã dùng bao nhiêu tiền đặt cược rồi?”

“Khụ khụ, bao nhiêu nhỉ. Lúc đầu bắt đầu với 20 triệu….”

Guppy bắt đầu tính toán chậm chạp.

Hôm nay là lần thứ ba họ chơi bài hoa, lấy Min Ho ra làm vật hy sinh. Lần đầu tiên bắt đầu với vài chục triệu, lần tiếp theo tiền đặt cược lớn hơn một chút. Hôm nay là một ngày quan trọng, nên số tiền đặt cược lớn nhất đã được chuẩn bị.

“Tính đến hôm nay thì là 1,17 tỷ. Chỉ dùng tạm thời rồi trả lại nên không tính vào, khụ khụ.”

“Theo kế hoạch của Gu Madam thì có thể thắng gấp 50 lần chứ?”

“Đúng vậy. Giám đốc Moo Kyung cũng giỏi khơi mào. Vừa liên tục nói chơi bài hoa chỉ để giải trí, lại vừa khinh bỉ hỏi có cần rút thêm tiền mặt không. Khi bị áp lực tâm lý thì sẽ vội vàng vay tiền từ nơi tiện tay, chỉ cần không khí tự nhiên là không vấn đề gì.”

“À?”

Câu trả lời ngắn gọn pha lẫn tiếng cười khẩy. Guppy ngạc nhiên, khẽ liếc nhìn vì tiếng cười đột ngột đó.

“Giống cái không khí lúc trước tôi với ông chơi bài hoa vậy. Cứ như thể ông đã quyết tâm moi tiền tôi vậy.”

Bàn tay Guppy đang gãi trán bóng loáng khựng lại. Nhưng rồi, từ khóe môi hé mở, một giọng nói thản nhiên thoát ra.

“Moi tiền Giám đốc làm gì. Nếu cố tình thua để chiều lòng thì khác.”

Tiếng cười sảng khoái vang lên theo sau. Đôi mắt Moo Kyung lóe lên một cách tĩnh lặng và sắc bén.

“Tôi chỉ nói vậy thôi.”

Moo Kyung nhún vai, cúi người lấy chiếc túi dưới quầy bar. Túi tiền dày cộp đến mức lộ rõ hình dáng.

“Số tiền mặt này có đủ không?”

“Ôi, thừa sức chứ.”

Đôi mắt tham lam dừng lại trên chiếc túi rất lâu.

“Suỵt, nó đang lái xe à.”

Trưởng phòng Yang nghiêng đầu, bắt đầu gọi điện thoại lại. Moo Kyung đứng cách xa họ, lặng lẽ quan sát tình hình.

“Này Giám đốc Moo Kyung. Chuyện giấy nợ chúng ta đã viết lần trước ấy. Cái đó… anh có mang theo không?”

Ý đồ lén lút hỏi của ông quá rõ ràng. Ông định sai bọn côn đồ làm hại anh rồi nhân cơ hội đó lấy giấy nợ. Vì phải tiêu hủy bằng chứng về mối quan hệ nợ nần. Moo Kyung nhún vai trả lời đơn giản.

“Thứ quan trọng thì tôi để ở đây. Sao vậy?”

“Không, tôi chỉ định tính toán số tiền đã trả giúp lần trước nếu hôm nay thắng. Vậy thì có thể hủy giấy nợ rồi. Đúng không?”

Ha ha. Nhìn khuôn mặt nhăn nheo cười nhếch mép, một cảm giác ghê tởm thoáng chốc trào dâng. Nhưng anh cố kìm nén, nghĩ đến Hong Ju đang nghe tất cả cuộc đối thoại này trong bóng tối.

“Nếu trả, tôi sẽ xé trước mặt ông. Tôi không phải loại rác rưởi lừa dối mà giữ nó đâu.”

“......Ừm.”

Guppy rít lên một tiếng “chậc”, cựa quậy người, tỏ vẻ khó chịu. Moo Kyung giả vờ không quan tâm, khéo léo gợi chuyện.

“Tìm thấy Goo Hong Ju chưa?”

“Nó trốn như chuột. Chắc không đi xa được đâu. Thằng khốn đó chẳng có chỗ dựa nào mà trốn đi đâu chứ, chết tiệt.”

Ánh mắt đục ngầu của Guppy lướt qua khắp căn phòng. Cứ như thể ông đang nghi ngờ có dấu vết của Hong Ju còn sót lại.

“Nhưng có vẻ như nó sẽ tiếp cận Giám đốc Moo Kyung lại vì có nhiều lợi lộc. Vậy, có dấu hiệu gì không?”

Dù ánh mắt tràn đầy sự ngờ vực, Moo Kyung vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.

“Nếu cậu ta định lợi dụng tôi thì ngay từ đầu đã không bỏ trốn rồi đúng không? Tôi đã cho cậu ta nhập viện sau khi cậu ta làm loạn như thế, vậy mà cậu ta lại biến mất chỉ sau một đêm.”

“Hừm.”

Guppy thở dài, gật đầu. Ngay cả Guppy cũng nghĩ Moo Kyung nói đúng. Nếu Hong Ju đã bỏ đi mà không có người chống lưng duy nhất của mình thì chắc chắn là cậu đã quyết tâm rồi.

“Dù vậy, đừng quên thằng bé đó xảo quyệt hơn anh nghĩ đấy. Nó biết có thể trả nợ bằng thân xác nên không biết nó sẽ làm gì đâu.”

“Mẹ kiếp, tất cả đều coi tao là mỏ tiền cả.”

Giả vờ không nghe thấy lời lẩm bẩm của Moo Kyung, Guppy ngược lại càng nổi giận, lớn tiếng hơn.

