Sau lớp mặt nạ phòng độc, đôi mắt xám của Astar lóe lên, tựa như ngọn đèn lồng chập chờn trong cơn gió bất chợt. Nét chữ thanh thoát của y chững lại, dòng suy nghĩ cũng mất đi sự trôi chảy. Nhưng với siêu trộm Astar, khủng hoảng là người bạn đồng hành quen thuộc, là tri kỷ cùng y chèo lái cuộc đời. Nhờ vậy, Astar có thể lấy lại bình tĩnh nhanh hơn bất kỳ ai trước biến cố ập đến.
Astar điền nốt câu còn dang dở bằng nét chữ hoa mỹ, đặt chiếc cốc giả vào lại tủ, sau đó đóng két sắt, đứng dậy với vẻ thản nhiên như không có gì xảy ra, quay người rời đi.
Người đàn ông vẫn bất động như tượng, kiên nhẫn chờ Astar hoàn thành mọi thao tác. Sau lớp kính mặt nạ phòng độc, đôi mắt y không ngừng quét khắp căn phòng. Dù đã kiểm tra kỹ lưỡng từ trước, Astar vẫn không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sống nào. Bất cứ kẻ nào trốn trong căn phòng này – nếu thực sự tồn tại – hẳn đã gục ngã chỉ sau vài nhịp thở trong làn hương đậm đặc.
Astar thừa hiểu hậu quả của việc tháo mặt nạ phòng độc ngay lúc này. Chỉ cần sơ suất một chút, y sẽ lập tức mất ý thức, lúc tỉnh lại có lẽ đã nằm trong sau song sắt lạnh lẽo.
Y không ngờ đến diễn biến này, Astar tin chắc không ai có thể trụ vững được, hương mê này nồng đến mức hít một hơi cũng đủ ngủ luôn đấy. Astar chưa từng nghĩ có người có thể miễn nhiễm trước nó.
Astar từ tốn quan sát người đàn ông trước mặt, ánh mắt chậm rãi ghi nhận từng chi tiết trong dáng vẻ điềm tĩnh khác thường của hắn. Mái tóc đen ngắn được chải chuốt hoàn hảo, vuốt ngược gọn ghẽ không một sợi lệch pha. Trang phục của hắn lại quá đỗi giản dị so với không khí xa hoa của buổi tiệc, chỉ là bộ đồ đen tuyền phẳng phiu, điểm xuyết bằng áo sơ mi trắng tinh cùng chiếc cà vạt bolo được cài bằng trâm ngọc lục bảo sẫm màu.
Điều khiến Astar bất ngờ hơn cả là thái độ bình thản đến lạ của người đàn ông. Theo lẽ thường, hễ nhìn thấy siêu trộm bóng đêm, người ta hoặc la thất thanh, hoặc bỏ chạy, hoặc ngất xỉu tại chỗ. Đây là lần đầu tiên y gặp một kẻ không hề nổi lên một gợn sóng cảm xúc trước sự xuất hiện của mình.
Sau một hồi quan sát chiếc cốc trên tay Astar, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:
“Nếu đây là đồ giả, vậy đồ thật ở đâu?”
“Nếu Ashtarte chọn ta, thì bản gốc ắt hẳn đang ở chỗ ta.” Astar đáp lời.
Trước khi người đàn ông kịp nhận ra, Astar đã khéo léo giấu chiếc cốc vào trong tay áo.
“Đúng thế, nơi nào có đồ giả, nơi đó ắt có anh.”
Người đàn ông đang ám chỉ Astar luôn gặp phải những Ashtarte giả, như thể hắn là người chứng kiến tất cả.
“Ta không hiểu sao lần này lại bị hắt hủi thế nữa. Sự thay đổi của Ashtarte thật khó hiểu thấu được.”
Astar linh hoạt che khuất cánh cửa két sắt bằng quyển sách và đặt lại vào chỗ cũ. Người đàn ông vẫn đứng im, quan sát Astar suốt thời gian đó.
Astar chỉnh lại cổ áo, thẳng lưng, liếc nhìn người đàn ông. Hắn trông rất thoải mái, giống như một người bạn cũ hơn là một kẻ chứng kiến hành động sai trái của Astar.
Ê nha, gã này định làm gì vậy?
Dù nhìn từ ngoài Astar có vẻ điềm tĩnh nhưng thật ra bên trong đã hoang mang dữ lắm rồi. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa họ chẳng tiết lộ được gì về thân phận của người trước mặt cả.
Astar đã nghiên cứu kỹ lưỡng về Bá tước trước khi thực hiện vụ trộm. Y biết rõ các mối quan hệ của Bá tước, sơ đồ dinh thự, nguồn gốc của Ashtarte, danh sách khách mời tại buổi tiệc, thậm chí cả sở thích cá nhân. Thế nhưng, người đàn ông này hoàn toàn không nằm trong kho tư liệu đồ sộ của y.
Astar thuộc lòng từ lực lượng cảnh sát đến nhân sự trong cung điện, đặc biệt là những kẻ được Bá tước coi trọng. Vậy mà lại chẳng biết kẻ có thể chống lại thuốc mê trước mặt.
Thành bại của một vụ trộm phụ thuộc vào độ chính xác và chi tiết của thông tin. Cũng như một chiếc đồng hồ sẽ ngừng chạy nếu thiếu đi một bánh răng, những phi vụ của Astar cũng được sắp đặt như một kiệt tác tinh xảo, nơi mọi dữ kiện đều vận hành trơn tru như những bánh răng ăn khớp hoàn hảo.
Trong tình huống nguy cấp, thoát thân nhanh chóng là điều quan trọng nhất, nhưng Astar chưa bao giờ quay lưng trước khán giả. Y sống theo triết lý tận hưởng từng khoảnh khắc. Astar che giấu sự căng thẳng bằng một nụ cười nhẹ trên môi.
“Cậu là kẻ đầu tiên dám xé vé tàu hạng nhất đến miền ảo mộng, chui tọt vào hậu trường của tôi đấy.”
“Hạng nhất chán lắm.” Người kia đáp.
Tui có một vé hạng ba đây, muốn đổi không hả?
Astar nhắm vào các huyệt đạo trên cổ người đàn ông, nhưng y quyết định không làm vậy. Người đàn ông này không bộc lộ điểm yếu nào, đối phó với một người không bao giờ lơi lỏng phòng bị luôn là một thử thách.
Người đàn ông vẫn bình tĩnh, không hề hay biết về những suy nghĩ của Astar, điềm nhiên hỏi như thể đang thảo luận về thực đơn bữa trưa:
“Những nơi bí mật như thế này luôn có sức hút riêng. Thường thì khi tôi bước ra sau cánh gà, tôi sẽ nghe được những câu chuyện không bao giờ xuất hiện trên sân khấu. Ở đây cũng vậy sao?”
“Nếu đó là điều khán giả mong muốn.”
Astar đặt tay phải lên ngực và cúi nhẹ người trong khi vẫn đeo mặt nạ phòng độc, trông y như một diễn viên chào khán giả sau buổi diễn. Trong đầu y nhanh chóng lướt qua hàng loạt câu trả lời có thể đưa ra lúc này.
Người đàn ông này đang ngầm trêu ghẹo y. Astar rất nhạy bén trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, tất nhiên không thể bỏ qua chi tiết này. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là y có thể lơ là cảnh giác. Nếu y thuộc kiểu người dễ dao động như vậy, hẳn bây giờ đã mang danh Tù nhân số 3924, chứ không phải siêu trộm bóng đêm Astar.
“Tại sao cảnh sát cứ khăng khăng phải bắt sống anh? Chẳng phải giết đi đơn giản hơn sao?”
“Nên dành câu hỏi đó cho hoàng gia, nơi ban hành mệnh lệnh, chứ không phải kẻ đang bị truy đuổi ta đây.”
Được rồi, giờ thì mình chắc chắn hắn không phải cảnh sát, cũng chẳng thuộc phe hoàng gia.
“Khi nào vở kịch của Astar kéo màn? Mục tiêu của anh là Bình Minh à?”
Hắn hỏi bằng những thuật ngữ như sân khấu, màn, vở kịch luôn kìa, có tài ăn nói đấy. Nếu là Shan chắc đã bảo mình ngừng ba hoa và cuốn xéo từ lâu rồi.
Astar tiếp tục đáp lời, thầm ấn tượng trước cách người đàn ông khéo léo uốn nắn câu chữ cho phù hợp với chủ đề.
“Bình Minh cũng là một Ashtarte, nên sớm muộn gì ta cũng trở thành chủ nhân của nó, vì nó chính là Ashtarte vĩ đại nhất.”
“Tại sao anh lại thu thập Ashtarte?”
“Ashtarte là những báu vật quý giá nhất thế gian. Một tên trộm như tôi được sinh ra trong thế giới này, chẳng lẽ không nên vươn lên đỉnh cao sao?”
“Thú vị thật. Vậy, anh có biết Bình Minh ở đâu không?”
Giờ quay lại chuyện Bình Minh rồi à?
Astar im lặng trước câu hỏi cuối của người đàn ông. Y luôn tự hào về sự khéo léo của mình, cố gắng đáp lại hầu hết mọi câu hỏi, nhưng lần này chắc bó tay. Đương nhiên, y chẳng biết gì về Bình Minh ngoài phỏng đoán nó có thể đang ở trong cung điện ra.
Nhưng điều đó không có nghĩa Astar – biểu tượng của sự bí ẩn – có thể thừa nhận mình thiếu hiểu biết được. Nếu có ai sở hữu lòng can đảm bậc nhất Đế quốc, thì đó chính là y. Astar đưa ngón trỏ lên môi, thì thầm đầy ẩn ý:
“Ngay cả khi đứng sau cánh gà, người ta cũng không thể biết hết mọi thứ về vở kịch. Biết quá nhiều sẽ làm mất đi một nửa niềm vui.”
“Thật đáng tiếc,” Người kia đáp.
“Kia kìa! Astar ở đây!”
Một cảnh sát có lẽ đã trèo lên bức tường bên ngoài thư phòng, bám chặt vào khung cửa sổ hét lớn ra bên ngoài. Việc Astar bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Một cảnh sát khác vào phòng khách cạnh thư phòng kiểm tra cửa sổ, nhưng vài phút sau vẫn không quay lại. Điều này khiến đám lính gác ngoài thư phòng sinh nghi. Họ cố gắng mở cánh cửa phòng khách bị khóa, khi cuối cùng cũng vào được, họ chỉ thấy một khung cửa sổ mở toang, rèm cửa tung bay trong gió.
Tên cảnh sát đang la hét kia bò vào thư phòng, vừa rít lên vừa lao tới bắt Astar nhưng tiếc là chụp hụt. Hắn ta ngã sấp mặt xuống sàn, rồi lập tức xỉu luôn – dấu hiệu rõ ràng cho thấy hương gây mê gần cửa sổ vẫn còn hiệu lực. Sự việc đầy kịch tính này càng khiến y thêm tò mò về thân phận thực sự của người đàn ông kia.
Thể chất kiểu gì mới chống chọi được với thứ đó nhỉ?
Đám lính gác bên ngoài dồn sức phá khóa làm cửa thư phòng rung dữ dội. Astar liếc nhìn chốt cửa đang rung lắc, rồi quay sang người đàn ông bí ẩn, trao cho hắn lời tạm biệt cuối cùng.
“Phải hạ màn vở diễn này trước khi thêm cảnh sát kéo đến thôi.”
“Hẹn gặp lại, tạm biệt nhé.”
Astar cười nhẹ, rồi nói thêm: “Cậu thú vị thật đấy, dạo này giới quý tộc ai nấy đều ước gì cách xa ta bằng mọi giá. Hay… chẳng lẽ cậu không phải quý tộc?”
“Anh nghĩ sao cũng được, nhưng dù anh muốn hay không, chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại. Chừng nào anh vẫn có ý định tiếp cận Bình Minh, con đường của chúng ta vẫn sẽ giao nhau.”
“Ý cậu là gì?”
Người đàn ông đưa ngón trỏ lên môi thì thầm, hệt như Astar trước đó.
“Tôi không thể tiết lộ điều đó cho anh được, Astar tò mò ạ. Tôi chọn cách giữ bí mật, anh khám phá ra mới vui chứ. Dù sao biết quá nhiều sẽ làm mất đi một nửa niềm vui đúng không.”