“Ah, cậu đến rồi, Monsieur Linton. Tuyết đã ngừng rơi, chúng ta sắp khởi hành rồi… Cậu có ổn không?” Hầu tước phu nhân hỏi, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt nhăn nhó của điều tra viên khi bị một người qua đường đẩy mạnh.
Điều tra viên đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: “À, tôi không sao. Chỉ là thấy lạ sao người đó lại đẩy tôi mạnh đến vậy. Những kẻ hung hãn như thế dường như lúc nào cũng muốn gây sự.” Y lắc đầu: “Tsk tsk. Thôi vậy, chúng ta nhanh lên thôi.”
Shan chợt thấy có gì đó bất ổn. Anh vén nhẹ áo khoác của người đồng đội, kiểm tra các túi bên trong.
“Úi, tiền bối… Anh đang làm gì vậy?”
“…Nhìn này!”
Từ trong túi áo, anh lôi ra một mảnh giấy cứng, vài đồng xu lẻ, một cây bút bi cùng mấy mẩu giấy vệ sinh vụn.
“Á! Cái này ở đây từ bao giờ vậy?”
“Con rắn độc đó…!”
Bỏ lại Shan đang run rẩy phía sau, Chloe – đang cải trang thành một điều tra viên – nhanh chóng kìm nén nụ cười đang dần hiện trên môi.
Giờ đây, màn kịch đã bắt đầu. Cùng chờ xem diễn biến nhé.
***
“Chúng ta phải rời đi ngay lập tức.”
Khi Shan vừa trở về tay không sau cuộc truy đuổi nhân vật hư cấu do Chloe bịa ra, tuyên bố điều này với Madame Auguste, đôi mắt cô chớp liên hồi.
“Lập tức ư? Nhưng ta đã nhận được thông báo rồi. Hay nên kêu gọi hỗ trợ từ phía cảnh sát?”
Ban đầu, Madame Auguste chỉ yêu cầu tối thiểu sự trợ giúp của cảnh sát nhằm hạn chế tối đa việc lộ thông tin. Càng nhiều người biết, tin tức càng nhanh đến tai Astar. Nhưng giờ hắn đã rõ tất cả rồi, việc duy trì đội ngũ cũng vô nghĩa.
Quả thật, Madame đã dồn hết tâm lực cho cuộc gặp này. Từ bộ trang phục sờn cũ thứ một quý nữ như cô sẽ không bao giờ đụng đến, đủ thấy quyết tâm che giấu thân phận của mình. Hơn nữa, địa điểm hẹn gặp Shan luôn là quán cà phê đông đúc trên Đại lộ số 2. Đúng như câu nói giấu cây trong rừng.
Bình thường, Chloe sẽ chẳng mảy may nghi ngờ về địa điểm ấy, nhưng trận tuyết dày đặc giữa đông này lại vô tình chống lại cô.
Dù giọng nói run lên vì lạnh, mắt Shan mắt vẫn dán chặt vào thư thông báo, kiên định lắc đầu.
“Không. Madame mới nhắc đến Đôi Cánh Ngọc Lam với tôi lần đầu tiên hôm nay. Cô nói ngoài hầu tước ra, cô chưa tiết lộ kế hoạch này với bất kỳ ai. Điều đó có nghĩa là tên kia cũng chỉ vừa mới nghe được, trừ khi giữa Hầu tước và Astar có liên hệ gì đó.”
Shan vừa lắc lắc thư thông báo trong tay, vừa cầm lấy gậy rồi vội vàng bước về phía lối ra. Madame và Chloe nhanh chóng theo sát phía sau.
“Nghĩa là tên ranh con đó đã gửi thư cảnh báo một cách bốc đồng, chưa có kế hoạch rõ ràng. Chúng ta không thể để hắn có thời gian chuẩn bị. Phải hành động nhanh hơn hắn. Tốt nhất là đừng cho hắn cơ hội lên được tàu bay.”
Mọi lời Shan nói đều vô cùng hợp lý. Để dàn dựng một vở kịch hoàn hảo, cần phải quan sát tỉ mỉ và chú ý từng chi tiết – giống như tạo tác một kiệt tác nghệ thuật. Và để hỗ trợ một kẻ như Astar, những công cụ chuyên dụng là thứ không thể thiếu.
Nhưng Chloe thường hiếm mang theo dây thừng leo tường, khí gây mê, bom khói hay lựu đạn ánh sáng. Thậm chí Eaven còn đang hờn dỗi, nhất quyết không chịu xuất hiện.
Vì phía đối phương cũng cần thời gian chuẩn bị, Chloe tự nhủ mình có thể tranh thủ thu thập dụng cụ sau. Thế nhưng, Shan đã nhanh chóng chỉ ra điểm yếu trong kế hoạch ấy bằng những lập luận sắc bén. Ngay cả Madame cũng gật đầu đồng ý sau khi nghe Shan phân tích.
Ánh mắt kiên quyết của Madame cho thấy cô đã sẵn sàng lên chuyến tàu bay. Chloe lặng lẽ xoay chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, bụng nghĩ:
Liệu mình có quá liều lĩnh khi gửi thư cảnh báo? Nhưng nếu tổ chức Sương Mù ở Vương quốc phía Tây, tổ chức được mệnh danh – Địa Ngục Kho Báu – kia cất giữ có lẽ mình sẽ mãi mất đi Đôi Cánh Ngọc Lam. Đổi lại thứ ấy, canh bạc này hoàn toàn xứng đáng.
Vả lại, sẽ có gì thú vị nếu mọi thứ quá dễ dàng?
Lẩm bẩm những lời nếu Vivian nghe được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, Chloe nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính quán cà phê.
?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️?️
“Đếm đến ba, mà chưa buông ra là em chết chắc! Một, hai…”
“Này, anh giành giường của em rồi mà! Cút xéo đi!”
“Mấy đứa! Bà đã bảo các con cư xử đàng hoàng mà!”
Trước cửa tàu bay, vài đứa trẻ đang cãi nhau vì chiếc khung mẫu côn trùng, trong khi một người phụ nữ đang toát mồ hôi cố gắng dỗ chúng.
“…Madame, họ là ai vậy?” Shan ngạc nhiên trước cảnh tượng bất ngờ ấy, quan sát những đứa trẻ đang chơi đùa và hỏi.
“Là bạn của chồng tôi cùng những người đồng hành của ngài ấy. Có thể xem là đối tác làm ăn.” Madame Auguste trả lời với nụ cười dịu dàng. Chloe cũng không kém phần bối rối.
Chloe có ba lý do để ngạc nhiên trong tình huống này.
Thứ nhất, tàu bay này là một phương tiện đặc biệt, chỉ được lên nếu có sự cho phép của Hầu tước. Họ đã qua trạm kiểm soát có nghĩa là họ sẽ cùng đồng hành trong chuyến đi này.
Thứ hai, phi hành đoàn của chuyến bay này chỉ gồm những cá nhân đã qua sàng lọc bí mật để tránh Astar. Ngoại lệ duy nhất là Shan từ lực lượng cảnh sát, và Chloe – đang cải trang thành Ronald. Chloe thoáng nghĩ liệu những đứa trẻ này có phải là những người chọn để ngăn chặn Astar và bảo vệ vật quý không, nhưng y đã nhanh chóng gạt bỏ nghĩ đó bằng một cái lắc đầu.
Cuối cùng, Chloe nhận ra bộ đôi quyện thuộc: người phụ nữ lớn và người đàn ông lạnh lùng. Đó chính là những người mà y đã gặp hai tiếng trước, Dorothy, hai đứa cháu trai của bà, và Aeon.
Shan thậm chí còn bất ngờ hơn cả Chloe. Sự xuất hiện của những đứa trẻ ở đây – nơi cuộc đối đầu với Astar sắp xảy ra – là một điều cực kỳ phiền toái, đặc biệt khi chúng không hề có sự cho phép cần thiết. Trước tình hình này, Shan buộc phải luôn cảnh giác, bởi anh biết rõ Astar có khả năng ngụy trang rất tài tình.
“Chắc họ không đi chuyến bay này cùng chúng ta chứ?”
“À, đừng lo, điều tra viên. Những người kia nợ tôi một ân huệ, và họ khăng khăng muốn tôi làm cho chuyến đi của anh ở Vương quốc Phương Tây thật thoải mái. Họ không có liên quan gì đến Astar đâu.”
“Dù nói thế nào cũng…”
Shan bất ngờ trước tình huống này, ngập ngừng bày tỏ sự không hài lòng, nhưng người phụ nữ vẫn kiên quyết đưa ra quan điểm của mình.
“Đến điều tra viên đây cũng không thể lường trước được điều này, vậy sao Astar có thể đoán trước họ lên chuyến bay cùng nhau được. Không đoán được thì sao mà giả mạo cơ chứ.”
“Vậy, tất cả những người Madame định mời lên tàu đều đã có mặt, không ai thừa ra đúng không?”
“Đúng vậy.”
Shan cảm nhận được quyết tâm của mình đang yếu dần trước sự kiên quyết của cô. Trong lòng Hầu tước phu nhân, cô ta cảm thấy mình hoàn toàn đúng. Với một tiếng thở dài nhẹ, Shan thì thầm với Chloe và bước đến trước Aeon.
“Thấy quý ông kia không, tôi đã thấy hắn trong thư phòng Bá tước lần trước. Sao hắn lại quen biết nhiều quý tộc vậy nhỉ?”
“Ừ, em cũng thắc mắc.”
“Vậy cậu cũng không biết thân phận của hắn?”
Anh đang hỏi tôi có quen hắn không à? Đáp lại câu hỏi của Shan, Chloe chỉ mỉm cười và gật đầu. Thực ra, tôi mới là người tò mò muốn biết thân phận hắn nhất ở đây đấy.
“Còn nhớ chuyện điều tra lần trước không? Hắn là người duy nhất tỉnh táo trong thư phòng trong khi tất cả người khác đều bị Astar hạ gục. Thế mà Bá tước lại khẳng định chắc nịch vị quý ông này vô tội, giúp hắn thoát khỏi tầm ngắm. Tôi nghi ngờ chính hắn là Astar – kẻ nguy hiểm nhất chúng ta cần đề phòng. Nhớ luôn cảnh giác nghe chưa?”
“Rõ rồi. Dù có phải hắn hay không, em vẫn sẽ đề cao cảnh giác.”
Chloe đầy tin tưởng đáp lại Shan, bất chấp thái độ hơi ồn ào của anh. Vừa nghiêm nghị cảnh báo đàn em xong, Shan bỗng bừng sáng khuôn mặt khi thấy Aeon, vẻ lạnh lùng tan biến nhanh như tuyết gặp nắng xuân.
Anh nhẹ nhàng kéo mũ lên chào Aeon với nụ cười rạng rỡ, chẳng chút nghi ngại nào hiện trên mặt.
“Hân hạnh được gặp ngài, có vẻ chúng ta chưa từng gặp nhau phải không.”
Wow. Nhìn anh ta kìa, đúng là một con bướm xã hội. Chloe thoáng nghĩ những kẻ thuộc giới thượng lưu còn diễn tốt hơn cả tên trộm như mình.
“…Ngài đây chắc hẳn là điều tra viên. Cơn gió nào đưa ngài đến vậy?”
Trái ngược với nụ cười ấm áp của Shan, Aeon chẳng có điệu cười xã giao nào trên môi.
Chà, nhìn những vết sẹo chi chít trên người thì rõ hắn chẳng phải dân làm công việc xã hội bình thường.
Bỏ mặc Chloe – người có thể chuyển từ đầu óc thiển cận sang nhìn xa trông rộng trong nháy mắt – Shan tập trung vào việc của mình, hăng hái tra hỏi Aeon.
“Thưa ngài, nếu ngài định lên tàu này, tôi khuyến nghị ngài tốt nhất nên tham gia cùng chúng tôi.”
Trước lời đề nghị của Shan, Aeon – người thường giữ vẻ mặt không cảm xúc – đã nhướng một bên lông mày, thể hiện sự ngạc nhiên hiếm hoi. Dĩ nhiên, sự thay đổi này rất nhỏ, chỉ có Chloe rất tinh ý trong việc đọc nét mặt, mới nhận ra được.
“Liệu có phải liên quan đến Astar?”
“Chính xác. Ngài đã lường trước được điều này sao?”
“…Mới chỉ vài ngày kể từ sự việc đó, vậy mà ngài đã nắm rõ mọi thứ như vậy.”
“Đúng thế. Nếu không phải là người thân cận với Hầu tước, thì làm sao ngài có thể nhanh chóng thu thập được những thông tin chưa được công bố rộng rãi? À mà, tôi nghe nói ngài có quen biết với Hầu tước.”
“…”
Aeon, người nãy giờ trả lời một cách khá mơ hồ, im lặng trước câu hỏi của Shan và quay đi suy nghĩ, thể hiện rõ tính cách có phần khép kín và tách biệt của mình. Trong khi Shan kiên nhẫn chờ câu trả lời, thì bất ngờ có ai đó lao thẳng vào đầu gối của Chloe với tốc độ tối đa.
“Ugh.”
“Ái da!”
Chloe suýt chút nữa thì ngã, vội vàng đứng vững lại rồi quay người lại. Trước mặt cậu là Seth, cháu trai nhỏ của Dorothy, đang ôm chặt một cái khung vào người. Dorothy, lúc này đang mải trò chuyện với Hầu tước phu nhân, hoàn toàn không nhận ra chuyện vừa xảy ra.
Ngay sau đó, Chloe thấy anh trai của cậu bé đang chạy về phía họ, rõ ràng là mải chạy mà không để ý xung quanh, dẫn đến vụ va chạm vừa rồi. Chloe nhanh chóng đỡ lấy đứa trẻ dưới nách, nhẹ nhàng dựng cậu đứng dậy rồi phủi bụi trên quần cho cậu bé.