Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 125: Ngoại truyện 9
“À, vâng. Cảm ơn anh.”
Kang Seok Ho chìa tay về phía người đàn ông vừa ngã. Đối phương không từ chối thiện ý, nắm lấy tay anh ta đứng dậy, và khi ấy trông cậu ta khác hẳn lúc còn nằm sõng soài dưới đất. Đứng thẳng người lên, hóa ra cậu ta cao gần bằng Seok Ho, dù vóc dáng có phần gầy hơn một chút.
“Áo anh bẩn hết rồi, tôi có lỗi quá…”
Không biết cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Chắc tầm giữa hai mươi? Dáng người cao lớn thế kia mà gương mặt lại phảng phất nét trẻ con. Vẻ ngoài hiền hậu, đôi mắt cậu ta ánh lên sự bối rối, có lẽ vì lỗi của mình mà ra.
“Haha, áo thì giặt là mặc lại được, có gì đâu… Với lại tôi nhiều áo lắm, không sao thật mà!”
Cái tên vừa nãy còn hung hăng như muốn xé xác kẻ đụng vào mình đâu rồi nhỉ? Seok Ho cười sảng khoái, thậm chí còn hỏi han xem đối phương có bị làm sao không.
Kỳ lạ thật. Một luồng không khí rất đỗi kỳ lạ đang len lỏi giữa hai người. Dường không gian đã nhuộm sắc hồng phấn chỉ trong thoáng chốc. Tôi đứng đó, chẳng dám chen ngang vào cuộc trò chuyện của họ.
“Thật sự xin lỗi, nhưng tôi có việc gấp phải đi ngay bây giờ…”
Cậu ta định chuồn đây mà. Chắc nhận ra nếu dây vào một kẻ như Kang Seok Ho thì đến hồn vía cũng bị moi sạch nên mới tìm cách thoát thân.
“Vậy, vậy thì cho tôi xin số liên lạc…”
“Hả? Để làm gì cơ?”
“Thì bồi thường chứ sao! Áo tôi ra thế này, chẳng phải cậu nên đền gì đó à?”
Bắp rang đâu nhỉ? Tôi đang cực kỳ hứng thú với cảnh tượng trước mắt. Cảnh Seok Ho luống cuống, rối rít trông buồn cười không chịu được, còn cái vẻ muốn chuồn nhanh của anh chàng trẻ tuổi kia cũng thú vị chẳng kém.
Nếu giờ mà anh chàng này giả vờ từ chối rồi bỏ đi luôn thì chắc còn vui hơn, nhưng chuyện đó không xảy ra. Cuối cùng, cậu ta vẫn gõ số vào điện thoại Seok Ho đưa ra, xin lỗi thêm lần nữa rồi vội vã chạy biến khỏi tầm mắt chúng tôi như đang trốn nợ.
“Trông anh có vẻ ưng cậu ta lắm nhỉ?”
“Cái, cái gì? Ai? Tôi á? Điên à!”
“Vậy sao. Mà cũng phải, nhìn là biết alpha ngay.”
“…”
“Không lẽ anh định tán tỉnh một alpha thật?”
“…Không phải alpha đâu. Chỉ trông giống thôi…”
Nhìn Seok Ho tiu nghỉu mà tôi mất luôn hứng trêu chọc. Hầy… tên này đáng thương thật. Đã thích thì sao không thích ai tử tế hơn, lại đi mê cái tên vô dụng ấy. Dù sao qua chuyện này, tôi cũng biết được gu của Seok Ho. Công nhận gu của anh ta cũng độc lạ thật.
“…Mà biết đâu được, gu người ta thì ai mà đoán nổi…”
Dù nhìn kiểu gì cũng không thấy cậu kia hợp với kiểu người như Seok Ho, nhưng tôi không nhẫn tâm đạp đổ chút hy vọng mong manh của anh chàng đáng thương này. Giả như cậu ta thích đàn ông, lại còn thích kiểu mặt mũi dữ tợn như Seok Ho đi nữa, thì hai người họ mà thành đôi… chẳng phải hơi giống tội phạm sao? Với lại, khả năng cao số điện thoại kia là giả. Đáng thương thật…
***
“Cho nhóm tiếp theo vào đi.”
Tôi chẳng hiểu sao mình lại phải ngồi phỏng vấn nhân viên nữa. Bình thường, một buổi phỏng vấn cần có trưởng phòng nhân sự, người phụ trách bộ phận liên quan và một lãnh đạo cấp cao. Xét ra thì tôi chẳng thuộc nhóm nào trong số đó, nhưng vì ông Choi – nguyên giám đốc điều hành vừa chuyển công tác tới Ulleungdo – để lại ghế trống, tôi bị đẩy vào ngồi ghế cuối trong buổi phỏng vấn này. Dù sao đây là tuyển dụng cho bộ phận tài chính, chẳng liên quan gì đến công việc của tôi, nên tôi chỉ định ngồi cho có rồi chuồn sớm.
「Hôm nay mấy giờ tan làm vậy?」
Chắc không phải mỗi tôi muốn trốn việc đâu nhỉ. Trong lúc nhóm phỏng vấn tiếp theo đang chuẩn bị, điện thoại rung lên với tin nhắn từ Yoon Tae Oh – người vừa đi ăn trưa với tôi.
Mới chưa đến hai giờ mà đã nhắc chuyện tan làm. Dù là giám đốc, nhưng đến chiều thứ Sáu thì ai mà kìm nổi mong muốn về nhà cơ chứ.
「Em sáu giờ. Còn giám đốc chắc phải qua tám giờ vì có lịch tối, đúng không? (icon)」
Tôi gửi kèm một biểu tượng cảm xúc hình quả đào cười đểu. Tôi được tan đúng giờ, chẳng cần phụ thuộc vào lịch của Yoon Tae Oh. Sáu giờ tan làm là một trong những điểm tôi cực kỳ hài lòng kể từ khi quay lại làm việc.
Giám đốc nào mà tan làm đúng giờ nổi. Phải cày cuốc kiếm tiền chứ.
“Bắt đầu phỏng vấn được chưa, trưởng nhóm Baek?”
“À, được chứ.”
Nhóm ứng viên đã ngồi ngay ngắn từ bao giờ. Tôi đặt điện thoại xuống đùi, nhưng thấy nó rung liên hồi, chắc Yoon Tae Oh tức lắm rồi. Kệ đi. Sáng nay bị hắn hành cho một trận, giờ trêu lại chút cho bõ tức. Chỉ cần tan làm, về nhà đi ngủ trước khi hắn mò về là xong.
Lướt mắt qua các ứng viên, tôi chợt thấy một gương mặt quen quen. Xem qua hồ sơ đã chuẩn bị, tôi gọi tên.
“Ki Eun Seok.”
Ki Eun Seok.
“Vâng.”
Là anh chàng hồi nãy đụng phải Kang Seok Ho ngoài đường. Cái tên chạy vội vì “việc gấp” ấy. Hóa ra là đi phỏng vấn. Vậy thì việc cậu ta hớt hải chạy cũng dễ hiểu. Gương mặt còn non nớt, không hợp lắm với bộ vest chỉnh tề, giờ nhìn cũng thấy hợp lý.
“Đại học Hàn Quốc, khoa Luật…?”
“Vâng.”
Hồ sơ của cậu ta ấn tượng thật. Nhiều giải thưởng, chứng chỉ và thành tích vượt trội hơn hẳn các ứng viên trước. Nếu đúng như hồ sơ, đây đích thị là “con nhà người ta” trong truyền thuyết.
“…Nhưng chúng tôi đang tuyển lập trình viên mà?”
“Tôi ứng tuyển vì muốn làm ở lĩnh vực này.”
“Tại sao?”
Tôi không hiểu nổi. Với cái đầu xuất sắc thế này, sao không vào trường luật hay đầu quân cho tập đoàn lớn có tiếng mà lại chọn công ty chúng tôi?
