Sương mù bủa vây thân hình đang mang dáng dấp Aeon – đã lộ nguyên hình là Astar. Khi chắc chắn đã thoát khỏi tầm quan sát từ khinh khí cầu, vẻ điềm tĩnh thường ngày của Chloe nhường chỗ cho một nét lạnh lùng khó hiểu. Y liếc nhìn xuống, nhưng màn sương dày đặc che mất tầm nhìn, khiến y không thể thấy được điểm tiếp đất của mình.
Giữa không trung, Chloe siết chặt Đôi Cánh Ngọc Lam trong tay. Con chuồn chuồn mùa đông vốn đã khô cứng, giờ đã vỡ vụn dưới áp lực từ những ngón tay y. Những mảnh vỡ li ti cuốn theo chiều gió tựa như bướm đêm lấp lánh.
Dù động tác trông huyền ảo đến lạ, nhưng Chloe chẳng chút bận lòng đến, vật báu ấy cứ vun vụt tàn lụi qua từng kẽ tay. Từng mảnh cánh mỏng, cho đến thân hình bé nhỏ dần phân rã trong không trung, chẳng mấy chốc chẳng còn gì lưu lại trong lòng bàn tay y.
Chloe từ từ mở bàn tay ra, thận trọng như thể chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ khiến vật trong tay tan thành bụi mịn, chung số phận bay vút lên trời như con chuồn chuồn mùa đông kia. Nhưng giờ đây, thứ nằm trong lòng bàn tay y không còn là xác côn trùng mong manh, mà là một chiếc ghim cà vạt lấp lánh, được chế tác vô cùng tinh xảo từ đá ngọc lam.
Thực ra, Chloe suýt nữa đã bật khóc khi nhìn thấy hình dạng thật sự của Ashtarte. Y đã đặt cược cả mạng sống vào ván bài này. Nếu thứ này không phải Ashtarte thật… thì coi như xong đời. Y đã tuyên bố với Aeon rằng đây là Ashtarte, nhưng đến tận lúc này, chính y cũng không dám chắc.
Nhìn qua, viên topaz lấp lánh trên đỉnh ghim cứng đáng với hai từ thượng hạng. Nhưng thứ vượt xa giá trị của bản thân viên đá chính là tay nghề tuyệt diệu của nghệ nhân chế tác. Bên trong viên ngọc được khắc một hình tinh xảo đến khó tin, đẹp đến nghẹt thở.
Y phải nhanh chóng giải mã thông điệp ẩn giấu trong đó và đánh thức Ashtarte đang ngủ yên…
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn…”
Chloe khẩn cầu trong tuyệt vọng, ánh mắt không ngừng lướt nhanh qua từng chi tiết của Đôi Cánh Ngọc Lam. Trong lúc vẫn đang rơi, y nghẹn thở nhìn màn sương tan đi, để lộ một khu rừng phía dưới.
Không phải biển! Không phải biển! Nếu mình rơi xuống, thật sự sẽ mất mạng mất thôi!
Trong mắt Chloe, những tán cây hiện ra như vô số mũi giáo khổng lồ đang chực chờ đâm xuyên thân thể y. Cái cây ngay bên dưới có ngọn sắc nhọn như lưỡi kim loại được thiên nhiên chuốt nhọn. Một cú rơi thôi cũng đủ khiến y bị xiên như một miếng thịt trên xiên nướng.
Chloe hiểu rõ mối nguy đang cận kề, dồn hết tâm trí vào Ashtarte. Chỉ có sức mạnh của nó mới có thể cứu y thoát khỏi tai họa này. Y cần phải giải mã nó ngay lập tức, đánh thức thần lực vẫn đang ngủ yên.
Chẳng còn hơi sức đâu sợ hãi nữa.
Chloe cố gắng gạt đi tiếng gió rít gào bên tai, liên tục xoay chỉnh chiếc ghim cài cà vạt, mong tìm lại sự bình tĩnh vốn có.
“Ah! Đây ư?”
Chloe nhận ra điều gì đó trên chiếc ghim, vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, đã thấy ngay một ngọn cây sắc nhọn đang lao thẳng vào mũi y.
Xiên thịt! Đm sắp thành xiên thịt thật rồi!
Mắt Chloe dán chặt vào đầu nhọn của nhánh cây, nghiến răng ken két thốt lên những lời có thể là cuối cùng:
“Làm ơn hãy biến đổi đi! Làm ơn!!”
Ngay khoảnh khắc ấy, một làn hào quang xanh ngọc bích hội tụ quanh Đôi Cánh Ngọc Lam trong tay y. Đột ngột, một luồng sáng bừng lên từ dải phát quang mảnh mai, bao phủ toàn bộ không gian quanh người y.
“……Haa.”
Vài giây sau, Chloe – vẫn bình an vô sự đang lơ lửng giữa không trung – run rẩy đá nhẹ mũi chân vào nhánh cây sắc bén gần sát chân mình, thứ suýt nữa đã đâm thủng mắt y.
“Lạy Chúa, cứ tưởng lần này chết chắc rồi chứ.”
Chloe thở dài rồi nhìn lên bàn tay đang giơ về phía bầu trời. Đôi cánh chuồn chuồn mọc ra từ chiếc ghim cà vạt vỗ phành phạch, giữ y lơ lửng giữa không trung.
“Thề, lần sau không làm mấy chuyện liều lĩnh vậy nữa đâu.”
Và thế là Chloe lại đưa ra một lời hứa rất có thể không thể thực hiện được.
—
“Tiền bối Shan, sao trông anh như người mất hồn thế?”
“Còn không phải vì Astar hay sao.”
“Ngày nào cũng bị Astar bắt nạt nên buồn à?”
“Không phải đâu, nghe bảo hắn rơi khỏi khinh khí cầu, mà núi non chỗ đó hiểm trở trở đến mức không tổ chức tìm kiếm thi thể được luôn. Anh ấy sợ Astar chết rồi.”
Sau vụ Đôi Cánh Ngọc Lam, bất cứ ai nhìn Shan cũng dễ dàng nhận ra vẻ tiều tụy, cùng những tiếng thở dài nặng nề của anh, biểu hiện rõ ràng của một người mất đi hết sức sống.
Gần đây, mỗi khi có ai hỏi thăm, Shan đều lặp đi lặp lại câu mình vẫn ổn, dù nhìn chẳng ổn tẹo nào. Khi Ronald và các đồng nghiệp đang lo lắng quan sát anh, một bưu kiện được chuyển đến văn phòng Sở Cảnh sát.
“Ngài Shan Hardt! Có ngài Shan Hardt từ Tổ Điều tra số 3 ở đây không ạ?”
“…Vâng, tôi đây.”
“Có người ở quầy lễ tân nhờ chuyển cái này cho ngài.”
Nhân viên lễ tân tốt bụng đã mang bưu kiện lên tận văn phòng.
“Ai vậy?” Anh hỏi, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay, hoàn toàn không ghi gì bên ngoài.
“Là một cô gái tóc vàng, rất xinh đẹp.”
“Một cô gái?”
“Rất xinh đẹp á?”
“Chắc cô ấy thấy anh buồn vì Astar đấy!”
“Một người phụ nữ gửi sao?”
“Ê có một quý cô xinh đẹp gửi quà cho tiền bối Shan nè mấy đứa!”
Ngay lập tức, các đồng nghiệp túm tụm quanh Shan.
Ồn ào quá, khó chịu vô cùng tận.
Shan đã buồn vì Astar, lại thêm cảnh huyên náo thế này khiến anh càng thấy bức bối, bèn vội vàng mở gói quà trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Bên trong là một chiếc khăn tay cao cấp kèm một tấm thiệp.
Vứt cái khăn rách kia đi, tìm ai đó xứng đáng với bản thân mà theo đuổi.
> Đừng chỉ biết làm việc, tận hưởng cuộc sống đi. – A
“Gì vậy trời, A là ai thế?”
“Tiền bối, anh có nghĩ ra ai không ?”
“Không phải anh đang lén lút hẹn hò với ai đó tên viết tắt là A đấy chứ?”
“Hay đây là quà chia tay?”
“Chắc anh ấy bị đá vì ngày nào cũng cày việc như trâu rồi. Tội ghê…”
“Thế nên tôi mới bảo bỏ cái khăn cũ rách đó đi mà…!”
Tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn khi ai cũng chăm chăm nhìn vào tấm thiệp. Shan cũng không ngoại lệ, anh dán mắt vào nó, rồi vo tấm thiệp lại trong tay. Đám đồng nghiệp đang líu ríu cũng nín thở dõi theo động tác ấy.
Tay Shan run lên siết chặt mảnh giấy đã nhàu nát.
Hẳn là quà chia tay thật rồi, mọi người đều nghĩ thế. Lời xì xào ngày càng vang lên rõ ràng hơn, nhưng Ronald lại để ý thấy…
Trên đôi môi mím chặt của Shan, một nụ cười lặng lẽ không kìm được đã nở ra.
ฅ^•ﻌ•^ฅ ฅ^•ﻌ•^ฅ ฅ^•ﻌ•^ฅ
ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ·ʔ
Chloe người vừa thoát chết trong gang tấc, chẳng có lấy một phút để nghỉ ngơi khi quay trở về.
Vở diễn lần này thành công vang dội, đã lâu lắm rồi y mới lại chạm tay vào một Ashtarte đích thực. Hơn nữa, y còn kịp ghé qua phòng Hầu tước phu nhân chôm được chút đỉnh trong lúc Shan đang mải truy đuổi.
Chloe lập tức gọi điện báo tin cho người bạn thân, Vivian vừa nhận được cuộc gọi, liền thông báo với tòa soạn và chuyển khoản quyên góp trước khi y về đến nơi. Dĩ nhiên, chiến lợi phẩm đều là thật, Ashtarte cũng không phải ngoại lệ.
Phi vụ thành công đầy trót lọt nên tâm trạng Chloe rất phấn khởi, y tiện tay mua một chiếc khăn tay bắt gặp trên đường, và để lại nó ở quầy lễ tân đồn cảnh sát, trước khi lê bước trở về nhà. Làm xong hết mọi chuyện cũng là lúc siêu trộm kiệt sức đến rã rời.
Sau ba tiếng đồng hồ vật lộn trong giá lạnh, lần mò tìm bến đáp giữa trận bão tuyết dữ dội, Chloe – người đã đánh thức được Ashtarte ngủ say – cuối cùng đã tìm thấy một bến khí cầu mua vé cho chuyến bay nhanh nhất về Đế quốc. Nhưng đáng tiếc thay, đó lại không phải chuyến bay thẳng một lèo.
Cuối cùng, y đã phải bay lòng vòng trên bầu trời suốt sáu ngày, và khi vừa đặt chân xuống đất, một ký ức chợt xẹt qua tâm trí Chloe.
Ui là trời, chẳng phải sáng nay là buổi đầu tiên mình trở thành bác sĩ riêng của Aeon sao? Còn có mấy tiếng nữa là phải đi rồi!
Dù vậy, y vẫn nhẹ nhõm biết bao vì về được nhà với tấm thân bình an vô sự. Chloe ngáp dài, thả lỏng đôi chút, rồi tra chìa khóa vào ổ và mở cửa. Căn nhà vẫn nguyên đúc như lúc Chloe rời đi: tương đối sạch, nhưng vẫn đủ bừa bộn để ai bước vào cũng phải thốt lên “nhà hay bãi chiến trường đây?”…
“Gì đây?”
Mi mắt sụp xuống của Chloe lập tức mở to. Những chai sữa từng lăn lóc trên sàn, tờ báo đọc dở vứt lung tung, kệ giày bừa bộn – tất cả đều đã được dọn dẹp gọn gàng.
Chloe vốn chẳng mặn mà gì với việc giữ nhà cửa ngăn nắp, nhưng lại nhớ rất rõ vị trí từng món đồ vứt lung tung của mình. Y khẽ cau mày trước sự sạch sẽ bất thường của căn nhà. Nếu mọi thứ vẫn còn bừa bộn, y có thể nghi ngờ có trộm, nhưng mà sạch sẽ đến mức sáng bóng… thì không chắc lắm?
Không lẽ là…“Bé Eaven dọn hả?”
“Chloe, em mệt đến mức bắt đầu nói xàm rồi à,” Giọng nói vang lên.
Một bóng người bước ra từ sau bức tường, đang vắt một chiếc giẻ lau ướt. Cô gái với đôi mắt xanh nhạt như bầu trời, mái tóc dày hồng đậm được tết và buộc gọn bằng một chiếc khăn bandana thắt chặt trên đầu, không ai khác ngoài Vivian.
“Á á! Sao chị lại ở đây, khoan, ý em là làm sao chị vào được?”