Bên phải, chuồn chuồn. Bên trái, chuồn chuồn. Cánh, chuồn chuồn. Chân, chuồn chuồn. Đầu, chuồn chuồn. Đuôi, chuồn chuồn. Mọi dấu hiệu đều cho thấy nó chỉ là một con chuồn chuồn mùa đông bình thường.
Dưới ánh mắt soi xét kỹ lưỡng của Chloe, không thể nhầm lẫn – đó chỉ là một con chuồn chuồn mùa đông khô xác.
“Cậu muốn xem thử không..?”
Có vẻ như ánh nhìn của y quá tập trung. Aeon, người đang nghiên cứu con chuồn chuồn, liếc sang Chloe với vẻ tò mò và hỏi. Nhận ra sự chăm chú thái quá của mình bị phát hiện, Chloe bối rối, ngập ngừng đáp:
“À… Ờ… Có được không?”
Aeon giao lưu ánh mắt với Nữ Hầu tước phu nhân gật đầu đồng ý, cô đã đưa cho Chloe một đôi găng tay. Sau khi Chloe đeo găng xong, Aeon chuyển mẫu vật qua. Lúc này, Shan lên tiếng cảnh báo:
“Cậu có chắc là an toàn không? Cẩn thận đừng làm hỏng nó.”
“Tiền bối đừng lo. Em phấn khích quá, đây là lần đầu tiên em được chạm vào tác phẩm của nghệ nhân hoàng gia! Không phải bây giờ thì còn lúc nào nữa? Em cảm thấy như mình đang ở đẳng cấp cao thủ ấy!”
Shan chỉ biết lắc đầu trước sự hào hứng của đàn em. Chloe – bắt chước phong cách nghịch ngợm của Ronald – nhận lấy mẫu vật từ Aeon, thần sắc thay đổi y hẳn khi bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ. Y xoay đi xoay lại mẫu vật, nheo một mắt, rồi soi kỹ con chuồn chuồn dưới ánh đèn trần. Vừa kiểm tra những đường vân trên đôi cánh trong suốt, đôi mắt kép phát quang, Chloe vừa hỏi:
“Hmm… Nhưng nếu cánh con chuồn chuồn này không phải màu ngọc lam, sao lại gọi là Đôi Cánh Ngọc Lam?”
“Theo như tôi được biết, chính đại sư đã tự tay chọn cái tên đó.” Hầu tước phu nhân đáp.
Nghe vậy, khóe môi Chloe khẽ nhếch lên trong một nụ cười kín đáo chẳng ai hay.
***
Thời điểm Astar chọn để thực hiện vụ trộm là trước khi đến vùng đất phía Tây, nghĩa là trước khi khí cầu hạ cánh. Vì Vương quốc phía Tây chỉ cách một đêm bay bằng khí cầu, các vệ sĩ đã thiết lập vành đai bảo vệ quanh Đôi Cánh Ngọc Lam, trong khoang riêng còn có hệ thống an ninh cao cấp nhất.
Những vệ sĩ của Hầu tước phu nhân đứng xung quanh hai điều tra viên. Dù Astar có cố gắng cách mấy, việc đột phá qua lớp phòng thủ như thế này cũng là điều cực kỳ khó khăn. Shan hoàn toàn tự tin vào hệ thống an ninh, cố gạt bỏ sự hiện diện của một kẻ đang lảng vảng gần đó.
“Nơi này đã được bảo vệ cẩn mật, thưa Ngài. Ngài có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
“Tôi không ngủ được, cứ làm việc của mọi người đi, đừng để ý đến tôi.”
Sau khi Hầu tước phu nhân bước vào phòng nghỉ gần nhất, người đàn ông bị nghi là Astar vẫn lởn vởn quanh Đôi Cánh Ngọc Lam. Dù Hầu tước phu nhân có đảm bảo về độ tin cậy của hắn, nghi ngờ trong lòng Shan vẫn không dứt.
Liệu hắn có phải là Astar thật sự? Shan liếc nhìn Aeon đầy cảnh giác, như một con mèo dựng lông, thì đúng lúc đó Aeon – người vẫn đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ – bất ngờ lên tiếng với Shan.
“Tôi nghe nói ngài là điều tra viên phụ trách Astar.”
“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
“Chỉ là tò mò thôi. Astar nổi tiếng là bậc thầy cải trang, nhưng làm sao hắn có thể hoá thân hoàn hảo đến vậy?”
“Ngài có vẻ rất hứng thú với Astar.”
“Đúng vậy.”
Aeon đáp lại bằng một câu ngắn gọn. Dù hắn nói về Astar với giọng điệu như đang bàn luận về một người khác, Shan vẫn không giấu nổi sự nghi ngờ dành cho kẻ này. Thực chất, Shan đã chắc chắn đến bảy mươi lăm phần trăm rằng Aeon chính là Astar.
Nhưng không có bằng chứng rõ ràng, việc buộc tội hắn là điều bất khả thi. Ngay cả khi có chứng cớ, cũng chẳng thể làm gì được – bởi hiển nhiên hắn đang được Hầu tước phu nhân bảo hộ.
Khi Aeon thừa nhận sự quan tâm của mình, Shan lo lắng về việc vô tình tiết lộ thông tin cho Astar, đắn đo một lúc trước khi hỏi:
“…Ngài đến đây có việc gì? Chẳng phải ngài đã có mặt tại hiện trường vụ án trong lần Astar xuất hiện trước đó sao? Tôi nghi ngờ ngài biết về hắn nhiều hơn tôi, và rất muốn được nghe những thông tin ấy.” Shan nói thẳng thừng.
Aeon hoàn toàn nhận ra sự nghi ngờ của Shan – bởi hắn thậm chí chẳng buồn giấu diếm – bình thản đáp trả, giọng điệu không chút xao động.
“Làm sao tôi có thể biết về Astar nhiều hơn ngài, vị điều tra viên đang trực tiếp theo dõi vụ án? Tôi chỉ mới đặt chân đến Đế quốc gần đây thôi. Dĩ nhiên, biết đâu một ngày nào đó, kiến thức của tôi về Astar sẽ vượt qua ngài, thưa ngài điều tra viên. Nhưng tiếc thay, hôm nay chưa phải ngày đó.”
“Một ngày nào đó ngài sẽ hiểu Astar hơn cả tôi ư? Tôi không biết ngài là ai, nhưng điều đó nghe thật không tưởng.”
“Tôi hiểu. Tại sao Tipurya vị thần của sự thật, lại bị coi là ác thần? Vì sự thật thường quá phũ phàng.”
Vừa nói, Aeon vừa lướt ngón tay dọc theo tủ trưng bày Đôi Cánh Ngọc Lam, chất vấn Shan bằng giọng điệu hết sức thản nhiên – trái ngược hoàn toàn với vẻ bất an đang dâng lên trong lòng vị điều tra viên.
“Ngài có biết hắn thực sự muốn gì không?”
“Chẳng phải là Ashtartes sao?”
“Đó là chuyện hiển nhiên.”
“Và ngài là ai mà dám nói như thế biết được khát vọng thực sự của Astar?”
“Chỉ những kẻ thấu hiểu tận cùng mới bắt được Astar.”
Aeon dùng móng tay gõ nhẹ lên mặt kính, khóe miệng hơi nhếch lên đầy ẩn ý nhìn Shan đang theo dõi hắn với ánh mắt đề phòng khó lường.
“Thôi, tôi đợi đủ rồi. Giờ thì vị khách không mời mà đến hay thốt lời vô nghĩa này sẽ biến mất. Nếu có thể, hãy đánh thức vị điều tra viên bên cạnh ngài, hoặc để anh ta yên giấc trong phòng, có vẻ anh ta đã ngủ quên mất rồi.”
Nơi ngón tay Aeon chỉ là Ronald, đang tựa lưng vào bệ đỡ ngủ say sưa. Làm sao thằng ngốc này có thể ngủ vào thời khắc quan trọng như vậy chứ? Khi Shan lay tỉnh Ronald dậy, Aeon đã biến mất khỏi căn phòng.
“Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy! Cậu nghĩ đây là lúc nào mà dám ngủ như thế hả?”
“Hả…? Gì cơ? Em ngủ à? Em ngủ từ lúc nào vậy trời?”
“Chỉ còn khoảng năm tiếng nữa thôi, nhanh lấy lại tinh thần đi, chết tiệt!”
“Ồ, xin lỗi. Em sẽ đi rửa mặt rồi quay lại ngay.”
Ronald vừa dụi mặt vừa đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng. Giờ đây, chỉ còn Shan và một vài vệ sĩ của Hầu tước phu ở lại.
Shan khoanh tay, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Đôi Cánh Ngọc Lam trong khi chờ Ronald quay lại. Đúng lúc đó, một trong những vệ sĩ đứng gần cửa khoang gọi anh:
“Thưa điều tra viên, có một đứa trẻ đang tìm điều tra viên, có lẽ là tìm ngài?”
“?”
Shan nhìn về phía cửa, đúng như lời vệ sĩ nói, anh phát hiện một đứa trẻ đang thập thò ngoài cửa, dường như đang tìm kiếm ai đó.
“…Huh? Điều tra viên kia đâu rồi ạ?”
Đó là cậu em trong hai đứa trẻ thuộc nhóm Aeon Worth. Shan tiến lại gần, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt đứa bé và hỏi:
“Chú đó đi rửa mặt rồi. Sao chưa ngủ mà lại đi tìm ngươi giờ này?”
“Cháu chỉ muốn nghe một câu chuyện thôi.”
“Câu chuyện gì?”
“Cháu luôn tự hỏi, nếu có một người anh em sinh đôi thay vì anh trai thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Rồi sao?”
“Đôi khi cháu nằm thao thức, nghĩ xem liệu có anh em sinh đôi có tuyệt vời như cháu tưởng tượng không.”
“Ý cháu là Ronald có một người anh em sinh đôi? Chú ấy chỉ có hai chị em gái, một chị lớn và một em gái thôi.”
“Dạ? Nhưng lúc ngồi xe ngựa đến đây, cháu đã thấy một người giống hệt chú ấy bước ra từ đồn cảnh sát. Chỉ mình cháu nhìn thấy thôi, nhưng cháu thấy rất rõ. Nhưng… cháu biết không thể nào cùng một người lại xuất hiện ở đây được. Đồn cảnh sát và bến khí cầu ở hai hướng trái ngược nhau, thế mà khi chúng ta vừa đến nơi thì các vị điều tra viên đó đã theo sát ngay sau…”
Đứa trẻ này đang nói cái gì thế? Càng nghe cậu bé kể, nét mặt Shan càng trở nên âm u. Trước vẻ mặt dữ tợn của vị điều tra viên, cậu bé sợ hãi ngừng lời giữa chừng.
Trực giác – vũ khí tối thượng của một điều tra viên – cuối cùng cũng bừng tỉnh. Shan trút bỏ mọi sự kìm nén, lao ra khỏi phòng trong cơn thịnh nộ, miệng không ngừng thét lên những lời nguyền rủa.
“Tổ cha mi! ASTAAR!!”
???????????????
Trong khi Shan đang sôi sục cơn giận, Chloe đang trò chuyện với Vivian, những ngón tay nghịch ngợm vặn vẹo sợi dây điện thoại cũ mà y tìm thấy trên tàu.
Thật lòng mà nói, rời khỏi phòng trước khi Đôi Cánh Ngọc Lam được bảo vệ an toàn không nằm trong kế hoạch của y, nhưng y cảm thấy bứt rứt khó chịu trước những lời đầy ẩn ý của Aeon.
Điều y thực sự muốn? Có phải hắn đang ám chỉ Bình Minh? Kiến thức mơ hồ của hắn về y, khiến Chloe không khỏi tự hỏi điều gì cho hắn tự tin nói năng quả quyết đến vậy.
Ngay lúc ấy, Shan bất ngờ xuất hiện ở cuối hành lang. Chloe, đang đóng giả Ronald, vẫy tay chào, nhưng biểu cảm của Shan biến sắc khi nhìn thấy y – một dấu hiệu chẳng lành.
Như thường lệ, bản năng của Chloe không hề sai lầm. Khi thấy y đang cầm ống nghe điện thoại ở cuối hành lang, tiếng hét của Shan vang lên, báo động toàn bộ vệ sĩ trên khí cầu.
“Là Astar! Tôi đã tìm thấy hắn!”
“Ôi trời. Shan đang trưởng thành đấy. Anh giỏi trò tìm kiếm hơn rồi này.”
[Ý cậu là gì? Chloe, cậu đang ở chỗ nào đấy? Chloe?]
“Trên trời!”
Giọng Vivian đầy khẩn trương hỏi vị trí của y, nhưng ưu tiên của Chloe lúc này là thoát thân. Y vội vàng nói sự thật với cô, rồi dập máy, bắt đầu bỏ chạy khỏi Shan.
“Astar đã xuất hiện! Astar ở đây!”