“Chúng tôi đã xác nhận Astar đang có mặt trong dinh thự. Do đó, toàn bộ khu vực này sẽ bị phong tỏa cho đến khi hắn lộ diện. Nếu phát hiện bất kỳ ai khả nghi, lập tức dùng súng lưới khống chế, không cần hỏi han gì cả. Tôi sẽ chịu trách nhiệm, nên đừng có lơ là! Tôi sẽ kiểm tra bên phải tòa nhà, các cậu theo tôi, số còn lại sang bên trái. Rõ chưa? Đừng đứng ì ra đó nữa, hành động đi!”
“Rõ, thưa ngài!”
Ngay khi Shan ra lệnh, các cảnh sát vội vã rời đi. Astar trong bộ dạng cảnh sát đang lục soát rèm cửa, nhanh chóng hòa vào nhóm người đang rời khỏi phòng. Còn tên cảnh sát xui xẻo tìm thấy chỗ trốn của Astar đã bị hạ gục, nằm bất tỉnh trên bậu cửa sổ, khuất sau lớp rèm.
Không ai phát hiện ra điều đó.
Shan không hề hay biết về cú lừa, anh ta khóa cửa lại, đinh ninh rằng căn phòng đã an toàn, đã thu hẹp được phạm vi ẩn náu của Astar.
Astar nhanh chóng quan sát tình hình rồi lao về phía thư phòng, nơi mục tiêu của y đang say ngủ.
Sự xuất hiện của Astar đã gây náo loạn khắp dinh thự. Những quý tộc không hề hay biết về lời cảnh báo trước đó của Astar, vội vàng tìm cách bảo vệ những món trang sức quý giá, trong khi các cảnh sát cải trang tất bật thực thi mệnh lệnh của Shan.
Từ cổng chính dinh thự đã khóa chặt, tất cả lối ra vào lần lượt bị phong tỏa. Tại mỗi cửa, từng cặp cảnh sát canh gác nghiêm ngặt, ánh mắt soi xét từng khuôn mặt trong đám đông, săn lùng bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào của Astar. Chính trong khung cảnh hỗn loạn ấy, thời cơ hoàn hảo đã chín muồi.
Khi đến trước cửa thư phòng, Astar rút từ túi áo ra một cuốn sổ ghi chép của cảnh sát, chìa nó ra trước mặt hai lính gác đứng hai bên cửa.
“Chào buổi tối, Astar đã xâm nhập vào dinh thự. Theo lệnh của ngài điều tra viên, tôi cần sự hỗ trợ của các anh để kiểm tra, đảm bảo tất cả cửa sổ bên trong đều đã được khóa chặt.”
Sau khi xem xét cuốn sổ ghi chép mà Astar đưa ra, hai lính gác trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy không có gì bất thường, một người trong đó đi gõ cửa. Bên trong, vị Bá tước đang run rẩy mở hé cửa, dè dặt nhìn ra ngoài. Lính gác lập tức thuật lại yêu cầu của Astar đúng từng lời một.
“Dĩ nhiên, vào đi! Cửa sổ đã được đóng, chốt cửa đã được dán keo. Kiểm tra xem có chắc chắn không, rồi nhanh chóng đi đi!”
Bá tước không hề hay biết về danh tính thật của người cảnh sát trước mặt, ông ta mở cửa ra. Astar chào sơ qua, sau đó bước vào phòng. Y lén lút quan sát những người trong phòng.
Thư phòng khá đơn giản, chỉ có một giá sách, một bàn làm việc và vài món đồ nội thất dành cho khách. Y kiểm tra thông báo của Astar nhưng không tìm thấy dấu vết của người đàn ông trước đó.
Astar kiểm tra chốt cửa ở góc cửa sổ lớn. Đúng như lời Bá tước nói, nó đã bị dán keo, được cố định chắc chắn không thể mở được.
Trong khi giả vờ kiểm tra cái chốt, Astar lấy ra một dung dịch hòa tan nhỏ giọt lên keo, tạo thành một vũng trắng không dễ nhận thấy. Y lấy người che đi chiếc chốt đang bị ăn mòn và sủi bọt, lén lút thả một túi nhỏ buộc lỏng phía sau rèm cửa trước khi quay sang nói với Bá tước.
“Đây là cửa sổ duy nhất trong phòng phải không? Hãy liệt kê tất cả các lối vào khu vực này, dù chỉ là một cái lỗ chuột nhỏ.” Astar hỏi.
“Chỉ có thế thôi. Lối vào căn phòng này chỉ gồm cửa sổ và cửa chính. Trước đây ta còn cười nhạo cái thông báo trộm Ashtarte – thứ mà ta thậm chí chẳng sở hữu. Vậy mà giờ Astar lại xuất hiện! Chính quyền đã cử người đến, có lẽ họ sẽ bắt được hắn… Nhưng nếu chính ta phải đối mặt với hắn thì sao?” Bá tước trầm tư.
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể. Hơn nữa, Astar chưa bao giờ làm hại ai nên không cần căng thẳng.” Astar an ủi.
Liệu Bá tước có để tâm đến lời của Astar hay không vẫn là ẩn số. Ông ta chỉ lắc lư như cây dương trước gió, miệng không ngừng phủ nhận việc sở hữu Ashtarte, dù trong hồ sơ đã ghi rõ giao dịch bí mật ấy.
Chiếc Ashtarte trong tay Bá tước là kết quả của cuộc thỏa thuận bí mật với Tể tướng. Có lẽ ông ta tin rằng nếu mọi Ashtarte bị hủy hoại, kẻ sở hữu chiếc cuối cùng sẽ được phong danh hiệu Bình Minh, danh hào dành cho Ashtarte hoàn mỹ nhất.
Một tham vọng hoang đường, nhưng Bá tước vẫn rất tin tưởng vào nó. Không có Ashtarte, cơ hội là con số không, nhưng nếu sở hữu một chiếc, dù chỉ 0.01%, vẫn khác biệt so với hoàn toàn vô vọng.
Vụ giao dịch này được giấu nhẹm, nên thông báo của Astar khiến mọi người bàng hoàng, ngoại trừ Bá tước. Theo luật đế quốc, Bá tước vốn bị cấm sở hữu Ashtarte. Vậy chẳng lẽ Astar đã thay đổi mục tiêu? Thế nhưng, lời tuyên bố của hắn lại rõ ràng: sẽ chiếm đoạt một Ashtarte.
Những người xung quanh tìm cách trấn an, cho rằng đó chỉ là nhầm lẫn. Nhưng Bá tước không khỏi bất an. Làm thế nào Astar phát hiện ra bí mật này? Nếu mất Ashtarte, không chỉ ông ta mà cả Tể tướng cùng đồng bọn sẽ phải ra trước vành móng ngựa của hoàng đế.
Dù giới chức tin rằng Astar chưa từng gây hại cho ai, nhưng họ đâu hay sự thật đằng sau. Nếu bí mật này bị phơi bày, chính hoàng đế sẽ kết liễu mạng sống của ông ta – cái chết ấy khác nào bị Astar gián tiếp sát hại. Bá tước buộc phải nén nỗi khiếp sợ vào trong, chỉ đáp lại cảnh sát bằng cái gật đầu khô cứng, cảm giác nghẹt thở như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng.
Trước khi rời đi, Astar chào Bá tước và đưa ra lời cảnh báo:
“Nếu ngài thấy lo lắng, hãy chỉ cho phép những người đáng tin cậy vào phòng và khóa chặt cửa. Đừng mở cửa cho bất kỳ ai. Hắn rất giỏi bắt chước và lừa gạt thị giác của chúng ta. Vì trong dinh thự không có Ashtarte, hắn có thể sẽ ra đi tay không.”
“Ah, ta hiểu rồi. Ta sẽ ghi nhớ điều đó, cảm ơn anh. Khi anh đi, ta sẽ khóa chặt cửa đến mức ngay cả một con kiến cũng không vào được.” Nhớ kỹ lời này, Bá tước ra lệnh cho lính gác ngoài cửa:
“Nghe rõ chưa? Ta sẽ tự khóa mình trong phòng này cho đến khi trời sáng. Nếu có ai quen mặt yêu cầu vào, từ chối ngay. Chúng có thể là kẻ giả mạo đấy.”
“Vâng, thưa ngài!”
“Rõ!”
Các lính gác đáp nhanh đầy tự tin. Họ được huấn luyện rất kỹ lưỡng, chắc trừ khi Bá tước ra lệnh, không thì dù hoàng đế có đến họ cũng sẽ không mở cửa.
Tốt lắm, tốt lắm.
Astar lại chào Bá tước một lần nữa trước khi lùi lại, tiến về phía cửa bên cạnh thư phòng, chuẩn bị dùng mu bàn tay gõ cửa.
“À, đây là phòng khách. Hiện đang trống, ngài có thể tự nhiên sử dụng.” – Một lính gác nhận ra y, nhiệt tình cung cấp thông tin.
Astar gật đầu cảm ơn rồi bước vào, khéo léo khóa chặt cửa sau lưng để đảm bảo sự riêng tư.
Căn phòng khách đơn giản không có gì đặc biệt. Sau khi xác nhận không có ai trong phòng, Astar nhanh chóng tiến đến cửa sổ. Khi tay vừa chạm vào then cửa, y bất chợt dừng lại. Hình ảnh người đàn ông áo đen lúc nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí. Dường như hắn đã rời khỏi thư phòng ngay khi Astar xuất hiện, bởi từ khoảnh khắc y bước vào, bóng người ấy đã biến mất.
“Càng ít người càng tốt.” Astar tự nhủ.
Y lấy chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong áo ra xem giờ. Đã hai phút kể từ lúc y bước vào phòng khách.
Giờ chính là lúc hành động.
Astar mở cửa sổ phòng khách, ước lượng khoảng cách tới căn phòng bên cạnh. Mảnh gờ trang trí nhô ra từ bức tường nhỏ hơn bàn tay của y, nhưng với Astar nó là một con đường dễ đi.
Y đeo mặt nạ phòng độc lên mặt, rồi nhẹ nhàng bước ra, từng bước vững chãi tiến về phía trước. Những vệt sáng từ đèn pin quét ngang bức tường dinh thự như những lưỡi dao cắt ngang bóng đêm.
Astar khom người, ép chặt lưng vào tường, ẩn mình vào màn đêm. Y dừng lại trước khung cửa sổ phòng thư phòng, nghiêng mình nhìn vào bên trong. Hai tên lính gác đứng im lìm bên cửa, còn Bá tước thì nằm bất động trên sàn, tiếng ngáy ồm ồm vang khắp căn phòng yên tĩnh.
Nếu không còn cách nào thì một chút hương gây mê cũng đủ hiệu quả.
Astar nhẹ nhàng đẩy cửa sổ. Cánh cửa trượt mở một cách trơn tru, không một tiếng động, như vừa được bảo dưỡng kỹ lưỡng… vì ổ khóa đã bị ăn mòn theo thời gian.
Ánh mắt y lướt qua túi hương gây mê đang tỏa ra mùi hương nhè nhẹ sau tấm rèm, rồi nhanh chóng di chuyển về phía giá sách.
“Xem nào, Bá tước có vẻ để ý đến chỗ này lắm nè.”
Astar không do dự lướt tay dọc theo các gáy sách, rồi dừng lại. Y cảm thấy có một chiếc bìa mát lạnh hơn những cái còn lại, một luồng lạnh nhẹ xuyên qua găng tay.
Chắc chắn phải có một cơ quan nào đó.
Y kéo cuốn sách ra, thay vì rời ra như dự đoán, nó khựng lại giữa chừng với một tiếng “lách cách” kim loại. Một phần của giá sách mở ra, lộ ra một chiếc két sắt.
Ông ta chi hết toàn bộ tài sản của mình cho Ashtarte à?
Cơ chế khóa khá phức tạp, nhưng chiếc két lại có vẻ cổ xưa. Astar rất tự tin vào kỹ năng mở khóa của mình, y áp tai vào cửa két và nhẹ nhàng xoay núm.
Tích tích… tích tích… cạch-
Chiếc két từ từ mở ra dưới tay Astar. Một chiếc chén vàng tinh xảo hiện ra, mỗi đường nét tinh tế khắc họa một thiên thần giáng trần, được trang trí bằng những viên đá quý cắt gọt tỉ mỉ, ở trung tâm của chiếc cốc là một viên ngọc trai lớn, sáng bóng.
Lúc này, sau lưng Astar chợt xuất hiện một cái bóng.
Astar nâng chiếc cốc lên, chăm chú quan sát nó, rồi nhíu mày thất vọng.
“Đừng nói lại là hàng fake nữa được nha. Sao lần nào mình trộm của mấy kẻ khoe khoang có Ashtarte, đều gặp phải hàng dỏm vậy trời.”
Hình ảnh Bá tước run rẩy hiện lên trong tâm trí Astar, có lẽ ông ta cũng chẳng hay biết về màn kịch lừa dối này. Y đưa tay vuốt nhẹ cằm qua lớp mặt nạ phòng độc, rồi quyết định lấy sạch tất cả những viên đá quý. Dù Ashtarte là giả nhưng thứ này là thật, y hoàn toàn tin tưởng vào khả năng thẩm định của chính mình.
Astar rút một tấm thẻ cứng từ ngực ra, cầm bút viết lên.
“Đã thu giữ… Ashtarte giả… Lần sau nhớ… kiểm tra tính xác thực nhé…”
“Vậy rốt cuộc cũng là hàng giả.”
“Xin… Hả?”
Astar khựng lại, bị phân tâm bởi giọng nói lạ. Trong không khí vẫn ngập tràn mùi hương của thuốc gây mê nhưng người đàn ông mặc đồ đen – người được Bá tước gọi là ngài, đang quan sát Astar viết thư thông báo – có vẻ không bị ảnh hưởng bởi làn khói thuốc gây mê.