Hắn nói với vẻ thản nhiên, như thể thời gian không hề cấp bách. Trước khi Astar kịp phản bác đó là lời y từng nói, cánh cửa đôi của thư phòng bật tung ra, một toán cảnh sát ồ ạt tràn vào.
“Astar ở đây! Chính là Astar!”
“Bắt hắn lại!”
“Nhỏ tiếng thôi, mọi người ở đây đều biết tôi là ai cơ mà.”
Người ta thường nói người hâm mộ và kẻ căm ghét thực chất đều có chung mối quan tâm như nhau, chỉ khác cách thể hiện mà thôi. Với một tràng cười khẽ trước những “người hâm mộ cuồng nhiệt” đang vây quanh, Astar rút thứ gì đó từ tay áo rồi ném xuống sàn.
Hàng loạt quả bom sáng bằng kim loại chạm đất, làm cả căn phòng bừng lên ánh sáng chói lòa. Những người đứng bên ngoài vội giơ tay che mắt trước luồng sáng mãnh liệt kia. Khi ánh sáng dần tắt, Astar cũng theo đó biến mất, để lại không gian tĩnh lặng nghe được cả tiếng kim rơi.
Người đàn ông quay mặt về phía cửa sổ. Tên siêu trộm kia đã thu gọn túi hương gây mê của mình và biến mất. Ngay sau khi bom sáng phát nổ, y lẻn qua cửa sổ, thì thầm điều gì đó vào tai người đàn ông.
Người kia đáp lại bằng cách lặng lẽ hướng mắt lên bầu trời đêm đang dang tay đón lấy bóng dáng của siêu trộm huyền thoại.
“Tôi tự hỏi anh có đem đến bất ngờ nào cho tôi không…”
***
“Chị tin được không? Lúc nói chuyện với tên đó, Bá tước dùng kính ngữ!” Astar nói.
“Ê nha, bất ngờ đấy.”
“Chưa hết đâu, hắn còn bảo miễn là em vẫn nhắm đến Bình Minh thì sẽ còn gặp lại nữa!”
“Vậy sao.”
“Vivian, chị có đang nghe em nói không đấy?”
Vivian – người phụ nữ với mái tóc hồng sẫm – quỳ trên ghế gỗ, chăm chú quan sát thứ gì đó. Trong tay cô chính là chiếc cốc vàng lấp lánh, bảo vật Astar đã đánh cắp vào đêm hôm trước.
Mặc dù cái cốc là Ashtarte giả, nhưng những viên ngọc trên đó lại là hàng thật. Trong khi Viviann đang định giá nó, tên đàn ông bên cạnh cứ líu lo không ngớt, khiến cô khó chịu vô cùng. Cô chỉnh lại kính, duỗi người rồi ngả lưng vào ghế.
“Em giỏi làm phiền người khác ghê nhỉ, nhưng dù có cố gắng gây xao nhãng thế nào, chị cũng không định giá sai đâu.”
“Chị nghĩ em ích kỷ đến mức vậy luôn á?”
“Chị không biết, nhưng lúc nào chị báo giá thấp là em cũng than quá trời quá đất.”
Chẳng phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?
Astar, không, Chloe gãi nhẹ chóp mũi, đắn đo không biết có nên phản bác lời của Vivian không, cuối cùng y chọn cách im lặng. Đó là quyết định đúng đắn. Nếu y lên tiếng, Vivian chắc lại sắp buông lời dọa suông sẽ từ chối nhận số hàng đánh cắp nữa mất.
Sau một hồi cúi người giám định đá quý, Vivian xoa vai vì mỏi rồi chuyển sự chú ý sang mối bận tâm của Chloe.
“Có lẽ nên nghỉ tay một chút. Thế, người đàn ông đó trông thế nào? Hắn không phải quý tộc, nhưng Bá tước lại dùng kính ngữ khi nói chuyện với hắn. Có ai như vậy không à? Em nghĩ chị biết được chỉ bằng từng ấy thông tin? Đây, vẽ hắn ra đi, biết đâu là người quen.”
Vivian chộp lấy tờ giấy và cây bút lông gần đó, đưa về phía Chloe. Chloe nhận lấy, chấm mực rồi nhanh chóng vẽ ngay.
Y vẽ nhanh và chi tiết đến mức chẳng khác gì nhiếp ảnh – loại hình đang thịnh hành trong thành phố dạo gần đây. Từ xa quan sát, Vivian thầm nghĩ đây chẳng khác nào đang xem một màn trình diễn cả. Dưới những ngón tay thuần thục của Chloe, chân dung người đàn ông dần hiện ra.
Vivian mở to mắt nhìn từng đường nét hòa quyện vào nhau, nào là mái tóc, nào là bộ quần áo phủ lên thân hình hắn, đường nét khuôn mặt, và đôi mắt sâu thẳm kia. Ngay khi Chloe hoàn thành, cô giật lấy tờ giấy, ánh mắt dán chặt vào bức vẽ.
“Người này… đây là…”
“Vivian, chị nhận ra hắn à?”
“…”
Không hiểu sao, đôi mắt vốn thờ ơ của cô bỗng mở to, sáng lên như ngọn đèn dầu. Chloe nắm lấy tay, lay mạnh, giục cô mau trả lời. Nhưng Vivian chỉ đăm đăm nhìn vào bức vẽ khiến Chloe bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vivi? Chị có nghe em nói không? Vivi!”
“… Người này…”
“Người này làm sao?”
“Hoàn toàn là gu chị.”
Sự căng thẳng lập tức tan biến. Toàn thân Chloe bỗng chùng xuống, y buông tay Vivian, đưa tay gãi sau đầu rồi thở dài thượt. Cô đang trêu chọc y đây mà.
Vivian cười khúc khích, phấn khích vung vẩy bức tranh như thể đang tận hưởng phản ứng của Chloe. Thấy thế, không chần chừ, y giật phắt tờ giấy khỏi tay cô.
“Đừng đùa nữa, đây là chuyện liên quan đến Bình Minh đó, nghiêm túc đi. Chị cũng không biết hắn là ai sao?”
Vivian thu lại nụ cười, nhìn chăm chú vào bức vẽ lần nữa. Trang phục giản dị nhưng trang trọng, đôi mắt tối, màu tóc trầm. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc khiến toàn bộ bức chân dung mang nét u ám. Rất khó đoán tuổi hắn, có người trông trẻ hơn so với tuổi thật, cũng có kẻ lại già dặn hơn vẻ bề ngoài.
Cô gõ nhẹ lên bức vẽ bằng mu bàn tay rồi đáp:
“Không đời nào chị lại quên một người đàn ông như thế này. Hơn nữa, nếu Bá tước kính trọng hắn như thế, chắc chắn địa vị người này không thể xem thường.” Giọng điệu dứt khoát, không chút do dự.
Vivian nổi tiếng với trí nhớ xuất sắc và đôi mắt quan sát tinh tường. Nếu cô đã khẳng định không nhận ra người này, nghĩa là hắn thực sự là một ẩn số.
Vivian làm việc cho tổ chức chức vũ khí tên Sương Mù. Bề ngoài, đây là một doanh nghiệp hợp pháp, nhưng ai cũng biết thực chất Sương Mù đang điều hành chợ đen lớn nhất Đế quốc. Vai trò của Vivian là giám định viên, chuyên đánh giá giá trị của những món hàng trôi nổi trên chợ đen.
Trong thế giới ngầm này, thông tin là tài sản quý giá nhất. Đối với cái giới này, Sương Mù chẳng khác nào đại dương thông tin, nơi mọi luồng tin tức hội tụ như những con sóng không bao giờ ngừng. Vivian là giám định viên của Sương Mù, cô không chỉ xác thực giá trị của các món hàng hữu hình như trang sức, mà còn cả những tài sản vô hình như thông tin.
Chính vì vậy, việc Vivian không nhận ra hắn là một manh mối quan trọng. Một người không nằm trong tầm mắt của các giám định viên Sương Mù – những kẻ được mệnh danh là chim ban ngày, chuột ban đêm – chắc chắn không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trên đời.
Sau một hồi nhíu mày quan sát bức vẽ, Vivian đưa nó về phía Chloe.
“Dù sao thì hắn cũng nói hai người sẽ gặp lại mà, sớm muộn gì em cũng tìm ra sự thật thôi.”
“Nếu đến cả chị cũng không biết, vậy chỉ còn cách lục lại hồ sơ của tổ chức thôi.”
“…Gì cơ?”
Hàng lông mày hồng sẫm của Vivian nhướng cao. Lời của Chloe rất rõ ràng, nhưng cô lại giơ tay lên trời, than vãn như thể vừa được báo trước về ngày tận thế.
“Chị đây chỉ là một giám định viên tập sự thôi cha ơi, dù được công nhận tài năng đến đâu, chị đây cũng không có quyền truy cập vào bí mật của tổ chức, em cũng biết chính sách của Sương Mù nghiêm ngặt cỡ nào mà. Dù người đó có nhắc đến Bình Minh, nhưng có khi chỉ là lời tâng bốc để thu hút sự chú ý của Astar thôi! Vì lời của kẻ xa lạ chả biết từ xó nào đến mà bắt chị đây mạo hiểu sự nghiệp á, còn lâu…”
“Vivian bình tĩnh đi, em có nói để chị tự mình làm đâu?”
“…Vậy em định tiếp cận hồ sơ bằng cách nào?”
Chloe rút từ trong túi ra một chiếc bật lửa, châm lửa đốt bức vẽ. Ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng chân dung người đàn ông, chỉ để lại tàn tro đen bay lả tả. Trong ánh mắt phản chiếu những tia lửa bập bùng, Chloe cất giọng đầy quả quyết:
“Em sẽ dựng lên một vở kịch.”
***
“Ôi trời, cậu nghe gì chưa? Astar lại xuất hiện rồi đấy!”
“Có ai quanh đây sở hữu Ashtarte không?”
Chloe rời khỏi chỗ làm của Vivian, mua một tách cà phê rồi lang thang trên phố. Mới được một thời gian ngắn kể từ khi Astar xuất hiện, vậy mà câu chuyện về siêu trộm đã lan truyền khắp thành phố. Ai nấy bàn tán về Astar đều cầm trên tay tờ báo từ các nhà xuất bản khác nhau, cảnh tượng quen thuộc mỗi khi Astar lộ diện.
Các tờ báo không bao giờ bỏ lỡ cơ hội kiếm lời từ những câu chuyện về Astar, còn đám nhóc bán báo hối hả nhét đầy túi tiền xu. Chloe cũng mua một tờ từ một cậu bé, nhấp một ngụm cà phê rồi liếc qua tiêu đề.
[Siêu trộm lại ra tay!
Lần này hắn đã đánh cắp thứ gì?]
Bài báo thuật lại chi tiết cách Astar xuất hiện tại dinh thự của Bá tước trong bữa tiệc, ngang nhiên lấy đi chiếc đồng hồ của Tử tước ngay trước mắt mọi người, rồi biến mất khỏi thư phòng của Bá tước. Vì cái tên Astar luôn đi kèm với Ashtarte, nên bài báo có đề cập ngắn gọn đến nghi vấn: Liệu Bá tước có sở hữu một Ashtarte hay không? Theo nguồn tin, tinh thần Bá tước hiện nay đang rất bất ổn, ông ta tự giam mình trong phòng, từ chối gặp bất cứ ai.
“Hừm, mình đoán chuyện này sẽ xảy ra mà.”
Ashtarte được Bá tước canh giữ cẩn mật đã biến mất, chỉ để lại một lời nhắn.
Astar đã tuyên bố đó là đồ giả, nhưng Bá tước lại chẳng hay biết gì. Ông ta chỉ nhận thức được một điều duy nhất: vật báu đã không cánh mà bay.
Nếu khai báo với cảnh sát nó bị đánh cắp, nguồn gốc đáng ngờ của món đồ cũng sẽ bị phanh phui. Vì vậy, Bá tước đành ôm cục tức trong lòng, chẳng thể kêu oan. Vốn dĩ, ông ta đâu phải chủ sở hữu hợp pháp của Ashtarte, nên dù Astar có để lại lời tuyên bố, ông ta vẫn không thể công khai sự việc.
Bá tước đã chiếm đoạt Ashtarte bằng thủ đoạn mờ ám, nên đương nhiên không muốn bị dư luận soi mói.
Cảnh sát không hay biết về sự tồn tại của Ashtarte trong tay Bá tước, họ tiến hành điều tra trong bí mật, tôn trọng mong muốn giữ kín chuyện này của ông ta để tránh tạo thành một vụ bê bối lớn.
Thế mà giờ cả thế giới đều biết.