“Nếu tóm được đuôi nó thì lập tức liên lạc cho tôi! Cái thằng khốn kiếp đó, tôi sẽ khiến nó tỉnh ngộ thay cho phần của Giám đốc Moo Kyung. Chết tiệt, còn nợ đến 400 triệu lận…”

Moo Kyung hiểu rõ hơn ai hết rằng đó là món nợ không có hình hài chỉ kìm nén tiếng cười. Anh thở dài, đưa mắt nhìn vào căn phòng đã tắt đèn.

“......”

Hong Ju đang ngồi tựa lưng vào giường, ôm chặt đầu gối hơn. Thính giác vốn dĩ chẳng mấy hữu dụng của cậu sao bây giờ lại nghe rõ từng lời, từng tiếng nói khàn đục đó một cách rõ ràng đến thế.

“Lẽ ra không nên làm Guppy ra nông nỗi đó. Giúp cậu ta trút giận thì được gì đâu. Cậu ta chẳng những không biết ơn mà còn đâm sau lưng, đúng không?”

“Đúng vậy! Cả thằng bố lẫn thằng con đều không biết ơn. Tôi đã biết sớm muộn gì thằng khốn đó cũng sẽ đâm sau lưng, chết tiệt.”

Hong Ju nhắm chặt mắt. Từ “ân huệ” cứ đâm vào tai cậu hơn bất kỳ lời nào khác. Chính ông đã ép cậu trả nợ bằng thân xác. Ông đã làm vậy với cậu, và cuối cùng còn nhận nợ từ bố cậu, rồi còn nói dối rằng còn nợ 400 triệu nữa chứ.

Nghe những lời ghê tởm đó, dạ dày cậu cuộn lên. Cậu muốn lao ra ngay lập tức bóp cổ ông, nhưng lại siết chặt nắm đấm, cố kìm nén.

Đúng lúc đó, giọng Trưởng phòng Yang đầy hoang mang vang lên.

“Haiz, sao thằng này không nghe máy vậy?”

“Mày làm loạn quá nên nó chặn số rồi chứ gì? Để tao thử.”

Không khí bắt đầu trở nên hơi khó xử. Hong Ju nhanh chóng nhận ra điều đó, khẽ liếc nhìn qua giường. Moo Kyung đang ngồi vắt vẻo trên ghế quầy bar thoáng hiện ra. Cậu định quay đi thì anh khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào căn phòng.

“......”

“......”

Chắc chắn cậu đang ẩn mình trong bóng tối nên không nhìn rõ được. Nhưng không hiểu sao, Hong Ju có cảm giác ánh mắt của họ đã chạm nhau một cách chính xác. Sau một lúc trói buộc ánh mắt của Hong Ju, anh nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế.

“Hôm nay mà mắc lỗi là chết cả nút đấy. Thằng khốn đó không nắm rõ tình hình, còn lơ là nữa.”

Moo Kyung chậm rãi bước đến trước mặt Guppy đang gọi điện thoại. Khoảng cách thu hẹp lại, bóng dài của anh đổ xuống Guppy cùng Trưởng phòng Yang.

“Chết nút cái gì…”

“Hôm nay mà ván bài thất bại thì không trả được nợ, không tóm được con mồi, lại còn mất tiền đặt cược. Chỉ chớp mắt thôi là mấy trăm triệu bay mất rồi. Gu Madam chết là đúng rồi còn gì. Không phải sao?”

Moo Kyung bỏ qua những chỗ trống, ngồi vắt vẻo trên bàn trước ghế sofa. Anh chống khuỷu tay lên đùi, nghiêng người về phía trước, ánh mắt ngang tầm với Guppy.

“A, đừng nói những điều xui xẻo thế! Chúng ta đã đi đến đây tốt đẹp rồi mà. Một nửa là thành công rồi, một nửa!”

Giữa những lời gào thét, tiếng ho khan vang lên. Có lẽ vì điện thoại không có người nghe, khuôn mặt đen sạm của Guppy dần trở nên tái nhợt. Tư thế lỏng lẻo của ông cũng trở nên căng thẳng.

“Sao lại không nghe máy chứ. Hay là đến phòng cũ rồi. Không thể nào…”

Guppy bực bội lại nhấn nút gọi lại. Ông nói rằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày quan trọng nhưng mồ hôi lạnh lại lấm tấm trên trán, lộ ra khi ông vuốt ngược tóc bằng sáp.

“A, thằng này. Guppy dung túng nên nó lười biếng rồi chứ gì.”

Moo Kyung cố ý vươn dài tay, xắn tay áo sơ mi lên. Anh chậm rãi kiểm tra đồng hồ đeo tay như thể muốn hai người kia nhìn thấy.

“Gì, dung túng cái gì? Mày, đó là, hôm nay có ai ở sòng bạc vậy?”

“Choi. Để tao thử gọi Choi.”

Hai người giờ đây nhìn về hai phía khác nhau, bắt đầu gọi điện thoại.

“Ê! Này, Độc Xà đã xuất phát từ sòng bạc chưa? Sao thằng này không nghe máy vậy?”

Trưởng phòng Yang liên lạc được với Choi, bực bội quát.

“Xuất phát rồi hả? Ra ngoài rồi hả?”

Trước sự thúc giục của Guppy, Trưởng phòng Yang nhíu mày, gật đầu. Dù đã xác nhận được điều quan trọng, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Biểu cảm của Trưởng phòng Yang trở nên nghiêm trọng.

“Cái gì vậy? Sao tao lại sai thằng đó làm chuyện đó chứ?”

Trưởng phòng Yang nhíu mày thật chặt, đưa điện thoại ra khỏi tai.

“Guppy, mày sai Độc Xà dọn sạch két sắt, mang cả sổ sách theo à?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo