Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 10 - Nguồn gốc

Ngày xửa ngày xưa, có một thiếu nữ tên là Hanna Rai.

Cô đem lòng yêu một chàng trai, tình yêu ấy son sắt thủy chung đến vô cùng.

Dù là cơn mưa bất chợt hay trận bão tuyết dữ dội, cô vẫn cầm ô băng qua gió rét đến tìm gặp anh.

Chiếc ô ấy không phải loại tầm thường; nó là một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo. Những đường ren vàng thêu vào lớp vải trong suốt bắt lấy cả tia sáng mong manh nhất, phản chiếu thành ánh nắng dịu dàng, trong khi những chi tiết bằng đồng trên tay cầm ngân lên âm thanh khe khẽ, hòa cùng tiếng mưa như một khúc nhạc thoáng qua.

Một người bạn đã tạo ra kiệt tác này cho Hanna – cô gái ghét thời tiết u ám.

Hanna luôn mong được sẻ chia niềm vui trong mỗi cơn mưa cùng chàng trai ấy. Nhưng đáng tiếc thay, tình cảm của cô mãi không được đáp lại.

Chàng trai ấy luôn tỏ ra khinh thường mỗi lần cô xuất hiện chào đón mình.

Những kẻ chưa từng trải qua nỗi đau tình đơn phương sẽ mãi không thể thấu hiểu. Giá như anh thẳng thắn từ chối, có lẽ Hanna đã sớm buông tay. Cô khao khát dập tắt thứ tình cảm vô vọng này để tìm lại sự bình yên, nhưng trái tim cô từ lâu đã không còn nghe theo lý trí.

Ngày lại ngày, Hanna âm thầm gánh chịu sự lạnh nhạt từ chính người khiến trái tim cô thổn thức. Cô từng ước có thể xóa nhòa tất cả, từng mong giá như hiểu được suy nghĩ thực sự trong lòng anh, dù chỉ một lần.

Và rồi, một điều kỳ diệu đã đến với Hanna. Chiếc ô mà cô mang theo lọt vào mắt xanh của Tipurya – vị thần của sự thật.

Ngài nhìn thấy điều ước chân thành từ chủ nhân chiếc ô, liền ban phước và phán rằng:

“Hãy chạm đầu ô vào người mà con khao khát thấu hiểu. Sau một tháng, con sẽ biết được tình cảm thật sự trong lòng họ.”

Nghe theo lời chỉ dẫn, Hanna cẩn thận dùng chiếc ô Ashtarte đã được phù phép chạm nhẹ vào vai chàng trai. Anh ta chỉ khẽ nhíu mày khi bị chạm vào sườn, không một phản ứng nào khác, rồi bình thản bước đi.  

Với tâm trạng nửa hồi hộp nửa mong đợi, Hanna đếm từng ngày trôi qua. Và rồi khi tháng kết thúc, điều không tưởng đã xảy ra: cô chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng – chàng trai ngày nào giờ đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ điên loạn, bị lính canh vật xuống sau cơn thịnh nộ khiến nhiều dân làng bị thương. May mắn thay, không có ai mất mạng.  

Bàng hoàng, Hanna tìm đến đền thờ Tipurya để tìm lời giải đáp.

Vị thần chỉ điềm nhiên đáp:

“À, ta quên chưa nói rõ: những cảm xúc được hé lộ là dành cho kẻ có ảnh hưởng sâu sắc nhất đến cuộc đời hắn, chứ không phải người cầm ô như ngươi.

Trong lòng chàng trai ấy, nỗi oán hận chỉ dành cho một người duy nhất, và thứ cảm xúc ấy sâu đậm đến mức không thể xóa nhòa. Nhưng đừng lo, ảnh hưởng của chiếc ô sẽ tan biến sau một ngày. Dù chuyện này có thể tái diễn đôi lần, thì mỗi khi cảm xúc dâng trào đến ngưỡng đó, hắn sẽ chẳng còn giữ lại chút ký ức nào. Cứ yên tâm, ngươi chưa phải là người có ảnh hưởng nhất với hắn… Ít nhất là chưa phải. Nhưng sẽ chẳng bao lâu nữa đâu. Bởi lẽ, làm sao hắn có thể quên kẻ đã gieo vào đời hắn lời nguyền khiến hắn hóa điên mỗi tháng một lần chứ?”

Và cứ thế, sự thật được hé lộ: Tipurya là một vị thần xảo quyệt và độc ác.

Dứt lời, ngài ta tan biến, để lại duy nhất chiếc ô Ashtarte quý hiếm.

Kẻ bị chiếc ô ấy đâm trúng sẽ mất đi lý trí, mỗi tháng lại trải qua một ngày chìm trong cảm xúc mãnh liệt đến cực đoan. Sau khi bản năng dẫn lối suốt ngày dài, ký ức về mọi chuyện sẽ dần tan biến.

Phước lành từ Tipurya ban cho Ashtarte đã biến thành căn bệnh Hannarai – được đặt tên theo Hanna – một chứng bệnh không thuốc chữa.

Nếu cảm xúc mạnh mẽ nhất của bạn dành cho người có ảnh hưởng trong đời là cơn giận, bạn sẽ gây ra hỗn loạn suốt một ngày.

Nếu là nỗi buồn, bạn sẽ khóc không dứt cho đến khi đêm xuống.

Nếu là niềm vui, bạn sẽ mỉm cười suốt cả ngày hôm ấy.

Còn nếu là ham muốn…?

Rốt cuộc, Hanna có nhận được những gì  cô hằng mong đợi không?

???????????????

Rasam: Cha thần này chơi trò lost teach thật sự=))))

???????????????

“À, ngài đây rồi, Monsieur Evanchester. Tôi đã đợi ngài đấy.” Dorothy mở cửa đón chào, còn Chloe khẽ nhấc mũ cúi chào lịch thiệp.

“Lâu quá không gặp, Madame. Bà càng lúc càng đẹp hơn đấy.”

“Nếu ai nghe thấy, chắc họ sẽ tưởng chúng ta xa nhau nửa năm chứ không phải chỉ năm ngày đâu.” Bà nhẹ nhàng đưa tay lên che miệng, tiếng cười nhẹ nhàng chẳng giấu nổi niềm vui. Cậu nhóc tinh nghịch phía sau lườm một cái rồi lè lưỡi ra tỏ vẻ chán ghét.

“Bleeh.”

“Mời ngài vào trong. Tuyết rơi bất chợt làm tôi lo lắng quá, hy vọng ngài không gặp khó khăn gì khi đến đây.”

Dorothy vừa đùa vui xoa đầu đứa trẻ, vừa nghiêng người sang một bên nhường lối. Chloe mỉm cười ấm áp, phủ tuyết khỏi mũ và áo khoác, cảm nhận hơi ấm lan dần khi bước vào nhà.

“May mà thủ đô toàn những tay đánh xe lão luyện. Ngựa được điều khiển cẩn thận đến mức người ta có thể thoải mái uống trà ngay trên xe.”

“Ngài đúng là người thú vị. Tôi vừa xem qua bằng cấp và thư giới thiệu ngài gửi đến. Việc ngài tham gia vào công trình nghiên cứu tiên phong về Hannah thật sự rất ấn tượng.”

“Hiếu kỳ về Hanna là điều thường thấy ở các học trò của Giáo sư Jean.”

Khi đến nơi, một cô hầu gái nhẹ nhàng đón lấy áo khoác và mũ của Chloe, trong khi Dorothy dẫn y vào phòng khách. Lời Dorothy nói trước đó về việc xem xét tài liệu quả không sai, y nhìn thấy các giấy tờ của mình đã được bày ra ngay ngắn ở góc phòng.  

Những tài liệu ấy gồm một tấm bằng giả mạo tinh vi, thư giới thiệu của Giáo sư Jean cùng bản lý lịch khống của Chloe. Dorothy ngồi xuống đối diện, chăm chú xem xét từng chi tiết trong đống giấy tờ giả  ấy.  

“Xem nào… Lý lịch của ngài thật hoàn hảo. Tôi rất có lỗi vì đã mời ngài tham gia công việc trong kỳ nghỉ về nhà của ngài.”

Ngay khi vừa ngồi vào ghế, cô hầu gái đã đưa cho Chloe một tách trà đen nóng,  Chloe mỉm cười thưởng thức hương trà.

“Đối với tôi, chăm sóc bệnh nhân Hannarai còn thích hơn nghỉ ngơi. Lâu lắm rồi, tôi mới được tiếp thêm động lực cho sứ mệnh y khoa của mình.”

Chloe khẽ cắn môi, như thể cô có thể nghe thấy Vivian đang trách móc những lời nói dối trắng trợn của mình, rồi nhẹ nhàng liếm môi. Dorothy hoàn toàn không biết về sự dối trá ấy, chỉ mỉm cười trước vẻ tận tâm của vị bác sĩ trẻ.  

“Cảm ơn ngài, ngài thật hào phóng khi sẵn lòng giúp đỡ. Ngài chỉ cần đến để kiểm tra sức khỏe cho tổng quản một lần mỗi tuần, nên công việc cũng không quá bận rộn. Tôi dự định sẽ quay lại Đế quốc càng sớm càng tốt, nhưng… dù sao, tôi vẫn phải giải quyết một số việc trong khoảng ba tháng nữa. Đến lúc đó, xin ngài hãy chăm sóc ngài ấy giúp tôi.”

“Vâng, tất nhiên. Bà có thể yên tâm giao phó cho tôi.” 

May mắn thay, việc chăm sóc người mắc bệnh Hannarai không quá phức tạp. Các trách nhiệm chính chỉ bao gồm: kiểm tra tình trạng sức khỏe hàng tuần và kê đơn thuốc an thần hỗ trợ giấc ngủ mỗi tháng. Thêm vào đó, điều quan trọng là cần nhẹ nhàng nhắc nhở bệnh nhân duy trì sức khỏe đều đặn.

Nhìn Chloe nhấp một ngụm trà, Dorothy sắp xếp lại các tài liệu trong tay rồi hỏi:

“Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ của ngài ấy, và vì tôi phải rời đi vào hôm nay hoặc ngày mai, nên đây sẽ là lần cuối tôi kiểm tra sức khỏe cho tổng quản. Ngài có muốn quan sát không? Tôi không nghi ngờ khả năng của ngài, Monsieur, nhưng ngài đã nói là chưa từng điều trị bệnh nhân Hannarai bao giờ.”

“Thật vinh dự khi nhận được lời mời tiếp  chu đáo như thế này.” Chloe đáp, khẽ mỉm cười rồi cúi đầu chào Dorothy.  

Dorothy bỗng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn hân hoan khi thấy một người đàn ông lịch lãm tỏ ra tôn trọng mình như vậy. Giá mà mấy đứa cháu của bà sau này cũng được như vậy – bà thầm nghĩ. Vốn là người mỗi sáng đều cầu nguyện cho một ngày yên ả giữa đám trẻ hay gây rối, Dorothy liếc nhìn chiếc đồng hồ treo cạnh cửa rồi nhận xét:  

“Chủ tịch chắc sắp đến rồi. Trước kia tôi hay đến nhà ngài ấy để khám sức khỏe, nhưng từ khi tôi tới Đế quốc, ngài lại là người tìm đến tôi. Thật kỳ lạ, ngài vốn sống rất thoải mái ở Vương quốc phương Tây, vậy mà đột nhiên chuyển sang Đế quốc mà chẳng rõ lý do. Hay là vì công việc chăng?”

Dorothy đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, tay vô thức đưa lên vuốt nhẹ gò má. Tuyết vẫn rơi không ngừng từ lúc Chloe đến, chẳng có dấu hiệu gì sẽ tạnh. Bà bỗng lo lắng không biết liệu mình có thể khởi hành vào ngày mai, hay thậm chí là ngay hôm nay được không.  

Chloe nhìn thấy một chút nếp gấp trên tấm bằng giả tỉ mỉ dựng lên, y nhẹ nhàng vuốt lại cho phẳng phiu, rồi tiếp tục công việc quan trọng của mình – thu thập thông tin về Aeon Worth.

“Bệnh nhân tương lai của tôi làm nghề gì nhỉ?”

Mình tự hỏi không biết người đàn ông đó làm gì mà có thể chống lại được cả hương mê, và nói những lời đầy ẩn ý về Bình Minh.

Bác sĩ tò mò về bệnh nhân là rất bình thường. Tuy nhiên, Dorothy lại bối rối, không biết nói gì trước câu hỏi đơn giản ấy.

“Ôi… Ôi trời… Một chút này, chút kia. Câu trả lời này hơi mơ hồ phải không? Xin lỗi ngài. Có lẽ tốt nhất ngài nên hỏi Chủ tịch để biết chi tiết. Tôi không chắc mình có thể chia sẻ gì… Nhưng tôi không muốn ngài quá ngỡ ngàng, thật ra…”

“Bà ơi, có khách đến thăm bà này!”

Một đứa nhỏ dẫn người vào phòng khách. Người đàn ông đi sau đứa trẻ chính là Aeon.

Hắn có vẻ như không nhìn thấy Chloe đang ngồi trên ghế sô pha, đi thẳng đến Dorothy, vừa gỡ tuyết khỏi tóc vừa nói:

“Tuyết rơi dày đã gây ra một tai nạn trên đường tôi đến đây.”

Giọng của hắn mang một chút khó chịu. Dorothy, hơi ngạc nhiên, đứng dậy và đi về phía người vừa đến.

“Tai nạn? Ngài có bị thương không?”

“Ngựa hơi hoảng một chút, còn bọn chúng  bao giờ chịu bỏ cuộc. Đúng là đáng nể.”

“Bọn chúng…”

Biểu cảm lo lắng của Dorothy nhanh chóng chuyển thành vẻ nghiêm túc. Chloe chợt thấy căng thẳng, mong mỏi nghe tiếp câu tiếp theo, nhưng Dorothy lại bất ngờ bỏ ngỏ.

Bọn chúng? Bọn chúng nào?

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo