Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 14

“Ồ, chào nhóc. Lúc chạy phải nhìn đường đấy nhé, không thì dễ xảy ra tai nạn lắm. Mà dạo này mấy bác xa phu đánh xe ẩu lắm, đi ngoài đường rất là nguy hiểm luôn. Phải cẩn thận hơn nha, được không nào?”

“…”

Đôi mắt Seth mở to như trăng rằm khi nhìn thấy Chloe – đang cải trang thành Ronald. Trong lúc Chloe nhẹ trên phủi bụi trên người cậu, Seth cứ nhìn chằm chằm trong y mãi. Chloe hơi ngạc nhiên trước phản ứng này, lần gặp trước, trong bữa ăn chung, cậu nhóc còn rất vui vẻ thân thiện với y cơ mà.

Do mặt Ronald có hơi… sợ tí nhỉ, trẻ con nhìn vào chắc cũng hoảng. Y nên kết thúc cuộc trò chuyện sớm thì hơn.

Đúng lúc đó, Chloe để ý đến chiếc khung mẫu vật mà cậu bé đang ôm chặt. Bên trong là một con chuồn chuồn mùa đông – loài chỉ xuất hiện ở vài khu vực đặc biệt trong Đế quốc.

“Hả? Chuồn chuồn mùa đông à? Hồi xưa ở quê anh có nhiều lắm.”

“…Anh thấy chuồn chuồn mùa đông còn sống bao giờ chưa?”

“Nhiều lần rồi, nếu giờ đến gần vùng Kraksen, em có lẽ sẽ thấy được từng đàn chuồn chuồn mùa đông bay lẫn với những bông tuyết. Cảnh tượng ấy đẹp cực kỳ luôn. Em giữ cái này làm kỷ niệm cho chuyến đi đến Đế quốc à?”

Cậu bé gật đầu xác nhận.

Đột nhiên, cậu anh lao tới và đánh mạnh vào đầu em mình.

“Cho mày chừa!”

Bốp!

Âm thanh của cú đánh vang vọng khắp sân bay. Chloe hoảng hốt, y không ngờ cú đánh đó lại mạnh đến vậy.

Cậu em ôm lấy chỗ bị đánh, bắt đầu khóc òa lên, nước mắt cứ lăn dài trên má. Dorothy bị tiếng động lạ làm giật mình, ngừng cuộc trò chuyện, quay lại nhìn. Bà ngoại ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Bern, cháu làm gì đó…!”

“Uhhhhhuaaa!”

Chắc là một chuyến bay dài lắm đây…

?????????????

Shan đứng cách Aeon một khoảng, khẽ thì thầm với Chloe:

“…Cậu nghĩ hắn là Astar thật sao?”

“Anh lại hỏi em chuyện đó nữa à, tiền bối? Em nhớ em trả lời anh rồi mà.”

“Trực giác là vũ khí của điều tra viên. Trực giác của cậu nói gì?”

“Nó nói trực giác của tiền bối sai lè rồi.”

Đôi mắt Shan nheo lại trước câu trả lời của Chloe.

Khi khinh khí cầu cất cánh, Hầu tước phu nhân đã sắp xếp phòng riêng cho tất cả mọi người.

Dù là một khinh khí cầu to lớn đến thế, nó lại chỉ được dùng như một phương tiện chở khách. Thật khó tin họ lại cho bay cả chiếc này chỉ để vận chuyển một món báu vật. Chắc giới quý tộc không có khái niệm tiết kiệm tài chính.

Sau đó, Hầu tước phu nhân dẫn mọi người – trừ lũ trẻ và Dorothy – đến khoang trước buồng lái, tức phần mũi của khinh khí cầu. Thời điểm Hầu tước phu nhân đi lấy Đôi Cánh Ngọc Lam, Aeon đứng một mình, hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn quang cảnh đang dần nâng lên phía xa.

Khi Shan hỏi vì sao hắn lại đi cùng, Hầu tước phu nhân giải thích rằng Aeon cũng muốn được tận mắt nhìn thấy Đôi Cánh Ngọc Lam. Nhưng được nghe lời giải thích ấy, Shan lại càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.

Lúc này, Shan nhìn thấy tên đàn em long bông trước mặt.

“Cậu chạy tới chạy lui suốt cả ngày nay đấy, nghĩ mình còn trụ nổi không?” Shan trêu.

“…Tha cho em, vốn dĩ em còn hẹn gặp Jessie sau giờ làm nữa cơ.”

“Xin lỗi…”

Ù oi, anh chàng này cũng dễ đối phó thật.

“Chẳng phải cậu mới chia tay ai đó sao? Tuần trước còn nhắc tới cái tên khác… Anna, đúng không nhỉ?”

“Thì em phải tranh thủ tận hưởng tuổi trẻ chứ, đúng không? Còn anh, không hẹn hò với ai à?”

“Tôi á? Người phụ nữ nào lại muốn một gã bận đến mức không kịp thay cả chiếc khăn tay sờn rách chứ?

Huống hồ dạo này Astar còn chăm chỉ hoạt động hơn, thời gian rảnh của tôi đã ít nay còn ít hơn.”

Chloe xoa má mình, hơi có lỗi nghĩ: Chết tiệt, đáng lẽ mình phải tinh tế hơn mới đúng.

“Thưa các quý ông, xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ.”

Hầu tước phu nhân bước ra từ buồng lái, trên tay cầm một chiếc hộp phủ nhung đỏ. Bên trong chứa Đôi Cánh Ngọc Lam – vật quý với hình dạng chưa ai biết rõ.

Hai điều tra viên cùng Aeon – người vừa nãy vẫn đang chăm chú nhìn ra cửa sổ – tiến lại gần Hầu tước phu nhân, nhìn cô vén lớp vải phủ trên chiếc hộp kính lên. Khi nhìn vào bên trong, cô đưa tay bịt miệng, đôi mắt mở to kinh hoàng.

“…Trời ơi.”

“…?”

“…Khốn kiếp. Astar đã ra tay trước rồi ư?”

Nơi lẽ ra là vị trí của Đôi Cánh Ngọc Lam, giờ chỉ còn lại một con chuồn chuồn mùa đông đã héo khô.

Shan không kìm được tiếng chửi thề trước tình trạng của chiếc hộp, lập tức dùng giọng đầy khẩn trương nói:

“Thưa phu nhân, chúng ta phải tập hợp toàn bộ lính gác bắt đầu tìm kiếm ngay! Hắn không thể nhảy khỏi tàu được, chắc chắn vẫn còn ở đây!”

Trước khi Shan kịp hoảng hốt vươn tay với thiết bị liên lạc báo động cho an ninh, Hầu tước phu nhân đã điềm tĩnh đặt chiếc hộp lên bệ trưng bày, nhẹ nhàng trấn an anh.

“Không sao đâu, điều tra viên. Đôi Cánh Ngọc Lam vẫn an toàn.”

“Gì cơ?”

Chloe đang mải suy nghĩ, bỗng bừng tỉnh trước lời nói của Hầu tước phu nhân. Còn Shan thì nhíu mày khó hiểu, đưa tay chỉ vào con chuồn chuồn mùa đông.

“Nếu Đôi Cánh Ngọc Lam vẫn an toàn… thì cái này là…?”

“Đây chính là Đôi Cánh Ngọc Lam. Trong lúc vận chuyển, nó bị xê dịch khỏi vị trí trung tâm một chút, nên tôi mới giật mình.”

“Cái gì cơ?”

Shan lập tức cúi xuống quan sát con chuồn chuồn mùa đông nằm trên bệ trưng bày, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi. Chloe hiểu được sự ngờ vực của anh, cũng đưa mắt nhìn sang, hai người không hẹn mà có cùng suy nghĩ:

Nói xác chuồn chuồn này là tác phẩm của nghệ nhân hoàng gia á? Nhìn nó đi, thiếu vắng vẻ đẹp, khí chất và cả tinh hoa nghệ thuật. Dù xét theo góc độ nào, đây vẫn chỉ là một mẫu vật chuồn chuồn bình thường không hơn không kém.

Chloe dò xét biểu cảm của Hầu tước phu nhân, cố tìm chút dấu hiệu đùa cợt, nhưng không thấy bất kỳ điểm gì cho thấy người này đang diễn cả.

Chỉ còn hai khả năng: Đây thực sự là Đôi Cánh Ngọc Lam do Ngài Lutz chế tác, hoặc Hầu tước phu nhân đinh ninh đó là thật.

Chloe nhấc nắp hộp lên, quan sát hầu tước phu nhân đang dùng tay đeo găng nâng niu con chuồn chuồn mùa đông cong vểnh, cẩn trọng từng li vì sợ sẽ làm hỏng mẫu vật.

“…Chẳng phải đây chỉ là một con chuồn chuồn mùa đông bình thường thôi ư?”

Món đồ mà cô lấy ra rõ ràng là một mẫu vật chuồn chuồn mùa đông. Nó không phải là một món trang sức hay một tác phẩm thủ công giống chuồn chuồn, mà chính xác là một con côn trùng thật. Đôi mắt đa diện màu vàng của nó lấp lánh ánh sáng, đầy sống động dưới ánh đèn.

Mẫu vật này không khác gì mấy so với mẫu chuồn chuồn của Seth, ngoại trừ kích thước có phần lớn hơn. Điểm khác biệt rõ rệt nằm ở cách trình bày: thay vì được giữ bằng nhíp, con chuồn chuồn này được bao bọc trong khung vàng ngọc, đặt trên lớp nhung đỏ.

Chloe nheo mắt nhìn con chuồn chuồn cứng đơ; đôi cánh vươn ra, rồi nghiêng đầu suy ngẫm.

“Trông y hệt chuồn chuồn thật… Liệu đây có phải là tác phẩm của nghệ nhân hoàng gia không?”

“Giống thật. Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, tôi cũng đã nghi ngờ Hầu tước đang đùa mình. Nhưng không thể nhầm được, đây chắc chắn là tác phẩm của ngài Lutz. Khoảnh khắc hoàng đế trao nó, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.”

Liệu Hoàng đế có đang lừa dối Hầu tước chăng? Ngay cả các vị thủ tướng còn dám nói dối, tại sao bậc quân vương lại không thể? Chẳng phải quá dễ dàng thay thế một con chuồn chuồn đã được xử lý bảo quản rồi gán cho nghệ nhân lừng danh Lutz hay sao? Xét cho cùng, người nhận cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Với lòng trung thành tuyệt đối của Hầu tước, ắt hẳn ông sẽ không bao giờ dám hoài nghi. Rốt cuộc thì, rõ như ban ngày – ông ta chính là người cuối cùng dám nghi ngờ việc Hoàng đế đã tráo đổi bảo vật.

Chloe cảm thấy đầu óc quay cuồng trong mớ suy tư rối bời. Nhưng vội vã đi đến kết luận là điều hết sức nguy hiểm. Biết đâu nếu được kiểm tra kỹ càng con chuồn chuồn kia sẽ tiết lộ bí mật nào đó? Thoạt nhìn, nó có vẻ là một con chuồn chuồn thật sự, nhưng… Chloe ngừng quan sát, khẽ nghiêng người hỏi Shan.

“Ý anh thế nào, tiền bối?”

“Nếu phu nhân nói đúng, thì chắc chắn là đúng. Dù là chuồn chuồn, kiến hay châu chấu, nhiệm vụ duy nhất của chúng ta là bảo vệ nó khỏi Astar. Đừng để sự tò mò vô ích này cản trở, mà hãy tập trung vào việc Astar có thể thâm nhập vào đây như thế nào.”

Dù vậy, cách Shan nhanh chóng gạt đi sự bối rối ban nãy để tập trung vào nhiệm vụ thật đáng ngưỡng mộ. Đáng nể thật, mọi lời anh ta thốt ra đều chỉ xoay quanh Astar.

Đó là biểu hiện của sự chuyên nghiệp cao độ, hay chỉ là sự cứng nhắc đến mù quáng? Dù sao thì, phẩm chất tốt vẫn cứ là phẩm chất tốt. Điều này chẳng phải có lợi cho y sao?

Cảm giác người khác bị ảnh hưởng bởi hành động của mình thật kỳ lạ, nhưng cũng đem lại một sự thỏa mãn khó tả. Đáp lại thái độ kiên định của Shan, Chloe khẽ hắng giọng, chỉnh lại tư thế. Ngay lúc ấy, Aeon đưa tay về phía Hầu tước phu nhân và yêu cầu:

“Cho tôi xem thử được không?’”

Aeon đeo găng tay đón lấy ánh nhìn thoáng qua của Hầu tước phu nhân trước khi trao mẫu vật chuồn chuồn cho hắn. Trong lúc hắn xoay con côn trùng trên tay, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết, Shan lên tiếng hỏi về vị trí cất giữ mẫu vật trong chuyến bay.

“Thưa phu nhân, thông báo đã được gửi đến, chắc chắn Astar sẽ tìm cách đánh cắp giữa chuyến bay. Vậy trong thời gian đó, chúng ta sẽ bảo quản mẫu vật này ở đâu?”

“Nếu cất nó trong kho bí mật, không may nó biến mất, chúng ta sẽ không thể xác định được thời điểm chính xác Đôi Cánh Ngọc Lam bị đánh cắp – điều đó thật tai hại. Ai cũng biết Astar là bậc thầy trong việc xác định vị trí và đột nhập vào bất kỳ kho báu bí mật nào.”

“Đúng vậy, không có két sắt thông thường nào có thể địch lại hắn.”

“Vậy nên, tôi đề nghị trưng bày nó công khai và canh giữ theo ca. Ngài nghĩ sao về phương án này, Điều tra viên?”

“Phu nhân quả có suy nghĩ sáng suốt. Thông thường, người ta sẽ không tin tưởng đến mức tiết lộ vị trí két sắt ngay cả với cảnh sát, nên sự tín nhiệm của ngài dành cho chúng tôi thực sự đáng trân trọng. Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”

Shan đưa ra quyết định dứt khoát. Chút tín nhiệm của Hầu tước phu nhân đã thổi bùng lên ngọn lửa quyết tâm trong đôi mắt anh chàng điều tra viên. Hầu tước phu nhân nhận thấy nhiệt huyết rạng ngời ấy, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng đầy thiện ý.

Tuy nhiên, dù cuộc trò chuyện có sôi nổi đến đâu, Chloe vẫn không thể rời mắt khỏi con chuồn chuồn đang được Aeon bất cần xoay tròn trên tay.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo