Chloe kêu lên, giật mình lùi lại. So với việc Eaven đến dọn dẹp nhà cửa, chuyện này còn khiến y sửng sốt hơn. Đúng là Chloe cố đưa địa chỉ cho Vivian, nhưng chưa từng đưa chìa khóa cho cô ấy cơ mà. Nhìn biểu cảm của y, Vivian chống một tay lên hông rồi chỉ tay về phía Chloe.
“Còn không vào nhà đi? Mới sáng mà hét to thế không hay đâu, có muốn bị hàng xóm ghét không hả? Với lại, em đang để gió lạnh lùa hết khí ấm ra ngoài kìa.”
Chloe để ý thấy có người qua đường đã bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt hỏi chấm, y quay lại, vuốt tóc, nở một nụ cười gượng rồi vội đóng cửa bước vào nhà.
“Vivian, sao chị lại ở đây? Không, trước hết… sao chị vào được nhà em…?”
“Đừng nói em quên luôn chuyện chú của em, người đã dạy em cách mở khóa, chính là ba chị đấy nhé. Với người lành nghề như chị, mở cái khóa này còn dễ hơn ăn bánh ấy chứ. Đúng không nào, anh chàng to xác?”
Chloe xoa trán khi thấy Vivian tháo chiếc kẹp tóc đang cố định mái tóc mình rồi vẫy vẫy trước mặt. Một cảm giác lạ dâng lên khi y nhận ra kỹ thuật mà bản thân từng sử dụng nhuần nhuyễn giờ bị dùng ngược lại chính mình.
Cha của Vivian đúng là người đã dạy y những kỹ năng trộm cơ bản, ông là anh trai của mẹ Chloe, tức là cậu ruột của y.
Tuy nhiên, Chloe chưa bao giờ ngờ Vivian lại có thể thành thạo những kỹ thuật cao tay như vậy, nhất là khi mẹ cô cực kỳ ghét mấy trò đó.
“Dì cho phép à?”
“Thế còn em tự học có nói cho mẹ chị chắc? Dù sao thì, phòng của em như cái ổ lợn ấy. Sao mà ở được không biết.”
“…”
Bừa tí có chết ai đâu…
Chloe muốn phản bác lại, cảm thấy điều này thật bất công, nhưng y biết cãi vã vào lúc này chỉ tổ phí công vô ích. Quan trọng hơn, y cần thuyết phục Vivian rời khỏi nhà càng sớm càng tốt. Với sự xuất hiện bất ngờ của cô, mọi cơ hội nghỉ ngơi dù chỉ một chút cũng đã tan biến.
“Vậy nên,” Chloe lên tiếng, vừa xoa thái dương giữa cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện: “Rốt cuộc điều gì làm chị quyết định đột nhập vào đây?”
“Vì chị hóng được nhìn thấy Ashtarte lắm lắm, không chờ thêm được nữa! Chị đến đây mà chẳng biết bao giờ mày mới về, mà ngoài trời lạnh lắm, đúng không? Nào, đưa xem chút đi. Chị đây háo hức muốn ngắm tận mắt cơ!” Vivianne nói, cười rạng rỡ chìa tay ra. Nhìn thấy hành động ấy của bà chị họ mình, cơn đau đầu của Chloe càng thêm dữ dội; cái cử chỉ đó, rõ ràng Vivian sẽ không rời đi trong vài tiếng nữa. Mọi hy vọng được chợp mắt của y tan thành mây khói.
…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ…ᘛ⁐̤ᕐᐷ
Vivianne ngồi co chân trên ghế, chống cằm lên đầu gối, ngắm nghía chiếc ghim cài cà vạt rồi tò mò hỏi:
“Em nói nó trông giống mẫu vật chuồn chuồn mùa đông hả?”
Vivianne tiếp lời: “Em nói người thợ chế tác nó tinh xảo đến mức ngay cả Hầu tước và Hầu tước phu nhân cũng không nhận ra đó là Ashtarte thật. Vậy sao em lại phát hiện được?”
Chloe quay lại từ bếp, hai tay cầm hai tách trà nóng bốc khói. Y đặt một tách trước mặt Vivian rồi thả người xuống ghế. Mình ngồi xuống hơi mạnh tay sao? Y chau mày, cảm thấy một cơn ê ẩm thoáng qua như vừa va phải chỗ đau nào đó.
“Khi cầm lên, em cảm nhận được sự chênh lệch rất nhỏ về trọng lượng, nhẹ đến mức hầu như không ai nhận ra.” Y nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục: “Hơn nữa, khi đưa nó ra ánh sáng, họa tiết trên cánh chuồn chuồn thay đổi. Ánh sáng phản chiếu từ những viên đá quý gắn trong mắt nó khiến những đường nét tinh vi nhất trên cánh… biến mất dưới ánh đèn chói.”
Người nghệ nhân đó đã khéo léo giấu một cơ cấu bên trong mô hình chuồn chuồn sống động như thật. Cơ cấu ấy được thiết kế để khi ánh sáng chiếu vào, quang tuyến từ viên đá quý sẽ lan tỏa khắp lưng chuồn chuồn. Nhờ đó, hoa văn trên đôi cánh sẽ biến đổi nhẹ nhàng theo nguồn sáng – một điểm tinh vi dễ bị bỏ qua nếu không để tâm quan sát, và chính điều đó khiến Chloe càng thêm vững tin con chuồn chuồn kia thực chất là một Ashtarte.
“Khi tái hiện lại những nét vẽ bị đứt đoạn và đối chiếu với ký ức, sẽ thấy được biểu tượng của Drapull thần quá khứ. Không ngờ ông ấy lại có thể nghĩ ra một cách ngụy trang tinh vi đến thế.”
“Phải thừa nhận Lutz quả là bậc thầy, thật sự rất mưu trí.”
“Nhưng em cũng giỏi mà, chẳng phải em nhận ra đó sao?”
Nói xong câu đó, Vivian tặc lưỡi, quay sang Chloe đang không kìm được bật cười khúc khích.
Cô chậm rãi nói:
“Thần quá khứ… vậy thì năng lực của ngài hẳn không phải là bay. Ngài đâu phải thần bầu trời Igik, hay thần tự do Leaf.”
“Vậy nên Đại nghệ nhân mới đặt cái tên đó.” Chloe đáp, tay vẫn lật đi lật lại Đôi Cánh Ngọc Lam đang thu hút ánh nhìn của Vivian. “Drapull từng vỗ cánh giữa đầm lầy, xuyên qua những mảnh ký ức xưa cũ của nhân loại. Nên dù là thần quá khứ, ngài vẫn mang món quà của bầu trời, em chắc chắn.”
Chloe cầm lấy ghim cài Vivian chăm chú nhìn, xoay nó giữa các ngón tay. Đột nhiên, một dải sáng màu lục nhạt bừng lên từ đầu món bảo vật, quấn quanh chiếc ghim cài, rồi hai cặp cánh chuồn chuồn – mỗi cánh không lớn hơn một đốt ngón tay – hiện ra, nhẹ nhàng rung động trong không khí.
“Chúng có thể không phải là đôi cánh huyền thoại nơi đầm lầy, nhưng nếu xét đến việc chúng đã giữ em lơ lửng giữa cuồng phong suốt ba tiếng đồng hồ, cũng đủ thấy sức mạnh của chúng không tầm thường rồi.”
“Trời ơi!”
Vivianne thốt lên, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện. Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn vẻ ngây ngô như trẻ nhỏ của cô, Chloe mỉm cười dịu dàng rồi đưa món đồ cho cô. Khi y buông tay khỏi Đôi Cánh Ngọc Lam, ánh sáng cùng những chiếc cánh phát lập tức tan biến. Vivian như thể bị giáng một đòn hụt hẫng, thì thào:
“Đúng như chị đoán… em buông tay là biến mất.”
“Tất nhiên rồi. Chị nghĩ Ashtarte sẽ phản ứng với ai ngoài em sao? Giờ Đại Nghệ nhân đã khuất, lòng trung thành của chúng chỉ thuộc về Astar mà thôi.”
Chloe nhìn Ashtarte bằng ánh mắt trìu mến – quả thật, đúng như dự đoán, nó chỉ phản ứng khi y chạm vào. Nhưng rồi nét mặt Chloe dần trở nên u ám. Món đồ được chế tác bởi bàn tay điêu luyện của một nghệ nhân hoàng gia, lại được thiết kế ẩn – rõ ràng đây là vật phẩm được tạo ra trong bí mật, ngay cả hoàng đế cũng không hề hay biết.
Vivian vẫn đang say sưa ngắm nhìn những hoa văn tinh xảo khắc trên chiếc ghim cài áo, chợt nhận thấy vẻ trầm tư của Chloe, liền khéo léo chuyển hướng câu chuyện:
“Đẹp đến choáng ngợp. Chloe, em có thấy những bông tuyết được chạm khắc tỉ mỉ trên này không? Để tạo ra một kiệt tác như vậy chỉ bằng đôi tay, trên một vật thể nhỏ bé thế này… phải cần đến trình độ bậc thầy nào đây? Mà nếu Ashtarte đã lộng lẫy đến thế…” Cô khẽ lướt ngón tay trên bề mặt lấp lánh: “.. thử tưởng tượng xem Bình Minh – Ashtarte hoàn mỹ nhất – sẽ còn tráng lệ đến nhường nào?”
“Rồi sẽ đến lúc ta biết được sự thật. Cũng chính vì thế em mới không ngừng theo dõi Aeon sát sao đến vậy.”
Chloe đưa đôi hoa tai của Hầu tước phu nhân cho Vivian, cô vốn đã quá rõ những món đồ y chôm được từ vụ khinh khí cầu, nên chỉ khẽ gật đầu đón nhận. Thay vì đưa Ashtarte đi, Chloe chọn bán đôi hoa tai này trên chợ đen, số tiền kiếm được sẽ trở thành khoản quyên góp ẩn danh.
“Em thật sự tin kẻ đó nắm manh mối về Bình Minh sao? Lúc trước em bảo chỉ là linh cảm… giờ vẫn vậy thôi, phải không?”
“Không, xác suất rất cao. Hắn đủ tinh anh nhận ra em trong lớp ngụy trang kỹ càng trên khinh khí cầu. Với một kẻ như thế, việc biết đến Bình Minh có gì lạ đâu?”
“Cái gì?” Vivian trợn tròn mắt: “Dù em dùng Ashtarte mà hắn vẫn nhận ra? Hay là… em đã để lộ điểm gì đó?”
“Vivianne, chị nghĩ em là kiểu người mắc lỗi trong lúc hành sự à? Giờ chúng ta phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.”
Chloe đứng dậy, với lấy áo khoác và áo măng tô mặc vào. Thấy vậy, Vivian hỏi:
“Em đi đâu thế?”
“Hôm nay là ngày đầu đi làm.”
“Đi làm bác sĩ á? Nhưng em mới về đến nơi mà.”
“May mà vẫn còn dư chút thời gian, Eaven đâu rồi?”
“Nó ở chỗ chị, dù em vắng mặt nhưng nó vẫn ăn uống ngon lành lắm. Không hiểu sao nó thông minh thế không biết. Mà này, em có ăn uống đàng hoàng không đấy? Chị nhìn trong bếp thấy trống trơn luôn ấy.”
“Ôi không, em trễ mất! Gặp chị sau nhé, Vivian! Xem xong thì nhớ trả Đôi Cánh Ngọc Lam cho em đấy!”
“Chloe! Con người phải sống tử tế hơn loài chim chứ, Chloe à!”
Chloe không để Viviann kịp đuổi theo mắng cho một trận, y nhanh chóng vọt ra khỏi cửa. Tài lẩn trốn của y chỉ xếp sau kỹ năng trộm cắp mà thôi. Chloe lao ra khỏi cửa chính, để lại Vivian đứng ngẩn người nhìn theo.
Bíp—
Sau khi ấn chuông cửa, Chloe đứng chờ trên bậc thềm, vừa xoa hai tay vào nhau sưởi ấm. Y thở ra tạo thành làn khói trắng giữa không khí mùa đông lạnh buốt, trong lúc dõi theo từng người qua đường đang chỉnh lại cổ áo, dè chừng mặt đường đóng băng, cẩn thận bước đi.
Thời tiết này nếu đi bằng xe ngựa thường mất gấp đôi thời gian, cộng thêm dự tính trước ảnh hưởng của thời tiết, nên Chloe rời nhà khá sớm, nhờ vậy mà đến sớm tận ba mươi phút.
Chloe tiếp tục xoa hai lòng bàn tay vào nhau giữ ấm, rồi cau mày nhìn cánh cửa trước vẫn im lìm, trước khi ấn chuông thêm lần nữa.
Bíp——
Mình đang đứng chết cóng ngoài này, lạnh đến tận xương tủy, vậy mà hắn còn chưa chịu mở cửa cho vào.
Chloe đứng trước cửa nhà, bắt đầu run lẩy bẩy, hai chân đông cứng đến mức chỉ có thể lê qua lại để giữ ấm. Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu y.
“Đừng nói là… chẳng lẽ hắn vẫn còn ở Vương quốc Phương Tây?”
Aeon đã cùng hai đứa cháu của Dorothy lên khí cầu đến Vương quốc Phương Tây. Dù chuyến đi không quá dài, nhưng việc hắn vượt cả chặng đường chỉ để tiễn biệt bà ấy quả thực khó hiểu.
Với giá vé khí cầu cao ngất ngưởng, một công dân bình thường của đế quốc phải chờ đợi nhiều ngày mới được lên tàu là chuyện thường tình. Tất nhiên, nhờ sự ưu ái của Hầu tước phu nhân, hắn chẳng phải trả một xu… Chẳng lẽ hắn cho mình leo cây thật á?
Sau khi trở về giữa cái lạnh tê tái này, Chloe không có lấy một chút thời gian để nghỉ ngơi, lại còn phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt. Chỉ cần nghĩ đến chuyện quay về thôi cũng đủ khiến y uất ức đến mức suýt phát bệnh. Nếu hắn thật sự bội ước, mình chắc chắn sẽ tức đến mức hơi nước phải bốc lên khỏi tai.
Dù y đã hy vọng điều ngược lại, nhưng sự lo lắng và căng thẳng của Chloe vẫn không hề thuyên giảm, khiến y cảm thấy khó chịu kinh khủng. Trong tâm trạng ấy, Chloe lại tiếp tục nhấn chuông.
Biiiiip—
Y tiếp tục, nhấn liên tục…
Beeeeep— Beeeep— Beep— Beep— Be—Be—Be—Be—Be—Be—
Be—Be—Bip—
Tách—két.
…Đến cuối cùng, cũng có người ra mở cửa ra.
Chloe nhẹ nhõm thấy rõ, nở nụ cười rạng rỡ chào.
“Đã một tuần kể từ khi…”
“…”
“…chúng ta gặp nhau.”
Chloe vừa kịp nói dứt câu ngay trước ngưỡng cửa, khóe môi khẽ giật – một phản ứng nhỏ nhưng đủ để phản bội cảm xúc của y khi trông thấy người đàn ông trước mặt.
May mắn cho Chloe, Aeon đang ở nhà và đích thân ra mở cửa. Không biết có tính là may không vì hắn chỉ quấn một chiếc khăn quanh eo, mái tóc vẫn còn ướt, nhìn y với vẻ bực bội – rõ ràng là vừa từ phòng tắm bước ra.