Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 16

Lời tuyên bố Astar xuất hiện của Shan đã thu hút sự chú ý của các vệ binh trên tàu. Hậu quả là số lượng lính gác tăng lên, trên tàu tràn ngập những kẻ đuổi theo Astar – đang cải trang thành Ronald.

Nhưng Astar dường như đã thuộc lòng con tàu này. Y né tránh cuộc truy đuổi bằng những lối đi tắt, luôn thoát khỏi tầm với của họ trong gang tấc.

Khi Astar vừa khuất sau một góc tường, Shan lập tức đuổi theo, nhưng chỉ thấy hành lang rộng thênh thang trống trơn. Astar đã biến mất không một dấu vết, như thể tan vào không khí. Shan gầm lên trong phẫn nỗ:

“Mi biến đi đâu tên khốn?!”

Khi Astar biến mất khỏi tầm mắt, Shan đấm mạnh vào tường – cú đấm mạnh đến mức suýt khiến Chloe thét lên. Cô đang nép mình trong phòng giặt, được giấu khéo léo sau chậu cây gần cabin khách. Thiết kế kín đáo của căn phòng khiến nó trở thành điểm mù với những ai không rành bố cục con tàu.

Mặt Shan đỏ gay vì tức giận, nhanh chóng tập hợp đội vệ binh. Khi tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống, Chloe thở dài não nề thì thầm: “Sao bọn họ biết được nhỉ? Không lý nào cảnh sát lại tiết lộ với họ chuyện này.”

Với ít manh mối trong tay, việc suy nghĩ cũng chẳng đem lại lời giải hợp lý nào.

Chole bực bội lắc đầu rồi thò tay vào túi, lấy ra một bản thiết kế bố cục khí cầu được gấp gọn gàng.

Nếu không có thứ này, có lẽ y đã bị bắt rồi.

Dù đã phó mặc mọi thứ cho số phận, việc thiếu thông tin cụ thể vẫn là điểm yếu chí mạng.

Trong vai Astar, Chloe đã âm thầm thu thập dữ liệu về khinh khí cầu mỗi khi tách khỏi Shan – việc này chẳng có gì khó, chỉ cần đóng giả Hầu tước phu nhân là được. Với Chloe, việc ghi nhớ toàn bộ bố cục con tàu chỉ là chuyện vặt.

“Danh tính đã lộ, phải kết thúc nhanh thôi. Để xem…”

Shan từng nói họ chỉ còn năm tiếng đồng hồ. Chloe mở chiếc đồng hồ bỏ túi kiểm tra, ngậm chiếc đèn pin nhỏ giữa môi, rồi trải rộng bản đồ nội thất khí cầu ra nghiên cứu.

**

Shan truy đuổi Astar ầm ĩ đến mức tin tức lan khắp con tàu. Giữa lúc hỗn loạn, Aeon lập tức tiến thẳng về phía khoang chứa Đôi Cánh Ngọc Lam.

Dorothy hé cửa quan sát tình hình. Khi thấy Aeon, bà vội vàng cảnh báo lũ trẻ:

“Mấy đứa ở yên trong phòng… Khoan đã, ngài Chủ tịch! Ngài Chủ tịch!”

Bà gấp gáp đuổi theo Aeon, không ngừng hỏi với ánh mắt đầy âu lo. Thế nhưng Aeon vẫn bước đi đều đặn, chẳng hề chậm lại dù bà đã theo sát nút. Dorothy đành ráng bước nhanh hơn nữa.

“Họ nói Astar đã xuất hiện, có thật không?”

“Điều tra viên đang hét lên ráo riết cả khí cầu, hẳn là thật.”

“Trời ơi! Làm sao Astar có thể lên tàu khi nó đang ở trên trời được?”

“Chẳng phải xuất hiện rồi biến mất trong nháy mắt chính là đặc trưng của một tên trộm bóng đêm sao? Tôi cần kiểm tra Đôi Cánh Lam Ngọc ngay bây giờ.”

Đám vệ binh đang truy đuổi Astar vội cúi chào Dorothy và Aeon khi hai người đi ngang. Hầu tước phu nhân đã dặn họ phải tỏ ra lịch thiệp với những vị khách quan trọng này.

May mắn thay, bọn vệ binh không làm khó, để họ nhanh chóng tiếp cận được khoang chứa.

“…Phu nhân!”

“Đôi Cánh Ngọc Lam có an toàn không?”

Hầu tước phu nhân – người đã vội vã chạy từ phòng bên cạnh khi hỗn loạn bắt đầu – đang run rẩy đứng cạnh tủ kính. Trước câu hỏi của Aeon, cô gật mạnh đầu và giơ Đôi Cánh Ngọc Lam đang nằm trong tay mình.

“Ngay lúc nghe thấy tiếng cảnh báo của ngài điều tra viên, tôi đã lập tức tới đây. Nó vẫn an toàn, nhưng nhìn nó trong hộp kính chật hẹp này khiến tôi không khỏi lo lắng…”

Cô nhẹ nhàng đưa con chuồn chuồn ra, đôi bàn tay khéo léo chắp lại tạo thành vòng bảo vệ cho Đôi Cánh Ngọc Lam.

“Có lẽ… tôi nên ở lại đây cùng ngài đến khi khinh khí cầu cập bến? Astar có thể xuất hiện bất ngờ và giật lấy nó mất. Tôi nên làm gì đây?”

Những bước chân rượt đuổi vội vã bên ngoài hòa cùng nhịp tim đập gấp gáp của Hầu tước phu nhân. Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi tiếng chân áp sát, rồi dần dịu lại khi âm thanh ấy khuất xa.

“Bình tĩnh lại đi, thưa phu nhân. Dù là Astar cũng sẽ không dám cưỡng ép lấy bất cứ thứ gì từ Madame đâu.”

Aeon bước lại gần, cố gắng trấn an phu nhân đang hoảng loạn trước hiểm nguy đang cận kề. Một phi hành đoàn vừa nhận được tin qua điện thoại nội bộ từ buồng lái, bất ngờ mở toang cửa buồng và hét lên với Hầu tước phu nhân:

“Chúng tôi đã mất dấu Astar rồi!”

“Trời ơi, giờ tôi phải làm sao đây? Ý anh là hiện giờ không ai biết Astar đang ở đâu hết sao!”

Hầu tước phu nhân gần như không chống đỡ nổi, tâm trí quay cuồng rối loạn. Mọi nỗ lực xoa dịu của Aeon đều trở nên vô nghĩa, trong đầu cô chỉ văng vẳng một ý nghĩ duy nhất: Astar có thể xuất hiện bất cứ lúc nào; lặp đi lặp lại như tiếng ù tai.

Siết chặt Đôi Cánh Lam Ngọc trong tay, cô cố lấy lại bình tĩnh, kìm nén giọng nói đang run rẩy rồi quay sang Aeon và Dorothy.

“Thưa ngài, thưa Madame, phiền hai người bước lùi ra sau đường kẻ vàng trên sàn một chút được không?”

Khi cô nói, ánh mắt Aeon hạ xuống sàn nhìn những tấm gỗ thô không bằng phẳng.

Đường kẻ vàng mà Hầu tước phu nhân nhắc đến thực chất là một phần của bức tranh vẽ trên sàn, được hòa trộn khéo léo đến mức nếu không chú ý quan sát. Vòng tròn mà nó tạo thành đủ rộng để một người trưởng thành đứng trọn bên trong.

Làm sao họ có thể từ chối lời cầu khẩn đẫm nước mắt của Hầu tước phu nhân? Dù yêu cầu ấy có phần vô lý, nhưng sự khẩn trương của tình thế khiến Aeon và Dorothy không chút do dự lùi lại hai bước. Khi đã chắc chắn cả hai đã lui ra sau, cô quay sang phi hành đoàn và ra lệnh:

“Tiến hành đi!”

“Rõ!”

Phi hành đoàn như được tiếp thêm dũng khí bởi mệnh lệnh ấy, lập tức vặn mạnh chiếc chìa khóa cầu kỳ gắn trên tường về phía bên phải.

Aeon ban đầu vẫn ngỡ chiếc chìa khóa kia chỉ là đồ trang trí nhờ những đường nét chạm trổ tinh tế – không khỏi giật mình khi phát hiện ra công năng thực sự của nó. Khi chìa khóa xoay, phần đế của vòng tròn vàng trên sàn bất ngờ tách ra với tiếng rắc khô khốc, phơi bày khoảng trống chông chênh không có sàn bên dưới. Đáy khinh khí cầu đang lơ lửng giữa trời bỗng chốc bị trống rỗng!

Luồng không khí trong khoang bị hút ra ngoài ào ạt qua lỗ hổng dưới chân. Trang phục của Aeon, Dorothy và Hầu tước phu nhân bay loạn xạ trong gió xoáy, khi họ đứng bên mép khoảnh trống ấy. Nhìn xuống khe hở, bầu trời phía dưới chỉ là một màn sương mù dày đặc không lộ chút manh mối nào – dù là biển sương hay dãy núi thấp thoáng, thì việc rơi từ độ cao này cũng đồng nghĩa với cái chết là không thể tránh khỏi.

“Chuyện… gì thế này?” Dorothy hỏi, giọng pha lẫn tò mò và lo lắng khi thấy Hầu tước phu nhân từ từ tiến lại gần mép sàn. Chỉ cần thêm hai bước nữa, cô sẽ rơi xuống. Dorothy khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi trước cảnh tượng nguy hiểm ấy, còn Aeon vẫn đứng yên, bình tĩnh dõi theo, chờ xem phu nhân sẽ làm gì tiếp theo.

“Mọi người đều biết Astar là bậc thầy cải trang, một diễn viên xuất chúng; hắn đã trà trộn vào hàng ngũ của chúng ta, giả dạng thành một trong những điều tra viên.” Cô giải thích.

Giọng cô run rẩy rồi dần tan biến bởi cảm xúc lấn át, sau một khoảnh khắc ngắn lấy lại bình tĩnh, tiếng gió rít dữ dội đã nuốt chửng phần còn lại của câu nói. Cô rời khỏi mép hở, quay lại đối diện với Dorothy và Aeon, ánh mắt đã trở nên kiên định.

“Ngay sau khi khinh khí cầu khởi hành, có người báo tôi đã xuất hiện ở phòng an ninh, yêu cầu một sao sơ đồ của con tàu, nói rằng đó là theo chỉ thị của điều tra viên. Nhưng lúc đó, tôi chưa từng rời khỏi ngài Shan.” Cô khẳng định.

Người phụ nữ đưa tay về phía khoảng không – chính bàn tay đang nắm giữ Đôi Cánh Ngọc Lam. Dorothy theo bản năng hé miệng sửng sốt khi thấy cô đưa món bảo vật ra ngoài khinh khí cầu, còn Aeon lập tức trở nên nghiêm nghị.

“Astar hẳn đã bắt chước tôi một cách đáng kinh ngạc. Phi hành đoàn của tôi không phải những người tinh ý cho lắm, nhưng tôi là một phụ nữ nhỏ nhắn, còn hắn thì to lớn lực lưỡng, làm sao hắn có thể giả dạng tôi mà không bị phát hiện được?”

“…Madame, có thể cho tôi biết phu nhân đang nghĩ gì không?”

Một ngón tay chậm rãi tách ra khỏi bàn tay đang siết chặt, để lộ phần đuôi của Đôi Cánh Ngọc Lam. Trước câu hỏi của Aeon, nét mặt Hầu tước phu nhân lộ rõ vẻ tiếc nuối nhưng thân thể vẫn vững vàng, đáp lời:

“Kể từ khi Astar xuất hiện rồi rời đi, những người duy nhất từng bước vào khoang này chỉ có tôi, ngài Aeon và bác sĩ. Nghĩa là có khả năng rất lớn Astar đang giả dạng một trong hai người. Nếu suy đoán này sai, tôi sẽ chính thức gửi lời xin lỗi với ngài và bác sĩ sau khi sự thật được làm sáng tỏ.”

Cô quay sang Dorothy, đưa ngón áp út ra, để lộ đoạn cánh mỏng của chuồn chuồn mùa đông.

“Chồng tôi từng dặn, nếu tôi chạm mặt Astar, và cảm thấy bản thân không đủ sức bảo vệ Đôi Cánh Ngọc Lam, thì đừng chần chừ mà hãy ném nó lên trời. Thà chấp nhận đánh mất nó còn hơn để Astar cướp lấy tạo vật của nghệ nhân hoàng gia.”

“Khi chồng tôi tôn vinh nó là kiệt tác của bậc thầy, tôi cứ ngỡ đó phải là một loại ngọc quý nào đó. Vậy mà hóa ra chỉ là xác khô của con chuồn chuồn tầm thường. Cầm thứ này trên tay thật khó chịu biết bao. Tôi không hiểu nổi tại sao chồng tôi lại trân trọng nó đến vậy, càng không hiểu vì sao người tạo ra nó dám gọi đây là kiệt tác.”

Từ phía ngoài cửa khoang, tiếng bước chân rầm rập vọng vào, xen lẫn giọng nói quen thuộc của Shan.

“Tôi đã cảm thấy nhục nhã đến nhường nào khi nhận món quà xác côn trùng này từ bệ hạ, nên đã giấu nó đi suốt bao năm qua. Nhưng giờ đã đến lúc buông bỏ. Thật nhẹ nhõm làm sao. Vĩnh biệt, con chuồn chuồn nhỏ đáng ghét.”

Cuối cùng, Hầu tước phu nhân mở tay ra, sinh vật mong manh ấy rơi xuống. Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, một người bất ngờ lao mình vào khoảng không chộp lấy nó!

 

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo