Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 3 - Chạm mắt nhau

Một tiếng gầm khàn đặc gọi đích danh Astar vang lên phía sau.

Tay phải vẫn siết chặt chiến lợi phẩm lấp lánh, y vươn người bám lấy sợi dây treo lơ lửng bên rìa tòa nhà, nhẹ nhàng kéo mình lên tường. Hình ảnh gương mặt biến dạng vì giận dữ của Tử tước lúc nãy hiện lên trong tâm trí, khiến khóe miệng y nhếch lên đầy khoái trá. Nhưng đây không phải lúc để cười, giờ siêu trộm đây cần tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.

“Là Astar! Astar xuất hiện rồi!”

Nghe thấy tiếng gào thét của Tử tước, đám cảnh sát cải trang lập tức bắn pháo hiệu về phía bức tường tối tăm. Khi những quầng sáng tròn dần vút lên trời, Astar đưa ngón cái và ngón trỏ lên miệng, thổi mạnh một hồi còi.

“Piiii-!”

Ngay khi tiếng còi xé toạc màn đêm vang lên, Astar ném ngay chiếc đồng hồ trên tay lên cao, nắm chặt sợi dây và lao xuống chân tòa nhà. Đám cảnh sát lập tức rọi đèn về phía phát ra âm thanh, nhưng không thấy bóng dáng y đâu.

Astar giữ chắc sợi dây, nhanh nhẹn di chuyển dọc theo bức tường, lướt mắt quan sát cảnh tượng bên trong qua từng khung cửa sổ lướt qua. Y trông thấy những người phụ nữ cuống cuồng giấu đi trang sức, có kẻ thì vội vã chốt cửa sổ, kéo rèm che kín.

Dẫu vậy, không phải ai cũng hoảng hốt tháo chạy hay rụt rè ẩn nấp. Phiền phức nhỏ chính là những ô cửa sổ bất ngờ bật mở ngay khi y lướt qua. Đa phần đều là những quý tộc trẻ, háo hức thò đầu ra ngoài tận mắt chiêm ngưỡng bóng hình siêu trộm khét tiếng. Đối với một siêu trộm điêu luyện như Astar, đám nhóc này chẳng được tính là nguy hiểm.

Khi lướt qua các khung cửa, ánh mắt Astar lập tức bị thu hút bởi thư phòng của Bá tước chủ nhân dinh thự này. Y siết chặt sợi dây quanh eo rồi nghiêng người quan sát kỹ hơn. Bá tước, người đứng ra tổ chức bữa tiệc đêm nay, đang loạng choạng bước khỏi thư phòng tìm hiểu nguồn cơn của sự náo động.

Bốn tên lính gác được bố trí quanh căn phòng, hai tên canh bên ngoài, hai tên canh bên trong. Bất chấp sự hỗn loạn xung quanh, bọn chúng vẫn đứng vững, không hề dao động.

Bá tước vừa được gia nhân báo tin về sự xuất hiện của Astar, lập tức chùn bước, chẳng dám ló mặt ra ngoài. Thay vào đó, ông ta vội vã quay lại phòng, bàn tay phải run rẩy đưa lên miệng cắn. Ông ta đi đi lại lại, dáng vẻ cực kỳ bồn chồn, đôi mắt liên tục liếc về phía giá sách – một hành động đầy khả nghi.

Bingo. Chính xác là thứ mình đang tìm.

Astar nở một nụ cười đầy ẩn ý. Tổng cộng có năm người trong phòng, bao gồm cả lính gác và Bá tước. Nỗi sợ hãi đã bủa vây Bá tước đến mức ông ta không dám tiết lộ vị trí của Ashtarte cho bất kỳ ai, kể cả giới chức trách. Trớ trêu thay, ông ta vẫn không hủy buổi tiệc, có lẽ vì điều đó sẽ tổn hại đến lòng kiêu hãnh của ông ta.

Hơn một tháng qua, Astar đã luồn lách qua nhiều lớp cải trang khác nhau, thậm chí từng giả dạng cảnh sát – những con mồi dễ lường với thói quen lặp lại nhàm chán. Giờ đây, y khẽ đẩy cửa sổ, tạo ra một khe hở vừa đủ để lách vào.

Đã đến lúc viết nên một huyền thoại mới.

“Thưa ngài, Astar đã xuất hiện! Ngài đã được báo tin chưa?” Giọng Bá tước đầy lo lắng vọng ra từ khe hở cửa sổ.

Thưa ngài? Astar thầm nghĩ, tự hỏi Bá tước đang cung kính gọi ai. Với địa vị của ông ta, hiếm kẻ nào được ông ta tôn trọng đến vậy nếu không phải bậc quý tộc. Bá tước – kẻ hủ lậu tôn sùng truyền thống – từng dâng tấu lên hoàng đế, đòi mở lối đi riêng chỉ dành cho giới quý tộc, coi thường những kẻ vô danh ngoài phố phường. Vậy mà giờ đây, lại cúi đầu trước một người không tước vị ư?

Vào lúc đó, một hình bóng mơ hồ tách ra khỏi bức tường và tiến lại gần, dừng lại ngay ngoài tầm nhìn cửa sổ. Astar kín đáo thu tay lại. Từ phía sau, trang phục của người đó trông rất thanh lịch, những ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên mặt bàn.

“…”

Đây có phải quý tộc mà Bá tước nhắc đến?

Astar chưa bao giờ gặp người này trong khoảng thời gian y xâm nhập vào biệt thự thu thập thông tin. Thật bất ngờ khi Bá tước lại cho phép một người như vậy vào thư phòng, nơi mà Ashtarte có thể được cất giấu.

Có một cái bàn đặt trước cửa sổ nơi Astar đang quan sát, giúp y nhìn rõ những hành động của người đàn ông lạ kia. Hắn không vuốt ve cái bàn, mà nhẹ nhàng lướt ngón tay qua tờ thông báo giữa bàn, chính là tờ thông báo mà Astar đã viết vài ngày trước.

Người đàn ông chỉ lặng lẽ nhìn vào tờ thông báo, phớt lờ lời nói của Bá tước.

Hắn gan thật đấy, dám bỏ ngoài tai lời nói của Bá tước.

Với một Bá tước từng có ô danh đánh một người hầu và mắng anh ta là khốn nạn chỉ vì không trả lời lời triệu tập, thì việc ông ta chịu đựng sự im lặng của người đàn ông đúng là không bình thường.

“Tìm thấy rồi! Astar đang ở đây!”

Với Astar, việc ai đó mở cửa sổ nhìn ra ngoài thường không phải vấn đề lớn. Nhưng nó lại trở thành vấn đề nghiêm trọng nếu người đó là một cảnh sát. Và giờ đây, một viên cảnh sát đã phát hiện ra y.

Tiếng hét của người cảnh sát vang qua cửa sổ lọt vào thư phòng. Người đàn ông đang lướt ngón tay trên tờ thông báo, xoay người, lập tức bắt gặp ánh mắt Astar đang nhìn vào phòng.

Đôi mắt người đàn ông sáng lên khi ánh mắt họ gặp nhau. Với đôi mắt đen, tóc đen và bộ đồ đen thanh lịch, Astar có thể cảm nhận được tính cách của người đàn ông thông vẻ ngoài này.

Astar nở một nụ cười chớp nhoáng với người bí ẩn, nhưng y không thể thưởng thức khoảnh khắc đó lâu hơn. Astar vẫy vẫy tay về phía người đó, bày ra một cử chỉ nghịch ngợm, rồi chuyển sự chú ý sang tên cảnh sát đang la hét.

Tên cảnh sát đang chỉ thẳng vào Astar.

Đột nhiên, tên cảnh sát ấy biến mất khỏi cửa sổ, thay vào đó là Shan – điều tra viên tình địch của Astar – đã đẩy mạnh tên cảnh sát sang một bên trong khi la lớn:

“Nhanh lên! Lên mái nhà  bắt lấy sợi dây ngay!”

Shan nhắm vào Astar bằng súng lưới khi y leo lên tường. Một chiếc lưới được bắn ra rất to và rộng, nhưng Astar đã nhanh nhẹn né đi bằng một cú bật khỏi tường, lộn người giữa không trung.

Sau khi tụt dây xuống tầng dưới, Astar ngay lập tức hành động, y lao vào qua cửa sổ gần nhất, vững chân đứng trên bệ cửa.

“Tầng ba! Tất cả lên tầng ba, chuẩn bị bắt Astar!”

Tiếng gầm của Shan vang lên lớn đến mức gần như chói tai, chẳng kém gì tiếng còi tàu. Vừa vào trong tòa nhà, Astar đưa ngón út xoay tai, ném sợi dây ra ngoài, rồi nhanh chóng quan sát xung quanh.

