Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 8 - Bác sĩ riêng

Một đứa trẻ, bực tức trước thái độ tự mãn và cách Chloe phớt lờ nỗi khổ của chúng, đã hét lên giận dữ:  

“Con chim điên đó không chỉ tấn công bọn em mà còn cả bà nữa! Bình thường nếu ném đá nó phải bay đi chứ, sao lại lao vào bọn em? Quạ đúng là điềm gỡ.”

“À, chuyện đó anh không chắc. Con quạ đó không xui xẻo, nó chỉ quá thông minh thôi. Lần sau đừng ném đá lung tung nữa, nếu không nó có thể theo mấy đứa về tận nhà đó nha.” Chloe cảnh báo lũ trẻ.

Thế nhưng đứa trẻ kia vẫn hờn dỗi, tràn đầy thách thức cãi lại:

“Không đúng! Quạ chẳng thông minh gì cả, chúng chỉ hung dữ và xui xẻo thôi, phải không ạ?”

“Bern, phải biết lễ phép chứ. Nếu không có vị đây giúp đỡ, chúng ta biết phải làm sao?”

“Nhưng bà ơi! Chính bà đã nói quạ mang lại xui xẻo! Bà còn bảo con quạ xui rủi đó sẽ quay lại nữa! Bọn cháu ném đá là vì bà mà!”

“Ôi trời, đứa trẻ này…”

Chloe ngước mắt lên trời, thở dài đầy bất lực. Cuối cùng, y cũng hiểu vì sao Eaven lại tức giận đến vậy.

Đúng là nhóc con phiền phức. Giá mà Eaven có thể nói chuyện đàng hoàng thay vì chỉ biết mổ vào đầu mình thì tốt biết bao.

Nhưng quạ thì chỉ có thể kêu quạ quạ mà thôi.

Trong khi người phụ nữ luống cuống tranh cãi với đứa trẻ, người đàn ông đứng cạnh lặng lẽ đưa cho Chloe một chiếc khăn tay.

“…Thưa ngài, cái này là?”

“Anh chắc là không sao chứ?” Giọng nói của người đàn ông mang theo chút lo lắng.

“Ôi trời, ngài ơi!”

Người phụ nữ trước đó còn bận tranh cãi với đứa trẻ, giờ mới nhận ra tình trạng của Chloe. Bà vội giật chiếc khăn tay từ người đàn ông rồi ấn lên trán y, lo lắng chăm sóc.

“Trời ạ… Con chim điên đó có thể bổ đôi một người mất!”

Chloe chỉ hiểu chuyện gì đang xảy ra khi thấy chiếc khăn trắng dần loang màu đỏ. Máu từ đỉnh đầu rỉ xuống, chảy qua mái tóc rồi men theo trán y.

Lúc này y mới cảm nhận được cơn đau nhói lên trong đầu, không phải vì vết thương, mà vì nghĩ đến việc phải dỗ dành con quạ đang nổi điên kia. Một khi đã tức giận, nó dỗi hơn cả tuần luôn đấy.

Trái ngược với người phụ nữ đang cuống quýt, lũ trẻ đứng đơ ra nhìn thấy vệt máu trên trán Chloe. Nhìn những gương mặt tái mét của chúng, y bình thản lên tiếng, đưa ra vài lời khuyên.

“Quạ là loài chim đáng sợ nên nếu không muốn rơi vào tình cảnh như anh, tốt nhất là đừng có chọc chúng nữa.”

Lũ trẻ lập tức gật đầu lia lịa, mạnh đến mức cứ như thể có một cơn gió thổi qua.

Xem ra đám nhóc nghịch ngợm này cũng chẳng muốn đầu mình bị bổ đôi nhỉ.

Người đàn ông nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, nhắc nhở người phụ nữ:

“Người trưởng thành nên hiểu quạ không phải loài mang đến xui xẻo.”

“…Giờ tôi mới nhận ra chính sự thiển cận của mình đã gây rắc rối cho nhiều người. Tôi thành thật xin lỗi.” Người phụ nữ không biện minh, chỉ đơn giản cúi đầu nhận lỗi.

Nếu mình về nhà kể Eaven người này đã xin lỗi, liệu nó có bớt giận chút nào không nhỉ?

Chloe đang suy nghĩ, chợt nhận ra người đàn ông kia đã đứng về phía mình.

Y cảm kích trước điều đó, nhận lấy chiếc khăn tay từ người phụ nữ đang cẩn thận chấm lên trán mình. Đồng thời, Chloe cũng bày tỏ lòng biết ơn với người đàn ông, tay ấn nhẹ vào chỗ vừa bị Eaven tấn công.

“Cảm ơn ngài. Tôi sẽ giặt sạch rồi gửi trả lại. Ngài có thể cho tôi biết địa chỉ không?”

“Không cần, cứ giữ nó đi.”

Người đàn ông tùy tiện tặng đi chiếc khăn tay đặt làm riêng trông vô cùng đắt đỏ. Bình thường Chloe sẽ không chút do dự nhận lấy, nhưng lúc này, ưu tiên hàng đầu của y là tìm hiểu danh tính của người đàn ông này.

Chiếc khăn tay vốn chỉ là một cử chỉ thiện ý, lại trở thành một công cụ hữu ích để lấy thông tin từ đối phương. Tất nhiên, nếu người đàn ông thản nhiên từ bỏ nó mà chẳng hề bận tâm, thì kế hoạch này sẽ thất bại.

Khi Chloe còn đang cân nhắc, người phụ nữ đứng cạnh, bất ngờ đưa ra giải pháp. Bà nhanh chóng nắm lấy cẳng tay Chloe, động tác đầy ẩn ý, như thể định đưa y về nhà mình.

“Ngài định cứ thế rời đi à? Nhà tôi ở ngay gần đây, chí ít cũng phải để tôi xử lý vết thương cho ngài đã. Ngài có thấy ổn không, thưa Chủ tịch?”

“Tôi chỉ là khách, bà cứ làm theo ý mình.”

“Tuyệt quá! Ngài có muốn dùng bữa với chúng tôi không?”

Nhờ Eaven, Chloe cảm thấy mình vừa tình cờ nhặt được vòng cổ kim cương trên đường. Y giấu niềm vui đi, ngước nhìn lên bầu trời với một tiếng cười ngượng ngùng.

“Chà…”

“Xin hãy để tôi xử lý vết thương cho ngài. Nhìn thế thôi chứ tôi là bác sĩ đấy. Nếu ngài không vội, xin hãy ở lại dùng bữa cùng chúng tôi!”

Người phụ nữ nài nỉ Chloe đang lưỡng lự, bà rất muốn trả ơn cho ân nhân. Chloe vờ không muốn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Sau đó y đi cùng họ, tất nhiên đi cùng có người đàn ông bí ẩn kia.

“Tôi là Dorothy Gasser, đứa lớn là Bern Gasser, đứa nhỏ là Seth Gasser.”

Dorothy là một bác sĩ giỏi, bà nhanh chóng khâu vết thương trên đầu Chloe bằng những ngón tay khéo léo. Xong xuôi, bà dẫn y đến một chiếc bàn đầy ắp thức ăn và giới thiệu gia đình mình.

Mỗi khi được nhắc tên, bọn trẻ đều lễ phép chào Chloe.

“Tôi là Chloe Evanchester.”

Y cũng đáp lại lời chào của họ. Sau khi trao đổi xã giao, ánh mắt Chloe chuyển sang người đàn ông đang ăn món salad không có nước sốt. Dù Chloe âm thầm chờ mong một lời giới thiệu, nhưng đối phương vẫn thản nhiên dùng bữa, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt dò hỏi của y.

Có vẻ như hắn muốn vạch rõ ranh giới. Đưa tôi mỗi chiếc khăn tay là xong nghĩa vụ của mình rồi à, chẳng cần thiết cho tôi biết tên luôn á? Chloe bực bội nghĩ thầm.

Đúng lúc đó, Dorothy lên tiếng.

“Xin thứ lỗi. Ngài Chủ… mới trở về Đế quốc vào hôm qua. Ngài ấy đã sống gần nửa đời người ở nước ngoài, nên vẫn chưa quen với phong tục của chúng ta, hahaha.”

Tiếng cười vui vẻ của Dorothy vang lên, nhưng mồ hôi lấm tấm trên thái dương đã tố cáo sự căng thẳng của bà – một lời che đậy quá rõ ràng. Chloe chỉ nhún vai, tỏ vẻ như đó chẳng phải chuyện gì to tát.

“Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, phong tục tập quán mỗi nơi mỗi khác. Ngay cả bọn trẻ trong phố ngày nay cũng bận rộn học cách hành xử cho đúng mực.”

Chloe ngầm so sánh người đàn ông với trẻ con, khiến đối phương chầm chậm dừng lại hành động nhai salad. Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng, chậm rãi giới thiệu bản thân.

“…Tôi là Aeon Worth.”

“Hân hạnh được gặp ngài, Monsieur Worth. Tôi là Chloe Evanchester.”

Aeon Worth, cái tên này chắc chắn không thuộc về Đế quốc. Có lẽ hắn đến từ một vùng đất xa lạ nào đó mà Vivian biết.

Tâm trạng Chloe phấn chấn lên hẳn khi nghĩ đến việc có thể báo cáo thông tin mới này cho cô. Y thậm chí còn vui vẻ ăn một quả cà chua, dù bình thường chẳng mấy ưa món này.

Người đàn ông, hay Aeon lặng lẽ quan sát Chloe trước khi chuyển ánh nhìn sang Dorothy.

“Vậy bà đã chọn được người kế nhiệm chưa?”

“Tôi có nhiều ứng viên lắm, nhưng chẳng ai khiến tôi hài lòng cả. Tôi đang cân nhắc việc thăng chức cho một cấp dưới…”

“Roxwell thì sao?”

“Cậu ấy có năng lực, nhưng thiếu quyết đoán, cần được dẫn dắt. Điều đó không phù hợp với yêu cầu của ngài.”

“Sayla.”

“Cô ấy có thể là một lựa chọn phù hợp, miễn là ngài không thấy phiền vì tính cách hay bông đùa của cô ấy.”

“…Croxer.”

“Ngài có nhận ra không? Giọng cậu ta lúc nào cũng run rẩy khi nói chuyện với ngài. Rõ ràng cậu ấy rất e sợ ngài.”

Dorothy thở dài, thong thả phết bơ lên bánh mì trước khi bắt đầu bữa ăn.

“Sao việc chọn người lại khó khăn thế này? Bern! Đừng bắt nạt em con nữa!”

“Cần gì phải lo lắng đến vậy, chỉ cần một bài kiểm tra đơn giản mỗi tuần là được. Gọi Roxwell đi.”

“Chủ tịch, ngài đã hứa cho tôi toàn quyền chọn người kế nhiệm mà! Ngài đảm bảo sẽ không can thiệp, vậy mà giờ lại đổi ý ư? Bọn họ thậm chí còn không biết Hanna là gì! Tôi đã ghi rõ trong tin tuyển dụng là tôi cần một người hiểu về Hanna, thế mà toàn nhận được những bản sơ yếu lý lịch vô nghĩa. Chính vì thế mà tôi mắc kẹt ở Đế quốc này, tất cả là tại ngài đấy!”

“Hanna? Có phải bà đang nhắc đến bệnh Hannarai không?” Chloe đang nghịch nĩa chọc cười một đứa trẻ, bỗng xen vào hỏi.

Dorothy người vừa tức giận với cấp trên, chợt chuyển sang kinh ngạc.

“Ngài biết về bệnh Hannarai sao? Sao ngài lại biết?”

“Chỉ là tình cờ thôi…”

“Chẳng phải bệnh đó cực kỳ hiếm gặp sao? Thông thường chỉ có bác sĩ mới biết tên chính thức của nó, ngay cả vậy cũng chỉ những ai học Đại học Naingel mới quen thuộc. Ngài là bác sĩ từ Naingel à?”

“…À, ừm. Tôi từng học ở đó.”

Chloe cúi đầu gãi sau gáy, trông có vẻ hơi ngại ngùng.

Dorothy lập tức đưa cả hai tay lên che miệng, kinh ngạc thốt lên.

“Ôi trời ơi! Tôi cũng là cựu sinh viên Naingel đây! Nếu ngài biết về Hannarai, chắc chắn đã từng học lớp của Giáo sư Jean rồi! Ông ấy vẫn như trước chứ? Hồi tôi còn học, ông ấy nổi danh nghiện đường, không ai không kinh ngạc khi thấy ông ấy cho hẳn năm thìa đường vào trà đâu.”

“Haha, cứ như mới hôm qua, sinh viên còn than phiền mà, không hiểu nghiên cứu Hannarai sao phải dùng nhiều đường đến thế.”

“À, yên tâm thật đấy, có những thứ mãi không đổi! Thật vui khi gặp được một người đồng môn. Ngài giỏi giấu tài thật; tôi không hề biết người trước mặt đây là bác sĩ.”

“Bác sĩ cũng rất có năng lực, nhắc đến Hannarai, căn bệnh này cần được loại bỏ sớm. Hiện tại vẫn chưa có thuốc chữa, mà phương pháp điều trị thì chẳng hiệu quả. Bệnh nhân phải liên tục kiểm tra theo dõi diễn tiến, nhưng vì quá hiếm gặp nên không được giới học thuật quan tâm lắm. Nếu hoàng gia mắc bệnh này, chắc chắn phương thuốc đã được tìm ra ngay rồi. May mắn là tôi chưa từng gặp ca Hannarai nào ở bệnh viện mình.”

Dorothy chăm chú nghe Chloe nói chợt mỉm cười dịu dàng, như một bà cụ đang ngắm nhìn đứa cháu nhỏ tinh nghịch.

“Monsieur Evanchester, nếu không phiền, tôi có thể hỏi ngài hiện đang làm việc ở đâu không?”

Và thế là Chloe kẻ ngay cả khi ốm đau cũng chẳng mấy khi đặt chân tới bệnh viện, giờ đây lại trở thành bác sĩ riêng cho vị quý nhân tóc đen kia.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo