Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 78
“Mày nói cái quái gì vậy. Sao tao lại sai nó làm chuyện đó chứ?”
Guppy gào lên, mặt tái mét ngay lập tức. Ông mở to mắt, vội vàng giật lấy điện thoại của Trưởng phòng Yang.
“Này, chết tiệt! Đưa điện thoại đây mau!”
Moo Kyung từ từ nghiêng đầu sang hai bên, quan sát biểu cảm của hai người đàn ông.
“Này, nó gom hết tiền rồi à? Mày chết tiệt, cứ thế mà nhìn thôi sao?”
Guppy gần như hét lên. Nghe tin tức đáng kinh ngạc, ông đứng bật dậy.
“Chết tiệt, đâm sau lưng tao à? Thằng khốn này! Này, ra ngoài tìm nó ngay!”
Trưởng phòng Yang cũng trở nên nghiêm trọng theo. Nghe những lời từ đầu dây bên kia, Guppy đột nhiên gào lên, ném điện thoại xuống ghế sofa.
“Thằng khốn này ôm hết tiền đặt cược rồi bỏ trốn! Thằng điên, còn vét sạch cả két sắt nữa!”
Cổ họng từ gân xanh đến trán đều đỏ bừng vì tức giận. Guppy còn run rẩy tay vì quá tức giận. Dù cơn giận lên đến đỉnh điểm, Moo Kyung vẫn bình tĩnh như đang đánh giá tình hình.
“Thằng khốn này, sai nó đi trông két sắt mấy lần mà nó lại nhớ như chuột vậy!”
Guppy ôm đầu, đi đi lại lại mấy vòng tại chỗ. Moo Kyung lặng lẽ gõ gõ mũi giày xuống sàn. Tiếng động đều đặn khiến khuôn mặt của Guppy cùng Trưởng phòng Yang dần hiện lên sự bất an.
“Thằng chó má. Trả ơn kiểu này sao? Chết tiệt, nếu bắt được thì tao sẽ móc mắt nó ra—”
Bốp bốp! Moo Kyung khẽ vỗ tay để thu hút sự chú ý.
“Tôi rất tiếc khi ông bị phản bội.”
Guppy đang lẩm bẩm chửi rủa, vung nắm đấm vào không khí để trút giận bỗng khựng lại.
“Tôi đã ném hàng chục tỷ vào cái sòng bạc bé tí đó. Nhìn tình hình này thì có vẻ khó thu hồi lại được nhỉ?”
Guppy bật dậy. Dù đã bị thằng nhãi ranh đánh cho mấy cái tát mà vẫn phải chịu đựng đến mức này. Khuôn mặt ông đầy sợ hãi, e rằng mọi thứ sẽ đổ bể.
“Công trình của chúng ta đang tiến triển tốt mà. Chỉ cần chịu đựng thêm vài tháng nữa là tiền sẽ đổ về như nước, sao lại lo lắng như vậy? Thằng Độc Xà chỉ cần bắt được là xong thôi mà!”
Moo Kyung vuốt cằm, thở dài.
“Quản lý nhân viên kiểu này thì làm sao mà hoạt động trơn tru được.”
“Ha, thằng này bây giờ trong tình huống đặc biệt… Tôi nhất định sẽ trả. Tiền Giám đốc Moo Kyung đầu tư vào sòng bạc, tiền đặt cược, và cả khoản nợ nữa! Dù có bị kề dao vào cổ tôi cũng sẽ trả! Chúng ta cũng đã viết giấy nợ rồi mà. A! Khoan đã, thằng Độc Xà chết tiệt, khoan đã. Thằng này đi đâu rồi…”
Guppy nói nửa chừng thì đột nhiên gào lên. Ông úp hai tay vào mặt, giả vờ suy nghĩ để câu giờ. Trưởng phòng Yang đứng bên cạnh phụ họa thêm.
“Thỉnh thoảng cũng có những thằng ôm tiền đặt cược rồi bỏ trốn như vậy. Cũng có những kẻ chuyên nghiệp bắt những thằng đó. Lần này là lần đầu tiên ở sòng bạc của chúng tôi nên chúng tôi mới hoang mang thôi. Không có chuyện không tìm lại được tiền đâu, thật đấy.”
Họ thay nhau nài nỉ Moo Kyung. Anh là một con mồi béo bở, có nhiều thứ để thế chấp cùng moi tiền nên rất tiếc nếu để vuột mất.
Những người đã từng lăn lộn trên chiếu bạc sẽ không tin những lời nói dối hoa mỹ đó. Họ sẽ nổi đóa lên đòi tiền ngay lập tức rồi rút chân khỏi cuộc chơi.
“Ừm, phải rồi. Guppy còn đặt cược cả sòng bạc mà.”
Nhưng Moo Kyung lại tự nguyện trở thành con mồi theo ý họ. Anh chờ đợi sự lơ là của Guppy, khi sự lo lắng của ông lên đến đỉnh điểm.
“Hơn nữa, trong tình cảnh này thì ván bài phải dừng lại hay sao? Người đó sắp đến rồi mà.”