Astar nhận ra mình mình là người đầu tiên bước vào, y nhanh chóng lẩn sau rèm cửa. Tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng gần, ngay khi y trốn xong, cửa phòng bật mở, đám cảnh sát tràn vào.

“Nhanh lên! Lục soát phòng này ngay lập tức!” Một người ra lệnh.

Các cảnh sát bước vào phòng nhanh chóng chia nhau ra, lục soát kỹ càng, họ nhìn dưới giường, mở cả tủ quần áo để kiểm tra. Astar quan sát họ qua một lỗ nhỏ mà y tạo trên rèm cửa.

Những tên cảnh sát vụng về kia thậm chí còn không thèm kiểm tra phía sau cửa.

Ghét ghê, lẽ ra mình nên trốn ở đó mới phải.

Bị kẹt sau rèm, Astar cảm thấy hơi hối hận một tí.

Một cảnh sát tiến lại gần cửa sổ mở, đưa tay chạm vào chiếc rèm bay phất phới trong gió đêm – chính là chiếc rèm mà Astar đang nín thở trốn sau đó.

“Ack…”

Ngay khi cảnh sát nâng rèm lên thì đột nhiên bị kéo vào trong. Điều tra viên phụ trách nhận ra có điều gì đó bất thường, tiến lại kiểm tra.

“Ê, cậu tìm thấy gì không?”

Tên cảnh sát ấy ló đầu ra từ sau rèm, đáp: “Không, thưa sếp! Không có gì cả!”

Sau khi báo cáo, anh ta lùi lại. Một lúc sau, anh ta lại bước ra; cảnh sát vẫn chưa tìm thấy gì về Astar. Điều tra viên thở dài, vẻ mặt đầy thất vọng.

“Nếu kiểm tra xong thì đóng cửa sổ, khóa lại. Nếu để mở ngài Shan sẽ xử lý cậu đấy.”

“Rõ, thưa sếp!”

Ngay lúc đó, Shan bước vào phòng, thở hổn hển.

“Cậu bắt được Astar chưa?”

Điều tra viên ra lệnh tìm kiếm giang tay, lắc đầu. Thấy vậy, Shan lập tức túm lấy cổ anh ta và gầm lên: “Nếu không có ở đây, thì nhanh chóng khóa cửa lại. Đừng có làm mất thời gian!”

Giọng của Shan luôn sắc bén và đầy quyền uy. Astar đã cải trang thành cảnh sát, vâng lệnh Shan khẩn trương khóa cửa lại. Khi làm xong, y quay lại và thấy Shan đang xàm sở người điều tra viên đồng nghiệp.

“…”

Astar nhìn Shan với vẻ khinh bỉ. Không chỉ riêng y, những cảnh sát khác cũng bắt đầu nhìn Shan bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Trong không khí căng thẳng, Shan – người đang sờ soạng điều tra viên từ đầu đến chân – giải thích lý do cho hành động của mình.

“Các cậu, không phải như các cậu nghĩ đâu! Astar đã vào đây, nhưng không ai thấy hắn rời đi, khả năng lớn là hắn đã cải trang thay vì trốn thoát.”

Không tồi. Nhưng nếu anh nghĩ tôi dễ bị bắt như vậy, thì nhầm rồi nha.

“Mọi người, xếp hàng! Tôi sẽ tiến hành kiểm tra!”

Khi nghe lệnh của Shan, sáu tên cảnh sát lập tức tuân theo xếp hàng kiểm tra, kèm theo các cuốn sổ cảnh sát của họ. Với sự hỗ trợ của hai điều tra viên, việc kiểm tra nhanh chóng kết thúc.

Astar đã khắc ghi từng chi tiết của chiếc đồng hồ trước khi ném nó cho đồng bọn phía trên. Nên việc ghi nhớ danh tính và hành vi của tên cảnh sát mà y đang giả dạng chỉ là chuyện thường ở huyện. Vì thế, việc vượt qua cuộc kiểm tra của Shan trở nên dễ như trở bàn tay. Sau khi kiểm tra từng tên cảnh sát một cách vô ích, Shan chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Hah. Đúng là xứng với danh tiếng nhanh như chuột.”

Yeah, cảm ơn lời khen nhá.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo