Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 9
“Lại đến nữa à, thằng chó đẻ. Tao bảo sẽ trả rồi mà? Địt mẹ, thật xui xẻo.”
“Ông vừa thắng tiền ở sòng của Gwang Pal mà. Tôi biết nên mới đến đây. Trả tiền đi.”
“……Gì?”
Người đàn ông lộ vẻ bối rối, sải bước qua cổng. Hắn khá to con. Dù không bằng Moo Kyung đang đợi trong xe, nhưng hắn cao lớn và vạm vỡ hơn nhiều so với tuổi. Giọng nói khàn khàn không ngừng buông lời lăng mạ. Những cú đẩy vai thô bạo cũng nối tiếp.
“Thằng khốn, dám điều tra cả tao à? Địt mẹ, chắc bị đánh vẫn chưa tỉnh ngộ!”
Bàn tay to như cái vung nồi giáng xuống má Hong Ju. Cậu cảm thấy tê buốt trước, rồi nóng ran như bị bỏng. Rồi ngay lập tức, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ kẽ môi. Chưa kịp xác nhận là môi bị rách hay bên trong bị thương, vài cú đấm mạnh mẽ khác lại giáng xuống.
“Ức.”
Hong Ju loạng choạng lùi lại. Người đàn ông liền sấn tới, túm lấy tóc cậu. Hắn giữ chặt đầu cậu, liên tiếp táng vào má cậu ba bốn cái. Chát, chát. Mỗi khi tiếng vỡ da thịt vang lên, má Hong Ju lại bầm tím hơn.
“Phụt. Thật xui xẻo. Bảo là sẽ trả mà, thằng ăn mày dám bám đuôi theo rồi làm loạn à?”
Người đàn ông nhổ nước bọt xuống chân Hong Ju rồi quay lưng bỏ đi. Cậu dùng mu bàn tay lau vội khóe môi ẩm ướt rồi sải bước. Cậu tóm lấy tóc người đàn ông đang định đi qua cổng, đẩy hắn vào tường. Dù hắn quá to lớn khiến Hong Ju loạng choạng nhiều hơn, nhưng cậu vẫn thành công trong việc giữ chân hắn.
“Ái, đệt!”
Người đàn ông xoa cánh tay bị va chạm, dữ tợn trừng mắt nhìn.
“Ai là ăn mày? Trả tiền đi.”
Môi thấm máu khẽ nhếch lên. Hàm răng nhuốm đỏ máu trông thật ghê rợn, nhưng người đàn ông chỉ bị ám ảnh bởi từ “ăn mày” mà nghiến răng chửi rủa như lên cơn.
“Cái, con mẹ……!”
Bàn tay to lớn lại giáng xuống mặt Hong Ju thêm vài lần nữa. Vầng mắt vừa mới xẹp xuống lại bắt đầu sưng vù.
“Thằng điên loạn, cứ đến tìm làm loạn mãi.”
Lần trước hắn cũng vậy. Cứ mỗi lần bấm chuông, hắn lại lao ra như điên rồi chửi bới, sau vài ngày làm phiền thì lại vứt tiền ra như thể đã chán ngấy. Đằng nào cũng trả, sao lại phải đánh cậu chứ. Chắc là chỉ để trút giận thôi ư? Khả năng đó không phải là không có. Hong Ju khẽ bật cười.
“Trả, trả thì không đến nữa đâu.”
“Câm mồm, thằng khốn!”
Lần này, một cú đấm rắn chắc giáng vào hàm Hong Ju. Cậu cảm thấy đau nhói tột độ như xương bị lệch, rồi Hong Ju cuối cùng ngã vật xuống đất. May mắn là tuyết dày nên không phải là nền đất trơ trụi.
“Khụ, ức.”
Khi ho, nước bọt lẫn máu bắn ra. Phì, cậu nhổ bãi máu dính nhớp, thở hổn hển ngước nhìn người đàn ông. Hắn giậm chân thình thịch rồi đi vào trong cổng. Bàn tay đặt lên mắt tê buốt. Rầm! Tiếng cửa chính đóng sầm lại một cách bực bội. Cậu cần bấm chuông để gọi hắn ra lại. Nhưng cậu không thể đứng dậy ngay được. Mỗi khi hít thở, bên sườn cùng dưới hàm đều đau nhói.
“Haizz, ha.”
Hong Ju há môi, điều hòa hơi thở. Khi vị máu tanh tưởi khiến cậu buồn nôn thì có tiếng bước chân dẫm trên tuyết. Rồi một chiếc khăn tay rơi bộp xuống đùi cậu. Miếng vải trông rất đắt tiền, mà cậu cũng quen thuộc với nó.
“Đang diễn kịch là tôi đến hay vốn dĩ cậu thu tiền ngu ngốc như vậy?”
Không biết có gì buồn cười mà giọng nói của anh lại pha lẫn tiếng cười. Hong Ju nắm chặt chiếc khăn tay, khó nhọc đứng dậy.
“Với những kẻ ngu ngốc thì phải đối xử ngu ngốc y hệt.”
Anh chỉ đứng cách xa một bước, khoanh tay. Hong Ju đưa chiếc khăn tay trả lại Moo Kyung.
“Thôi. Đằng nào cũng bị đánh nữa thôi.”
Ý của cậu là lau máu cũng chẳng ích gì. Chắc là nếu làm vậy ba bốn lần thì dù không hoàn toàn, hắn cũng sẽ trả tiền thôi.
“Cách này là do Madam Gu dạy à? Giống Madam Gu thật đấy.”
Sao tự dưng lại nhắc đến Guppy chứ. Hong Ju đang định đi bấm chuông thì nhìn sang Moo Kyung. Anh đang cúi đầu nhìn xuống đất. Trên con đường phủ tuyết đã bị người qua lại giẫm nát thành những vệt đen. Những giọt máu thấm vào, rơi xuống.
“……Vâng?”
“Quá tồi tàn.”
Những lời lẩm bẩm như tiếp tục nói một mình. Sau đó không có thêm lời nào khác nên Hong Ju định quay người. Nhưng Moo Kyung đã giữ lấy vai cậu trước. Anh ép Hong Ju quay người lại, dùng khăn tay lau khô dưới mũi cùng khóe miệng cậu một cách thô bạo. Dù vết thương bị cọ xát bởi bàn tay mạnh bạo khiến cậu nhăn mặt, anh vẫn không bận tâm. Sau khi lau sơ qua vết máu chảy, anh nhét chiếc khăn tay vào khe áo khoác lông vũ đã cài kín đến dưới hàm. Khi chiếc khăn tay lướt qua dưới mũi, có một mùi hương dễ chịu thoang thoảng.
“Tôi cũng tò mò khuôn mặt nguyên vẹn của cậu đấy.”
Moo Kyung khẽ lẩm bẩm, gãi gãi lông mày. Ngón tay đeo găng da cử động một cách chậm chạp như đang suy nghĩ điều gì đó. Hong Ju ấn chặt vào xương gò má tê buốt bằng mu bàn tay, cúi đầu nhìn xuống. Chiếc khăn tay được nhét một cách lúng túng dưới hàm đang bay phất phơ trong gió.
“Vào xe ngồi đợi một lát đi.”
“Tại sao?”
“Làm trò này thì đến bao giờ mới thu được tiền? Chắc đến già chết cũng không trả hết nổi đâu.”
Moo Kyung xua tay như thể khó chịu. Hong Ju không dễ dàng lùi bước mà ngần ngừ. Thấy vậy, anh vỗ vỗ vai, đẩy Hong Ju đi. Anh định làm gì đây? Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, cậu lại phải gánh chịu tất cả. Dù vẻ mặt không tin tưởng, Moo Kyung vẫn hành động một cách cố chấp.
“Đừng có vướng víu nữa, mau lên xe đi.”
Cuối cùng, Hong Ju lùi lại, sải bước. Dù chỉ cách ghế phụ vài chục bước, cậu vẫn quay đầu nhìn lại nhiều lần. Mỗi lần như vậy, Moo Kyung vẫn khoanh tay, lặng lẽ nhìn về phía này.
“…….”
Không biết nữa, tự mình chuốc lấy thôi. Hong Ju ngần ngừ rồi trèo lên ghế phụ. Khác với bên ngoài, trong xe vẫn còn một hơi ấm dễ chịu. Cậu kéo chiếc khăn tay đang nhét ở cổ ra. Trên chiếc khăn tay với họa tiết cầu kỳ, máu đã dính đầy. Cậu cảm thấy máu đang chảy ròng ròng từ kẽ môi, nhưng không dám đưa khăn tay lên lau.
“Trông có vẻ đắt tiền.”
Cậu sợ rằng nếu nó không dùng được nữa, anh sẽ bắt cậu mua cái mới. Hong Ju nhìn quanh xe nhưng không thấy gì tiện để lau máu. Thế là cậu dùng tay áo khoác lông vũ lau qua loa khóe miệng rồi ngẩng đầu lên. Moo Kyung đứng trước cổng nhà người đàn ông. Có lẽ vì anh cao, đầu anh nhô hẳn ra ngoài cổng sắt. Anh dùng đầu ngón tay đeo găng nhấn chuông thêm vài lần thì cánh cổng liền bật mở. Khác với lúc nãy, lần này người đàn ông tay cầm khúc gỗ gãy lao ra ngay lập tức. Hắn thấy Moo Kyung thì giật mình, lùi lại. Moo Kyung nói gì đó, khuôn mặt người đàn ông lập tức nhăn nhó.
“Đồ khốn nạn!”
Tiếng la hét vang vọng đến tận ghế phụ. Hong Ju vô cớ cảm thấy lo lắng. Nếu Guppy biết rằng tay chân của sòng bạc bị đánh khi đi thu tiền thay mình thì chắc ông sẽ không để yên đâu. Cũng có thể Giám đốc Moo Kyung sẽ bắt mình chịu viện phí. Hay là… mình cứ chịu đòn thay nhỉ. Hong Ju nhổm mông lên, nắm chặt tay nắm ghế phụ như sắp lao ra ngoài.
Đúng lúc đó. Người đàn ông vung mạnh khúc gỗ, Moo Kyung khẽ tránh sang một bên. Động tác nhẹ nhàng đến không ngờ. Không chỉ người đàn ông kinh ngạc. Hong Ju cũng ngừng kéo tay nắm cửa, nhìn Moo Kyung. Anh né vài cú đánh bằng khúc gỗ cùng nắm đấm, rồi chớp lấy sơ hở, đẩy người đàn ông vào tường. Anh đè chặt cổ hắn đang vùng vẫy bằng cánh tay, không lùi bước. Khi khuôn mặt hắn đỏ bừng, gân máu nổi lên, anh mới lùi lại. Moo Kyung đá vào đầu người đàn ông đang nằm vật ra sàn như thể sắp ngã. Hắn bật ngửa ra sau, máu bắn tung tóe. Sau đó là những cú bạo lực điên cuồng. Đến nỗi có hai ba người đi ngang qua cũng giật mình ngoái lại nhìn.
“Cứ bảo không phải xã hội đen.”
Không phải xã hội đen thì sao lại ra tay tự nhiên như vậy chứ. Ánh mắt tò mò của Moo Kyung khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị đánh của mình hiện lên. Rõ ràng, anh trông không hề liên quan đến bạo lực… Hong Ju nắm chặt chiếc khăn tay. Moo Kyung nắm cổ áo người đàn ông kéo dậy rồi choàng vai hắn. Chắc đã bị đánh vài cái rồi tỉnh ra rồi, vai hắn khom hẳn xuống. Hai người sóng vai đi vào trong cổng. Rất lâu sau đó, Moo Kyung vẫn chưa ra.
“……Sao anh ấy không ra nhỉ.”
Nếu chưa nhìn thấy anh ra tay lúc nãy, chắc cậu đã lo lắng không biết có bị đánh trong đó không. Có nên vào xem không, trong lúc Hong Ju đang đắn đo, giữ lấy má đau nhức. Moo Kyung bước ra khỏi cổng với bước chân nhẹ nhàng. Anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, không có sợi tóc nào rối. Thay vào đó, chiếc găng tay anh đang đeo đã biến mất. Mỗi bước chân anh tiến về phía xe, vạt áo khoác lại tung bay.
“Thằng ranh con, trả tiền thì cứ trả đi, làm gì mà cứng đầu.”
Anh vừa lên xe đã lấy một cọc tiền từ túi áo khoác ra, ném bộp cọc tiền lên đùi Hong Ju. Cọc tiền toàn tờ 50.000 won nặng trịch.
“Kiểm tra xem đủ tiền không. Thằng khốn đó, à…”
Anh đang nói thì bật cười khẩy.
“Bây giờ tôi trông hơi giống xã hội đen nhỉ? Đúng không?”
Giám đốc Moo Kyung không phải vấn đề ở lời nói, mà là ở hành động. Có lẽ anh không tự nhận ra điều đó.
“……Anh có thật sự là không phải xã hội đen không?”
“Ừ. Không phải.”
Anh chỉ ra hiệu bảo cậu mau đếm tiền. Hong Ju ngoan ngoãn đặt chiếc khăn tay xuống. Cậu cầm cọc tiền bằng bàn tay sưng húp rồi đếm.
“Đúng rồi, tám trăm.”
“Có phải ghé qua đâu nữa không?”
Lúc đó Moo Kyung mới cài dây an toàn rồi nổ máy. Ánh mắt Hong Ju chạm vào vùng xương mu bàn tay ửng đỏ của anh.
“Không. Hôm nay không có nữa.”
“Vậy thì về sòng bạc nhé?”
“Vâng.”
Hong Ju gật đầu, làm theo anh cài dây an toàn.
“Thấy chưa. Không có ai giúp cậu tốt như tôi đâu, đúng không? Nếu sau này cậu cứ gửi tin nhắn tốt thì tôi sẽ giúp cậu như vậy đấy.”
Có lẽ vì hình ảnh anh đánh người đàn ông vừa rồi hiện lên, ngay cả nụ cười đùa cũng không còn cảm giác như trước. Những lời nói đó cũng không chỉ là lời nói suông, mà bắt đầu nghe giống như một lời đe dọa. Đó không phải là sự nhầm lẫn của Hong Ju.
“Cho nên cứ thử phản bội hay làm chuyện khác xem.”
“…….”
“Cậu cũng sẽ giống thằng khốn kia thôi. Rõ chưa?”
Moo Kyung khẽ thì thầm, nhẹ nhàng vỗ hai ba cái vào má sưng của Hong Ju. Mỗi khi bàn tay ấm áp chạm vào, da thịt lại nhức nhối. Lông mi Hong Ju run rẩy. Cậu nhận ra rõ ràng rằng việc anh đi thu tiền thay mình không phải vì cậu, mà là để đe dọa. Chiếc khăn tay mà cậu nắm chặt rồi vò nát suốt cũng không trả lại được cho đến khi đến nơi.
Khi cùng Giám đốc Moo Kyung bước vào sòng bạc, Trưởng phòng Yang là người đầu tiên Hong Ju nhìn thấy. Biểu cảm của Trưởng phòng Yang khi nhận tiền thu về để kiểm tra hôm nay không tốt lắm. Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Thà có thêm chỗ để thu tiền thì cậu còn ra ngoài lâu hơn. Hong Ju ngồi xuống chiếc ghế trống với vẻ mặt không hài lòng.
“Mấy đứa nhỏ làm việc tốt chứ?”
“Tốt lắm.”
Hai người nói thêm vài câu về hai nhân viên do Moo Kyung giới thiệu. Trưởng phòng Yang tỏ ra khó chịu suốt cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, Moo Kyung dường như không quan tâm. Anh phủi phủi một góc bàn, rồi khẽ ngồi xuống, bắt chéo chân. Hong Ju nghĩ rằng có lẽ anh không ngồi hẳn xuống vì cậu đang giữ khăn tay. Đúng lúc đó, Guppy với vẻ mặt căng thẳng bước vào hành lang.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.