Moo Kyung lẩm bẩm, lại kiểm tra đồng hồ. Đã 20 phút trôi qua kể từ khi họ bước vào phòng.
“Có lẽ phải dừng lại. Guppy, làm thế mới đúng chứ. Đúng không?”
“A, chết tiệt. Cứ tạm hoãn rồi bắt nó đã. Phải bắt thằng khốn này rồi muốn chơi bài hay làm gì thì làm…”
Guppy vò tóc, nuốt xuống sự khó chịu rồi nở một nụ cười gượng gạo.
“Hôm nay cứ tạm hoãn rồi chọn ngày khác đi. Thằng Độc Xà đó dù sao cũng không trốn xa được. Hộ chiếu với chứng minh thư của nó đều ở nhà tôi.”
“À à.”
Trước lời đáp hờ hững, Guppy vội vàng nói thêm.
“Xin lỗi nhé, nhưng nếu dùng chuyên gia thì chậm nhất vài ngày là tìm thấy thôi. Thằng đó lại có khuôn mặt nổi bật nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu! Thật đấy!”
Moo Kyung khoanh tay, im lặng một lúc lâu như đang suy nghĩ. Trong lúc đó, Guppy lo lắng run rẩy, vỗ vỗ vạt áo sơ mi.
“Hôm nay mà hoãn thì không biết bao giờ mới bắt lại được. Có ổn không?”
“Ừ ừ. Giờ thì chết tiệt, sắp phá sản đến nơi rồi, phải bắt bằng mọi giá chứ. Ôi, chết tiệt. Đầu tôi sắp nổ tung rồi.”
Guppy ôm đầu rên rỉ. Má ông vẫn còn những vết bầm tím xanh lè, run rẩy rõ ràng.
“Được rồi. Choi Bon tôi sẽ giải thích rõ ràng và tiễn ông ta về.”
“Ừ. Để tôi đi xem xét tình hình rồi sẽ liên lạc lại ngay! Này, chết tiệt, gọi cho Park Gye Jang đi.”
Park Gye Jang. Một cái tên mà Hong Ju từng nghe. Kẻ hậu thuẫn mà ông đã cài cắm vào đồn cảnh sát.
Trong khi Trưởng phòng Yang vội vàng tìm điện thoại để lục danh bạ. Moo Kyung giả vờ vươn vai đứng dậy.
“Đúng như Trưởng phòng Yang nói, không nên tùy tiện đưa người vào. Đúng không?”
Anh vòng tay qua vai Trưởng phòng Yang đang cắm mặt vào màn hình điện thoại, giả vờ thân thiết, cùng bước về phía cửa.
“Đấy là vì anh nghe lời tôi một cách hời hợt thôi. Thằng đó từ đầu đã thấy không ổn rồi. Càng phải cẩn thận hơn nữa với những kẻ chơi bài gian lận…!”
Trưởng phòng Yang bực bội đáp trả, ngón tay cử động. Moo Kyung khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn màn hình. Số điện thoại được lưu không phải tên thật mà là [Park Gye Jang]. Một trong những kẻ hậu thuẫn của Guppy. Khi ông ta nhấn nút gọi, số điện thoại hiện lên nhỏ trên màn hình. 010-2329-13…
“Ha, điên mất thôi.”
Trưởng phòng Yang lập tức áp điện thoại vào tai. Moo Kyung lại lẩm nhẩm những con số vừa nhìn thấy trong lòng.
“Hừm, thôi được rồi, bắt được thằng Độc Xà đó rồi hãy định ngày khác nhé. Hả? Giải thích rõ ràng cho Choi Bon nữa.”
“Tôi sẽ đợi, khi nào tìm thấy thì liên lạc. Phải bắt nó nhanh trước khi nó trốn ra nước ngoài.”
Moo Kyung tiễn khách một cách lịch sự rồi đi thẳng vào căn phòng đã tắt đèn. Anh dựa người vào ngưỡng cửa, gõ nhẹ như gõ cửa. Cốc cốc. Rồi anh lên tiếng hỏi trong bóng tối.
“Nghe thấy không? Độc Xà đã ôm hết tiền cùng sổ sách của sòng bạc bỏ trốn rồi. Ván bài hôm nay bị hủy rồi.”
“Tôi nghe thấy rồi.”
Hong Ju đang dựa lưng vào giường, ngồi dậy. Cậu đau đùi nên phải vịn vào tấm ga trải giường mà di chuyển chậm rãi.
“Nhưng nếu anh ta thật sự bỏ trốn thì anh mau đuổi theo đi. Không thể để Guppy đi như thế được. Hai người đó cũng sẽ trốn thôi, vì không muốn phải chịu trách nhiệm một mình đâu.”
Moo Kyung không bật đèn, thay vào đó, anh đứng nguyên tại chỗ cho đến khi Hong Ju bước ra khỏi phòng.
“Nếu đầu óc không phải đồ trang trí thì chắc là vậy rồi nhỉ?”
Hong Ju nghiến môi, vẻ mặt nghiêm trọng như thể đã mất tiền của mình. Anh sắp mất hết cả tiền đặt cược lẫn tiền đầu tư đã cho vay, nhưng thái độ của Moo Kyung lại vẫn rất thoải mái.
Anh nói chỉ có tiền thôi mà. Số tiền đó mất đi cũng không tiếc sao?
“Lại muốn bị nở mày nở mặt à?”
Moo Kyung vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên môi dưới của Hong Ju.
“......Anh không tin là bọn họ sẽ quay lại thật đấy chứ? Phải bắt giữ chúng nhanh lên thì mới có cơ hội đòi nợ.”
Moo Kyung kìm nén tiếng cười trong lòng. Với cái kiểu đã bị trói buộc ở sòng bạc 15 năm như vậy. Lại còn nói những lời lo lắng cho anh nữa. Nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của cậu, anh bỗng cảm thấy khát khô cổ họng. Moo Kyung mở nắp chai nước suối.
“Sống với những thằng khốn như vậy mà không bị nhiễm chút gì. Thật kỳ lạ.”
Anh chậm rãi bước đến ghế sofa, nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Nghe giọng Gu Madam tức điên lên thế nào? Đáng lẽ cậu phải nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ông ta nữa chứ. Hơi tiếc đấy.”
“Bây giờ cái đó không quan trọng đâu.”
Cứ như thể không thể đối thoại được. Cuộc trò chuyện cứ lạc lõng như đang nói chuyện với những bức tường khác nhau. Hong Ju liếm môi dưới khô ráp.
“Thay vì lo lắng thì lại đây nghe tôi nói đi. Chuyện dài lắm.”
Đôi mắt đen láy của Hong Ju chạm vào mu bàn tay đang gõ vào tấm ga trải giường rồi lại hướng về khuôn mặt lạnh lùng.
“Giờ tin tôi rồi nên mới co ro ngồi trên giường chứ gì?”
“......”
Đôi môi mềm mại cong lên thành nụ cười nhạt. Hong Ju vẫn đứng đờ đẫn một lúc lâu, cẩn thận bước đi.
“Cuối cùng vẫn không nói là phải.”
Anh khẽ lẩm bẩm một mình, hít một hơi thật sâu. Càng đến gần Hong Ju, mùi thuốc sát trùng cùng dầu gội pha trộn càng rõ ràng.
Moo Kyung nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi bên cạnh ghế sofa bị lún xuống rồi đưa chai nước suối đang cầm cho cậu.
“Uống đi.”
Hong Ju nhìn chằm chằm vào chai nước, cẩn thận vươn tay. Cậu nắm chặt chai nước bằng những ngón tay dán băng, do dự một lúc rồi đưa miệng vào miệng chai.
Ọc. Ánh mắt sắc lạnh chạm vào yết hầu đang di chuyển. Moo Kyung lại cố kìm nén cơn khát khô cổ họng, làm ẩm môi.
“Uống hết rồi. Bây giờ anh nói đi.”
Chai nước đã cạn một nửa. Cậu là đứa bé từng sợ hãi việc bị đối xử như Guppy và luôn dè chừng, không chỉ với sòng bạc mà còn với cả Moo Kyung nữa. Đến mức này đã là một bước tiến lớn rồi. Nhưng nước còn sót lại trong chai nước suối lại khiến anh thấy chát miệng, như thể đó là sự đề phòng còn sót lại trong tâm trí Hong Ju.
“Sao lại để lại cái này.”
Anh khẽ tặc lưỡi, giật lấy chai nước đã vơi một nửa. Uống cạn nốt phần nước còn lại, như uống hết sự đề phòng còn sót lại của Hong Ju rồi lau đi đôi môi ướt át.
“Bây giờ anh nói đi. Chuyện làm Guppy nhục nhã là sao. Tại sao bây giờ anh lại bình thản như vậy dù sắp mất tiền chứ.”
Moo Kyung dựa hẳn người vào lưng ghế. Vì quá yên tĩnh nên tiếng da ghế cọ xát nghe rất rõ. Anh chỉ khẽ nghiêng đầu, lướt nhìn dáng người gầy gò đang ngồi khó chịu trên ghế sofa rồi lên tiếng.
“Tôi nhận được báo cáo về một sòng bạc rắc rối.”
“......Báo cáo?”
“Các khu vực xung quanh đã được thỏa thuận, nhưng có một sòng bạc lại ra giá đền bù quá cao. Dù công ty xây dựng đã cố gắng đàm phán nhưng vẫn không ăn thua, đã kéo dài vài năm rồi.”
Hong Ju nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy của Moo Kyung. Ánh mắt kiên định như không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Moo Kyung vô thức nhếch môi, khẽ cười. Hong Ju lần đầu tiên anh nhìn thấy cũng có vẻ mặt như vậy.
“Chuyện đó vào khoảng mùa xuân thì phải.”
Câu chuyện quay trở lại cuối mùa xuân, khi cái nóng đến sớm hơn bình thường.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.