“Tôi từng là học sinh nhận học bổng MK nên từ lâu đã muốn vào công ty.”
“À…”
Công ty chúng tôi không hẳn là kiểu doanh nghiệp đen tối tệ hại. Dù khởi đầu từ cho vay nặng lãi, nhưng để gột rửa hình ảnh, công ty cũng đầu tư khá nhiều vào hoạt động xã hội. Một trong số đó là hỗ trợ học phí. Ban đầu chỉ là làm màu, ai ngờ lại câu được “con cá lớn” thế này.
Dù hồ sơ có đẹp đến đâu, với nhân viên mới thì cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Chỉ là đầu tư cho tương lai thôi. Nhưng nếu đã có thiện cảm với công ty từ trước, thì đáng để cộng điểm. Với mức độ trung thành thế này, chắc không dễ bỏ trốn đâu.
“Cậu học hành chăm chỉ thật đấy.”
Nhìn không khí, các giám khảo khác cũng có vẻ ưng Ki Eun Seok. Không biết nếu Kang Seok Ho nghe chuyện này thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc thú vị lắm đây…
Buổi phỏng vấn nhàm chán bỗng chốc hấp dẫn hơn nhờ sự xuất hiện của cậu ta. Khi câu hỏi chuyển sang người khác, tôi vô tình chạm mắt với Ki Eun Seok. Tôi tưởng cậu ta sẽ căng thẳng, nhưng không, cậu ta nở một nụ cười tự nhiên đến bất ngờ. Ừm, gương mặt cũng khá ưa nhìn đấy chứ…
***
“Thế nào! Đậu không đấy!”
“Chưa biết.”
Kang Seok Ho lại bồn chồn không yên. Tôi vừa kể chuyện gặp anh chàng anh ta thích trong buổi phỏng vấn. Nhìn cái tay bịt mũi kia, muốn chặt thật đấy. Sao lại hành động kỳ cục vậy chứ?
“Mà đáng lẽ anh phải hỏi tên hay gì đó trước, chứ ai lại hỏi kết quả trước thế?”
“Tên gì?”
“Ki Eun Seok.”
“…Tên cũng đẹp nữa, bảo bối của tôi luôn rồi.”
Trong lúc tôi đi phỏng vấn, không biết tên này tự tưởng tượng cái gì mà mặt mày như đã yêu đương với người ta đến nơi.
“Đầu óc chắc cũng siêu đỉnh. Nghe bảo tốt nghiệp khoa Luật đấy.”
“Vậy à? Mấy đứa kiểu đó thường không hợp với tôi lắm…”
Nhìn xem. Người ta còn chưa thèm để ý, vậy mà tự lo lắng vớ vẩn. Đã bao giờ yêu đương thật đâu mà biết hợp hay không.
“Dù sao thì kết quả phỏng vấn thế nào!”
“Tôi làm sao biết được? Chỉ chấm điểm rồi nộp thôi.”
Như kiểu phụ huynh sốt sắng ấy. Mới nói có vài câu mà làm quá lên thế này là sao.
“Hầy… phải tìm được cậu ấy mới được…”
“Anh có số điện thoại rồi mà.”
“…”
“Hình như giả nhỉ.”
Nhìn mặt Seok Ho như mất cả thế giới, chắc đúng rồi. Chẳng phải đã đoán trước rồi sao.
“…Nếu không có gì bất ngờ thì chắc đậu thôi. Các giám khảo khác cũng thích mà. Với lại, số điện thoại có khi ấn nhầm ấy chứ? Vì gấp đi phỏng vấn nên…”
“Vậy hả? Phải vậy chứ! Đúng rồi, lúc nãy Eun Seok nhìn tôi cũng không phải kiểu bình thường mà?”
Không đâu. Rõ ràng chỉ muốn thoát khỏi tình huống ngượng ngùng thôi.
Dù là lời vô lý, nhưng tôi vẫn gật đại cho xong, coi như cứu một mạng người. Đời tôi đang êm đẹp, chắc tính tình cũng rộng lượng hơn. Người ta bảo phải có dư dả về tiền bạc hay xã hội thì mới sống thoải mái được mà.
“Cho tôi xem hồ sơ đi.”
“Hồ sơ gì?”
“Của Eun Seok nhà tôi chứ ai.”
“Điên à? Làm vậy là đi tù đấy. Muốn biết thì tự đi gặp mà hỏi.”
Dù công ty có làm mấy chuyện không sạch sẽ, tôi cũng chẳng muốn tự tay phạm thêm tội. Nhìn Seok Ho càng lúc càng điên cuồng, tôi đứng dậy trước. Dù là thứ Sáu, nhưng tôi chơi nhiều quá rồi. Gần đến giờ tan làm, phải giả vờ làm việc chút chứ.
“Đi đâu đấy?”
“Tôi sắp tan làm mà?”
“Này! Ăn tối với tôi đi!”
Nói gì vậy. Thứ Sáu vàng ngọc sao lại đi ăn với anh ta. Yoon Tae Oh cũng về muộn, tối nay tôi định nằm nhà xem phim, ăn một mình cho thoải mái. Nghĩ đến cảnh nằm dài trên giường ấm, tôi chỉ muốn tan làm ngay lập tức.
Dù tôi từ chối, Seok Ho vẫn bám dính lấy cánh tay tôi, than vãn ăn một mình chán lắm rồi bảo quán lòng mới mở gần đây có ưu đãi cho cặp đôi. Toàn là chuyện tôi chẳng quan tâm.
“Không biết từ bao giờ công ty ta áp dụng chế độ làm việc tự do nhỉ.”
Đang cố gỡ cái cục đá ngu ngốc này ra thì một giọng nói sắc như mũi tên đâm thẳng vào tai tôi. Cả tôi và Seok Ho đều cứng người.
“Nơi này là chỗ hai người hay tụ tập âm mưu làm phản à?”
Tầng thượng giữa tòa nhà là nơi người ta hút thuốc, uống cà phê, nhưng vì có nhiều góc nghỉ ngơi rải rác nên nhân viên ít lui tới.
“Làm phản… gì chứ. Bọn tôi chỉ vô tình gặp nhau, nói chuyện chút thôi…”
“Tôi đến đây từ một tiếng trước mà các cậu không biết à.”
“…”
“Nghe bảo trưa nay hai người còn đi ăn cùng nhau nữa.”
“…”
“Dạo này hai người rảnh rỗi quá nhỉ?”
Sao Yoon Tae Oh về sớm vậy được? Trưa còn ăn ngoài, vậy ai kể cho hắn nghe?
“Tôi, tôi còn nhiều việc phải xử lý, xin phép xuống trước!”
Seok Ho lại định bỏ tôi gánh hết, chạy trốn như mọi lần.
“Lại đây.”
Nhưng vừa chạy được vài bước, cậu ta lập tức quay đầu, lao về phía Yoon Tae Oh. Trốn hụt rồi.
“Tôi không ngờ cậu dám bỏ qua tin nhắn của tôi để chơi bời ở đây.”
“Còn chơi với cái tên này nữa,” Yoon Tae Oh nói thêm, gương mặt đầy vẻ không hài lòng. Đứng cạnh Seok Ho chịu trận ánh mắt sắc lạnh, tôi thấy mình như học sinh bị bắt quả tang làm việc riêng trong giờ học. Ừ thì, cũng na ná vậy thật.
Giờ mới để ý, tôi không mang theo điện thoại. Sau tin nhắn trêu Tae Oh lúc phỏng vấn, tôi chẳng nhắn thêm gì nữa.
“Dạ, cái đó…”
Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi thấy lời trách móc của hắn hơi kỳ lạ. Sao không mắng vì lười biếng trong giờ làm mà lại khó chịu vì tôi ở cùng Seok Ho nhỉ? Ừ thì hắn vốn không ưa tôi đi với Seok Ho thật.
Hay là… ghen? Đại loại vậy?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.