Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 17

Hầu tước phu nhân nhìn thấy ai đó rơi xuống, không kìm được thét lên một tiếng hoảng hốt:

“Aaaaah!”

“Thưa Madame, chuyện gì xảy ra vậy?”

Shan hét lên, xông thẳng qua cửa khoang. Một đội vệ binh dàn hàng ngay sau lưng anh. Khi nhìn vào bên trong, Shan đứng sững, không thốt nên lời. Dorothy đang nằm sấp trên mép lỗ hổng, một tay vươn xuống phía dưới.

Trong tay bà là Aeon đang bám víu, trong khi tay kia của hắn giơ cao, nắm chặt Đôi Cánh Ngọc Lam.

Dorothy nghiến răng cố sức kéo Aeon lên, giọng nói căng thẳng đứt quãng:

“…Ngài Chủ tịch! Sao ngài… lại có thể liều lĩnh như vậy!”

“Vì tôi biết bà sẽ đỡ tôi.”

Dù ngay dưới chân là vực thẳm cuồn cuộn chực chờ nuốt chửng, Aeon vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó hiểu, như thể hoàn toàn không nhận thức được mình đang đứng bên bờ vực sinh tử. Lời nói của hắn khiến Dorothy choàng tỉnh khỏi trạng thái ngây người, vội vã nhìn xung quanh.

Hầu tước phu nhân vẫn đứng chôn chân bên kia khe hở, gương mặt tái mét vì kinh hãi trước cú nhảy liều mạng của Aeon.

Điều đáng nói là toàn bộ lính canh trong khoang đều đứng cách xa lối mở đến mức bất khả thi. Ngay cả Shan và những người vừa xông vào cũng như tượng đá, không cử động.

Tất cả đều đứng quá xa để có thể với tới nếu Aeon lỡ buông tay – điều này càng khẳng định niềm tin tuyệt đối hắn đặt vào Dorothy. Lòng tin ấy vốn dễ hiểu. Nhưng mấu chốt vấn đề lại nằm ở… sự chênh lệch trọng lượng giữa hai người.

Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ như Aeon hoàn toàn khác biệt với một phụ nữ trung niên nhỏ nhắn, mảnh mai như Dorothy. Thực tế, bà nhẹ đến mức nếu cố gắng đỡ lấy Aeon đang rơi, chính bà có thể bị kéo theo xuống vực. Aeon – người gặp Dorothy hàng ngày – hẳn phải hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Dorothy thẳng người dậy, nở một nụ cười tươi rói với Aeon, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ.

“Làm sao cậu biết tôi là Astar?”

Aeon Worth không chỉ nhận ra lớp cải trang của Astar mà mọi người đều không phát hiện, hắn còn liều mạng sống, đặt toàn bộ niềm tin vào thiện ý của một người gần như xa lạ. Càng quan sát, Astar càng nhận ra đây đúng là đối thủ đáng gờm.

Khi Astar nở nụ cười vừa nghi hoặc vừa thán phục, Aeon, dường như không còn kiềm chế được cũng khẽ nhếch môi.

“Điều đó còn quan trọng nữa không? Nếu anh kéo tôi lên, chắc chắn sẽ bị bọn lính canh bắt giữ. Giờ anh tính sao đây?”

“Á… aaaa!”

Dorothy thật hét từ phía sau Shan, khi chứng kiến cảnh tượng nguy hiểm Aeon đang đối mặt. Hoặc có lẽ, đó là phản ứng khi nhìn thấy Astar đang cải trang thành chính mình.

Hãy hình dung cảnh tượng: một kẻ mặc trang phục giống hệt bạn, sở hữu làn da và khuôn mặt y đúc bạn, đang dùng cả hai tay bám lấy sếp của bạn. Đúng là một cảnh tượng đủ khiến bất cứ ai phải thét lên kinh hãi.

“Chính là hắn! Người đó là Astar!”

Shan liên tục đảo mắt giữa hai bóng hình giống hệt như đúc, cuối cùng bị thuyết phục bởi tiếng thét kinh hoàng phát ra từ Dorothy thật. Anh lập tức chỉ thẳng về phía Dorothy giả mạo đang đứng cạnh lỗ hổng trên sàn. Ngay khi hiệu lệnh vang lên, toán lính ồ ạt xông tới Astar.

“Ôi trời đất ơi! Các quý ngài.” Astar giả giọng thảng thốt: “Thể chất lẫn tinh thần tôi đang yếu ớt lắm, nếu các vị tiến lại gần, tôi sợ mình sẽ hoảng loạn mà buông tay ngài ấy mất. Làm ơn… nhẹ nhàng thôi nhé?”

“Aa, không được! Muốn tới đó thì phải bước qua xác tôi trước!”

Lời nói nhẹ nhàng y hệt Dorothy vừa dứt thì Dorothy thật đã bước ra, dang rộng hai tay chắn trước mặt Shan và đám lính gác. Ngay cả Hầu tước phu nhân cũng ngập ngừng, bởi sinh mạng của Aeon – người chồng mà nàng tin tưởng tuyệt đối – đang mong manh nơi bờ vực.

Shan là người căng thẳng nhất lúc này. Dorothy đứng chắn ngay trước họng súng bắn lưới mà anh đã giương lên, chặn hoàn toàn đường đạn. Nếu bắt bà tránh ra để khai hỏa, Astar có thể thật sự hoảng loạn mà buông tay Aeon. Những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Shan.

Cuộc giằng co kéo dài trong vài giây im lặng chết người. Aeon khẽ khẩy một tiếng khịt mũi hừ nhẹ trước lời đe dọa ngầm của Astar.

“Vậy giờ chơi trò đe dọa? Tôi trở thành con tin của anh rồi sao?”

“Xin lượng thứ, phận trộm như tôi giờ đây như chỉ mành treo chuông, tôi còn chưa kịp chiêm ngưỡng trọn vẹn các Ashtarte cơ mà, nếu bị bắt giữ lúc này thì bất công quá, ngài cũng thấy vậy đúng không?”

Bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm con tàu. Chẳng ai dám hé răng ngoài Astar và Aeon. Cuộc đối thoại thì thầm giữa họ bị cuốn bay theo luồng gió lạnh lùa qua khoảng sàn trống hoác.

Astar khẽ nói thêm: “Tôi chỉ muốn đền đáp xứng đáng mà thôi. Nghĩ lại mới thấy, ngài tỏ ra khá thiện cảm với tôi, thậm chí còn liều mình bảo vệ Ashtarte của tôi nữa.”

“Ồ, giờ đã thành “Ashtarte của tôi” rồi ư? Vậy con chuồn chuồn này quả thực là một Ashtarte nhỉ.”

“Ái chà!”

Astar, mang gương mặt Dorothy, khẽ nhếch miệng cười rồi đột ngột giật mạnh cánh tay đang nắm Aeon. Cú giật khiến Aeon chao đảo dữ dội, làm tim mọi người như ngừng đập khi thấy anh lảo đảo bên miệng hố.

“Các quý ông nên cẩn thận vào. Ta suýt nữa buông tay vì các người đến gần đấy?”

Một tên lính đang tiếp cận Astar từ phía Hầu tước phu nhân lập tức dừng bước trước lời cảnh báo. Dorothy, vốn đang chắn đường đám cảnh vệ, bỗng quay ngoắt lại gào thét điên cuồng:

“Mấy người điên rồi à?! Nếu ngài Chủ tịch rơi xuống thì ai chịu trách nhiệm?! Hả?!”

“Ngài có cấp dưới tuyệt vời đấy.” Astar bình thản nhận xét.

“Cảm ơn lời khen.”

Astar cố kìm nén tràng cười sảng khoái. Dù đang treo lơ lửng giữa không trung, người này vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đáng kinh ngạc. Những vết sẹo in hằn trên cơ thể hắn hẳn là minh chứng cho lòng dũng cảm phi thường, phải không?

Nhưng thời gian để duy trì sự bình tĩnh này không còn nhiều.

Astar cảm nhận rõ ràng sức lực nơi cánh tay đang níu giữ Aeon đang dần hao mòn. Dù vậy, y hoàn toàn che giấu được sự thật đó, dịu giọng như một ân huệ dành cho việc Aeon đã cứu Đôi Cánh Ngọc Lam.

“Ngài từng thắc mắc tại sao cảnh sát không đơn giản xử tử ta – kẻ chỉ nhắm vào các Ashtarte?”

“Đúng vậy.”

“Và cả khả năng cải trang hoàn hảo của ta nữa.”

Aeon gật đầu nhẹ, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Astar đáp lại bằng giọng điệu pha lẫn sự thích thú:

“Thực ra, giờ đây những kẻ quyền thế đều biết cả rồi, nên ta cũng chẳng ngại tiết lộ với ngài. Ta chắc chắn Hầu tước cũng hiểu rõ, bởi chính ngài đã dặn phu nhân ném Đôi Cánh Ngọc Lam còn hơn để nó lọt vào tay ta.”

Lúc này, Astar đã dùng cả hai tay nắm chặt lấy Aeon, khép hờ mắt, cảm nhận chiếc đồng hồ quả quýt ấm áp trong túi áo ngực. Hình dáng y – vẫn mang khuôn mặt Dorothy – bỗng phát ra ánh sáng chói lòa như bị lớp sương mù dày đặc bao phủ, chỉ trong chớp mắt, y đã biến đổi hoàn toàn thành hình dạng của Aeon.

“Hả?!”

“Hai ngài Worth… Trước mắt tôi, Astar đã biến thành ngài…”

Cả Hầu tước phu nhân lẫn các vệ binh và Dorothy đều đứng chết lặng, dán mắt vào cảnh tượng khó tin trong nỗi kinh ngạc tột cùng. Dorothy – hay chính xác hơn là Astar đang mang hình dạng Aeon – giờ đã khoác lên mình bộ trang phục y hệt vị Chủ tịch. Chỉ có Shan không tỏ ra ngạc nhiên, bởi anh đã biết Siêu Trộm Bóng Đêm sở hữu một Ashtarte.

Khi Aeon đối mặt với phiên bản giống hệt mình, không giấu nổi vẻ choáng váng; đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh giữa không trung giờ mở to đầy sửng sốt.

Astar vô cùng thích thú trước phản ứng ấy, dùng chính giọng nói của Aeo thì thầm giới thiệu một cách đầy khiêu khích:

“Rất hân hạnh được gặp mặt. Ta là Astar – kẻ duy nhất có thể điều khiển các Ashtarte. Sau khi bậc thầy Lutz qua đời, các vị thần phẫn nộ đã phong ấn Ashtarte… đây vốn là bí mật động trời. Nhưng có chuyện còn kinh kinh hoàng hơn nữa…” Y hạ giọng xuống: “…Là việc chỉ có mình ta có thể thức tỉnh chúng.”

Astar với khuôn mặt Aeon chớp mắt tinh nghịch sau khi phơi bày bí mật chấn động ấy. Trong khi đó, Aeon lặng lẽ quan sát y, Astar đang mang thể hiện biểu cảm mà chính hắn chưa từng có.

“Vì vậy, ngài hoặc là quên hết những gì vừa nghe được, hoặc là… im lặng vĩnh viễn. Bằng không, đội truy binh hoàng gia sẽ không để ngài yên đâu.”

Astar khoái chí trước vẻ choáng váng của Aeon, đột ngột dùng hết sức kéo hắn lên. Shan vốn định canh đúng thời khắc Astar nâng Aeon dậy, sẽ lách ngay qua Dorothy bắn lưới bắt giữ tên khôn lỏi ấy. Nhưng kế hoạch ấy đã thất bại.

Bởi ngay khi Aeon vừa kịp leo lên cabin, Astar đã nhảy ra ngoài, Aeon vội với tay định túm lấy y, nhưng đã chậm một bước.

Giữa không trung, Astar chỉnh lại tư thế rồi thực hiện một cái chào điêu luyện: hai chân khép lại, một tay đặt sau lưng, tay kia giơ lên vẫy nhẹ, cùng cái cúi đầu đầy thanh lịch. Một màn chào hoàn hảo giữa khoảng không, như diễn viên chính đang cúi chào khán giả sau màn trình diễn.

“…Astar!”

Shan hốt hoảng chạy tới, nhìn theo bóng Astar đang rơi xuống với ánh mắt thất thần. Astar bắt gặp vẻ mặt tái mét của Shan, y nở nụ cười tinh quái rồi giơ cao vật đang nắm trong tay cho mọi người cùng thấy.

“Đó là—!”

Không thể nhầm lẫn được, đó chính là Đôi Cánh Ngọc Lam.

Astar vung món vật quý như thể cố ý trêu ngươi Shan, rồi dần dần biến mất vào tầng sương mù giăng kín bầu trời.

Aeon nhìn xuống tay mình, nơi từng nắm giữ Đôi Cánh Ngọc Lam, giờ chỉ còn một tấm thiệp. Anh lật mặt sau tấm thiệp xanh thẫm, nơi in hình một ngôi sao mai sắc nhọn, và thấy những dòng chữ được viết bằng một kiểu chữ hoa mỹ tinh xảo:

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo